Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 173: Bản cung chỉ là muốn tìm đến ai nửa năm không giội nước mà thôi, làm sao bắt tới hai cái kỳ kỳ quái quái
**Chương 173: Bản cung chỉ muốn tìm kẻ nửa năm không xả nước mà thôi, sao lại bắt được hai kẻ kỳ kỳ quái quái**
"A!"
"Ngao!"
"Tê!"
"Ngao!"
Quyền Công Công dù tuổi đã cao nhưng vẫn cường tráng, đôi thiết quải vung lên hổ hổ sinh uy.
"Để ngươi đi nhà xí không xả nước!"
"Ngươi biết nửa năm nay ta sống thế nào không!"
"Để một lão già như ta phải nhịn, phải sang nha môn khác đi nhà xí, có bao nhiêu tàn khốc, trong lòng ngươi không biết sao!"
Ti nông thiếu khanh ôm đầu, kêu rên không ngừng. Nhưng cũng không dám tránh, dù sao cũng là hắn trước giờ không xả nước.
Còn chuyện tiểu Bạch Trạch trở về sau nhìn thấy hắn sưng vù bờ mông... Cũng không thành vấn đề, bọn hắn đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác ——
Trước khi bị đánh, ti nông thiếu khanh vội vàng đi nhà xí một chuyến, không có xả nước. Bị cấm vệ Đông cung bắt được, áp giải đến trước mặt Thái tử. Sau đó, chính là trận hành hung này.
Thái tử ở một bên tùy thời chuẩn bị, chờ Quyền Công Công đánh mệt, sẽ đổi mình lên thay.
Đằng sau còn có mấy người đang phẫn nộ đứng xếp hàng.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều biết chừng mực, sẽ không thật sự đánh xảy ra vấn đề.
Đúng lúc này, có quan viên chạy chậm tới, mặt mày tràn đầy vẻ xấu hổ: "Điện hạ, thần có thể về nhà trước được không?"
Thái tử kinh ngạc: "Hiện tại? Mới tuất sơ!"
—— cũng chính là vừa tròn bảy giờ.
Quan viên kia càng lúng túng: "Nội tử quy định thần mỗi ngày giờ Tuất bốn khắc phải về đến nhà, thần... Sợ vợ."
Thái tử đồng tình nhìn hắn một cái: "Vậy ngươi đi đi."
Quan viên kia cảm tạ, hành lễ, vội vàng rời đi từ cửa hông.
Hắn vừa đi, Hứa Yên Diểu liền trở lại, nhìn ti nông thiếu khanh đang bị đánh, hắn vội vàng che giấu biểu lộ hả hê trên nỗi đau của người khác.
【 May mà ta từ hệ thống thấy ở đây có biến, vội vàng trở về. 】
【 Không thì chờ ta đi vệ sinh xong, có khi đã đánh xong rồi! 】
Hứa Yên Diểu nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, nghe tiếng gió rít bên kia, răng đều ê buốt.
【 Đã bảo đừng đi nhà vệ sinh không xả nước, báo ứng không đến ngay sao? 】
Ti nông thiếu khanh buồn bã nhìn xà nhà.
Hiện tại... Tê... Đổi... A! Quyền Công Công! Có thể nhẹ, nhẹ tay một chút không!
Giờ vẫn còn đổi kịp sao...
【 Nhưng mà, mới ba bốn lần không xả nước đã bị đánh hung ác như vậy sao... 】
Ti nông thiếu khanh bỗng nhiên trợn to mắt.
Khoan đã!
Đông cung có người đi nhà xí không xả nước đã kéo dài nửa năm, nếu như hắn chỉ có ba bốn lần, vậy căn bản không phải hắn! ! !
Hoặc là nói, hắn xác thực đáng bị đánh, nhưng không nên bị đánh ác như vậy.
Đánh nhầm người! ! !
"A ——" hét thảm một tiếng.
Quyền Ứng Chương hắng giọng, thu thiết quải lại: "Thật xin lỗi, đây là vấn đề của lão phu. Vừa rồi..." Quá kinh ngạc: "Trượt tay."
Ti nông thiếu khanh khóe mắt rơi một giọt lệ trong veo.
Nhưng hắn trừng lớn hai mắt.
Hắn nhất định phải biết, hắn là thay tên vương bát đản nào nhận tội!
【 Kỳ quái, hệ thống bát quái nói, Đông cung lưu truyền có người liên tục trong vòng nửa năm, cứ hai ba ngày lại xuất hiện một lần nhà xí không được xả nước, hoặc xả không sạch sẽ, nhưng ta sao lại không tìm được người này? Sao vẫn chỉ có chuyện của ti nông thiếu khanh? 】
Ti nông thiếu khanh trợn mắt to như chuông đồng.
Đừng vội.
Hứa Yên Diểu, ngươi đừng vội.
Từ từ rồi sẽ rõ. Nhất định có thể tìm được tên vương bát đản kia! Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ a, bờ mông của ta không thể bị đánh oan!
*
【 Đáng ghét? Không được, nếu hóng chuyện không được trọn vẹn, ta đêm nay đi ngủ đều ngủ không ngon! 】
Hứa Yên Diểu nhìn chằm chằm giao diện hệ thống, ánh mắt kia sáng rực, khiến mấy quan viên xung quanh hắn mồ hôi lạnh tuôn ra.
—— bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hứa lang ý chí chiến đấu sục sôi đến vậy.
【 Bắt đầu! 】
【 Đắm chìm lật bát quái! 】
Dường như có tiếng lật giấy hư ảo vang lên, nương theo âm thanh không ngừng của Hứa lang.
【 Kiều hầu Trưng... 】
Kiều hầu Trưng nhíu mày, lập tức khẩn trương.
【 A, người này không có vấn đề. Đổi! 】
Kiều hầu Trưng thở phào một hơi.
【 Phòng Thị lang... 】
Phòng Thị lang lộ ra một nụ cười hàm súc. Trong lòng thầm nghĩ: Ta hẳn là chưa làm chuyện gì chứ?
【 Người này cũng không thành vấn đề. Đổi! 】
Phòng Thị lang thở phào một hơi.
【 Chờ một chút, quay lại quay lại! 】
Phòng Thị lang lại vội nuốt ngụm khí kia trở về, thấp thỏm lo âu nhìn Hứa Yên Diểu.
Không đúng! Hắn nhớ rõ ràng mình chưa làm gì... Tê, chẳng lẽ là quên rồi? !
【 Phòng Thị lang nên chú ý sức khỏe... Lễ bộ gần đây nhiều chuyện như vậy sao? Không biết ngày đêm thức trắng, mắt kia đều đỏ hoe, mặt mày đều xám xịt, ta trước đó lại không phát hiện ra. 】
【 Vừa hay ta trước đó làm chủ khảo cũng thức trắng, sau đó tìm được một lão đại phu kê đơn thuốc, bồi bổ lại tinh khí thần. Quay đầu sẽ giới thiệu lão đại phu kia cho hắn! 】
Phòng Thị lang · Lễ bộ hữu thị lang sửng sốt, nghìn lời muốn nói đến bên miệng, lại không biết nên nói gì. Muốn nói cảm ơn, lại cảm thấy quá khô khan.
【 Lại xem xuống một cái! 】
Hứa lang tinh thần phấn chấn.
【 Mạnh Tô, Mạnh Tử Bình... A, người đâu không thấy? À, sớm rời tiệc rồi. 】
【 Xem một chút. 】
【 Ô oa... Sớm rời tiệc là vì cứ đến chập tối tám giờ mà không có mặt, liền bị phu nhân răn dạy đánh chửi. 】
【 Tê —— 】
【 Còn quất roi, còn bắt hắn quỳ xuống... Đây, đây không phải là quá đáng rồi sao? 】
Thái tử luôn ôn hòa tùy ý, biểu lộ đều thay bằng vẻ mờ mịt.
Roi, quất roi? !
Quỳ xuống? !
Hắn không có nghe nhầm chứ?
Như vậy mà không bỏ vợ, chẳng lẽ là có nhược điểm gì bị người nhà kia nắm giữ?
Các đại thần khác cũng chấn kinh.
Bọn hắn có nghe nói Mạnh gia chủ mẫu là người đàn bà đanh đá, nhưng không ngờ lại hung hãn đến vậy!
Tiểu Bạch Trạch nói tám giờ là giờ Tuất! Mỗi ngày giờ Tuất bốn khắc mà chưa về đến nhà, sẽ bị quất roi, quá thảm đi.
Như vậy còn nghe lời nữ nhân kia răm rắp, đây là mưu đồ gì? ! Không sợ có một ngày bị dày vò đến chết sao?
Quần thần Đông cung mặt mày mờ mịt.
【 Đến người nhà mẹ đẻ của phu nhân kia còn không chịu được, nhiều lần ám chỉ phu nhân không nên quá đáng, phu quân tốt như vậy sẽ bỏ đi mất. 】
【 Oa ngẫu! Mạnh biên tu tự mình đến nhà mẹ đẻ nói, hắn yêu phu nhân, sẽ không bỏ đi. 】
【 Chuyện này... Thì ra thật sự là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh à. 】
Thái tử và các đại thần Đông cung càng thêm chấn động.
Việc này mà cũng cam tâm tình nguyện sao?
Hắn không đau sao!
【 Ài... Vân vân. 】
Hứa Yên Diểu nhìn giao diện hệ thống, ánh mắt kia, phức tạp không nói nên lời.
Những người khác không khống chế được sự tò mò.
Thái tử cũng giống như đi dạo, chậm rãi đến gần phía Hứa Yên Diểu.
【 Nửa năm đi nhà xí không xả nước, hóa ra là hắn? ! 】
Thái tử sửng sốt.
A? Chẳng lẽ là bị đánh ị ra quần, bất đắc dĩ?
Hứa Yên Diểu tập trung tinh thần hóng chuyện, hoàn toàn không chú ý Thái tử đến gần: 【 Trách không tìm được, từ khóa sai! Hắn không có đi nhà xí không xả nước, hắn là lén ra ngoài nhặt một ít phân chó, ngụy trang thành phân và nước tiểu, ném vào hố xí. Nếu tìm người đi nhà vệ sinh không xả nước, xác thực không tìm thấy. 】
【 Chuyện này... Ta thật sự không biết nói thế nào, nhưng rất muốn tìm người chia sẻ a. 】
【 Mạnh biên tu, ngươi ngay từ đầu đã phát hiện ti nông thiếu khanh đi nhà xí không xả nước... 】
【 Ngươi phát hiện mà không nói, còn mượn cơ hội đi vào theo, xức thuốc vào trong nhà xí, có thể tăng tốc độ khép lại vết thương. Mùi thuốc kia đặc biệt thối, nhưng người khác đều tưởng là mùi phân, không nghĩ nhiều! 】
【 Về sau ti nông thiếu khanh lo chuyện lớn, bắt đầu xả nước, ngươi còn kiên trì không ngừng ra ngoài nhặt cứt chó bỏ vào để ngụy trang, làm hại ti nông thiếu khanh trong nửa năm nay mỗi lần ra khỏi nhà xí, đều tự hỏi mình có xả nước hay không, còn cho là mình tinh thần có vấn đề! Còn muốn vì thế từ chức nữa chứ! 】
Ti nông thiếu khanh: "! ! !"
Hóa ra là như vậy!
Hắn liền nói, hắn nhớ kỹ mình đã xả nước.
Nhưng trong Đông Cung mọi người đều nói có người đi nhà xí không xả nước, trước đó mấy năm trừ hắn ra không có ai ị không xả, hắn không nghi ngờ bản thân có vấn đề sao được!
【 Chuyện này, chuyện này... 】
Hứa Yên Diểu quả thật rất chấn kinh.
【 Quá thất đức rồi! 】
"Vèo" một tiếng, hai hàng nước mắt từ mắt ti nông thiếu khanh chảy xuống.
"Thanh thiên đại lão gia!"
"Thanh thiên đại lão gia a!"
"Trả lại trong sạch cho ta..."
"A!"
Ti nông thiếu khanh run rẩy quay đầu: "Sao còn đánh?"
Lúc này không phải Quyền Ứng Chương đánh, là Vui lang trung đánh.
Vui lang trung dùng ánh mắt kỳ dị nhìn ti nông thiếu khanh, rất là kinh ngạc: "Ngươi xé sổ sách diệt môn của ta, còn chưa tính sổ đâu."
Ti nông thiếu khanh: "..."
Ục ục thì thầm hơn nửa ngày, không dám nói: Ta xé sổ sách của ta, liên quan gì tới ngươi.
*
Biến cố bất ngờ này... Thái tử chết lặng.
"Bản cung chỉ là muốn tìm kẻ nửa năm không xả nước mà thôi..."
Sao lại bắt được hai thứ kỳ kỳ quái quái?
Hơn nữa.
Thái tử đã hiểu: Thì ra Mạnh Tử Bình kia chạy nhanh như vậy, là sợ bị Hứa Yên Diểu bắt được!
Nói cái gì mà sợ vợ!
【 Thất đức thì thất đức, đêm nay chạy nhanh như vậy, thật đúng là vì tám giờ phải về nhà a. 】
Thái tử: "?"
Thái tử cũng không đi, không tức giận, tìm một chỗ ngồi xuống. Lấy lại tâm thái hóng chuyện của mình.
Đến, để bản cung xem xem, đêm nay dưa còn có thể bị hỏng thành hình dạng gì!
*
Hứa Yên Diểu lại vui vẻ lật xem.
Sau đó.
【 A? ! 】
【 Mạnh biên tu phu nhân, thật sự là một nữ tử dịu dàng động lòng người! Cho dù là dùng roi quất Mạnh biên tu, hay là đánh hắn vào tay, đều là Mạnh biên tu cầu xin nàng làm! 】
"..."
"..."
"..."
Thái tử và người bên cạnh nghiêm túc nhìn nhau năm lần hít thở, hắn ngưng trọng dùng ánh mắt ám chỉ: Ta thật không có phát điên, không có nghe nhầm chứ?
Đại thần bên cạnh đồng dạng ngưng trọng lắc đầu: Thần cũng nghe thấy...
Hai người lại nhìn nhau năm lần hít thở, biểu cảm trên mặt càng ngày càng vỡ nát.
Chúng ta lo lắng ngươi bị phu nhân đánh, kết quả ngươi lại là người chủ động yêu cầu người ta làm như vậy? !
【 Hảo hảo một đại gia khuê tú, quả thực là bị ép cầm roi, bị ép đánh trượng phu, bị ép phải lập ra một hệ thống quy tắc, trượng phu không tuân theo quy tắc liền xử phạt. 】
【 Đây là nỗi khổ giữa người với người. 】
【 Nàng không đau sao! Lực tác dụng là tương hỗ a! 】
【 Phu nhân. Thảm. 】
【 Khoan khoan khoan, chờ một chút? ! 】
【 Mạnh biên tu vẫn là Ngự Sử ký danh, trách không được hắn mỗi ngày nói lời thật mất lòng, chọc giận lão Hoàng đế. 】
【 Thì ra là để lừa đình trượng a! 】
【 Càng là trước công chúng bị phạt, càng cao hứng? ! 】
【 Trách không được đặc biệt thích mang dấu bàn tay lên triều... 】
Đông cung bên ngoài.
Mạnh biên tu một đường đi ra ngoài, một đường bịt tai, nhưng tiếng lòng của Hứa Yên Diểu vẫn tinh chuẩn xuất hiện bên tai hắn.
Xong.
Mạnh biên tu bi ai nghĩ.
Bệ hạ biết việc này không phạt được hắn, sau này không thể lừa đình trượng được nữa.
Ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa lão Hoàng đế đang dẫn theo một đám thị vệ.
Rõ ràng, đối phương cũng nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Diểu.
"..."
"..."
Mạnh biên tu ánh mắt sáng lên: "Bệ hạ, thần..."
Lão Hoàng đế lui lại một bước dài.
Mạnh biên tu bịch một tiếng quỳ xuống, ánh mắt sáng rực nhìn lão Hoàng đế: "Bệ hạ! Thần có tội, thần vì tư lợi, cố ý trên triều đình không nể mặt bệ hạ, thần cam nguyện chịu phạt!"
Lão Hoàng đế: "..."
Hắn nhắm mắt lại.
Ta kiếp trước làm điều ác nghiệt gì, lại có những đại thần như thế này.
Mạnh biên tu quỳ gối tiến lên mấy bước.
Lão Hoàng đế: "Dừng lại!"
Lão Hoàng đế uy phong lẫm liệt bước tới.
Mạnh biên tu mắt càng sáng hơn.
Sau đó, lão Hoàng đế nhanh chóng lướt qua hắn, tốc độ kia, thị vệ đằng sau suýt chút nữa không theo kịp.!
"A!"
"Ngao!"
"Tê!"
"Ngao!"
Quyền Công Công dù tuổi đã cao nhưng vẫn cường tráng, đôi thiết quải vung lên hổ hổ sinh uy.
"Để ngươi đi nhà xí không xả nước!"
"Ngươi biết nửa năm nay ta sống thế nào không!"
"Để một lão già như ta phải nhịn, phải sang nha môn khác đi nhà xí, có bao nhiêu tàn khốc, trong lòng ngươi không biết sao!"
Ti nông thiếu khanh ôm đầu, kêu rên không ngừng. Nhưng cũng không dám tránh, dù sao cũng là hắn trước giờ không xả nước.
Còn chuyện tiểu Bạch Trạch trở về sau nhìn thấy hắn sưng vù bờ mông... Cũng không thành vấn đề, bọn hắn đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác ——
Trước khi bị đánh, ti nông thiếu khanh vội vàng đi nhà xí một chuyến, không có xả nước. Bị cấm vệ Đông cung bắt được, áp giải đến trước mặt Thái tử. Sau đó, chính là trận hành hung này.
Thái tử ở một bên tùy thời chuẩn bị, chờ Quyền Công Công đánh mệt, sẽ đổi mình lên thay.
Đằng sau còn có mấy người đang phẫn nộ đứng xếp hàng.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều biết chừng mực, sẽ không thật sự đánh xảy ra vấn đề.
Đúng lúc này, có quan viên chạy chậm tới, mặt mày tràn đầy vẻ xấu hổ: "Điện hạ, thần có thể về nhà trước được không?"
Thái tử kinh ngạc: "Hiện tại? Mới tuất sơ!"
—— cũng chính là vừa tròn bảy giờ.
Quan viên kia càng lúng túng: "Nội tử quy định thần mỗi ngày giờ Tuất bốn khắc phải về đến nhà, thần... Sợ vợ."
Thái tử đồng tình nhìn hắn một cái: "Vậy ngươi đi đi."
Quan viên kia cảm tạ, hành lễ, vội vàng rời đi từ cửa hông.
Hắn vừa đi, Hứa Yên Diểu liền trở lại, nhìn ti nông thiếu khanh đang bị đánh, hắn vội vàng che giấu biểu lộ hả hê trên nỗi đau của người khác.
【 May mà ta từ hệ thống thấy ở đây có biến, vội vàng trở về. 】
【 Không thì chờ ta đi vệ sinh xong, có khi đã đánh xong rồi! 】
Hứa Yên Diểu nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, nghe tiếng gió rít bên kia, răng đều ê buốt.
【 Đã bảo đừng đi nhà vệ sinh không xả nước, báo ứng không đến ngay sao? 】
Ti nông thiếu khanh buồn bã nhìn xà nhà.
Hiện tại... Tê... Đổi... A! Quyền Công Công! Có thể nhẹ, nhẹ tay một chút không!
Giờ vẫn còn đổi kịp sao...
【 Nhưng mà, mới ba bốn lần không xả nước đã bị đánh hung ác như vậy sao... 】
Ti nông thiếu khanh bỗng nhiên trợn to mắt.
Khoan đã!
Đông cung có người đi nhà xí không xả nước đã kéo dài nửa năm, nếu như hắn chỉ có ba bốn lần, vậy căn bản không phải hắn! ! !
Hoặc là nói, hắn xác thực đáng bị đánh, nhưng không nên bị đánh ác như vậy.
Đánh nhầm người! ! !
"A ——" hét thảm một tiếng.
Quyền Ứng Chương hắng giọng, thu thiết quải lại: "Thật xin lỗi, đây là vấn đề của lão phu. Vừa rồi..." Quá kinh ngạc: "Trượt tay."
Ti nông thiếu khanh khóe mắt rơi một giọt lệ trong veo.
Nhưng hắn trừng lớn hai mắt.
Hắn nhất định phải biết, hắn là thay tên vương bát đản nào nhận tội!
【 Kỳ quái, hệ thống bát quái nói, Đông cung lưu truyền có người liên tục trong vòng nửa năm, cứ hai ba ngày lại xuất hiện một lần nhà xí không được xả nước, hoặc xả không sạch sẽ, nhưng ta sao lại không tìm được người này? Sao vẫn chỉ có chuyện của ti nông thiếu khanh? 】
Ti nông thiếu khanh trợn mắt to như chuông đồng.
Đừng vội.
Hứa Yên Diểu, ngươi đừng vội.
Từ từ rồi sẽ rõ. Nhất định có thể tìm được tên vương bát đản kia! Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ a, bờ mông của ta không thể bị đánh oan!
*
【 Đáng ghét? Không được, nếu hóng chuyện không được trọn vẹn, ta đêm nay đi ngủ đều ngủ không ngon! 】
Hứa Yên Diểu nhìn chằm chằm giao diện hệ thống, ánh mắt kia sáng rực, khiến mấy quan viên xung quanh hắn mồ hôi lạnh tuôn ra.
—— bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hứa lang ý chí chiến đấu sục sôi đến vậy.
【 Bắt đầu! 】
【 Đắm chìm lật bát quái! 】
Dường như có tiếng lật giấy hư ảo vang lên, nương theo âm thanh không ngừng của Hứa lang.
【 Kiều hầu Trưng... 】
Kiều hầu Trưng nhíu mày, lập tức khẩn trương.
【 A, người này không có vấn đề. Đổi! 】
Kiều hầu Trưng thở phào một hơi.
【 Phòng Thị lang... 】
Phòng Thị lang lộ ra một nụ cười hàm súc. Trong lòng thầm nghĩ: Ta hẳn là chưa làm chuyện gì chứ?
【 Người này cũng không thành vấn đề. Đổi! 】
Phòng Thị lang thở phào một hơi.
【 Chờ một chút, quay lại quay lại! 】
Phòng Thị lang lại vội nuốt ngụm khí kia trở về, thấp thỏm lo âu nhìn Hứa Yên Diểu.
Không đúng! Hắn nhớ rõ ràng mình chưa làm gì... Tê, chẳng lẽ là quên rồi? !
【 Phòng Thị lang nên chú ý sức khỏe... Lễ bộ gần đây nhiều chuyện như vậy sao? Không biết ngày đêm thức trắng, mắt kia đều đỏ hoe, mặt mày đều xám xịt, ta trước đó lại không phát hiện ra. 】
【 Vừa hay ta trước đó làm chủ khảo cũng thức trắng, sau đó tìm được một lão đại phu kê đơn thuốc, bồi bổ lại tinh khí thần. Quay đầu sẽ giới thiệu lão đại phu kia cho hắn! 】
Phòng Thị lang · Lễ bộ hữu thị lang sửng sốt, nghìn lời muốn nói đến bên miệng, lại không biết nên nói gì. Muốn nói cảm ơn, lại cảm thấy quá khô khan.
【 Lại xem xuống một cái! 】
Hứa lang tinh thần phấn chấn.
【 Mạnh Tô, Mạnh Tử Bình... A, người đâu không thấy? À, sớm rời tiệc rồi. 】
【 Xem một chút. 】
【 Ô oa... Sớm rời tiệc là vì cứ đến chập tối tám giờ mà không có mặt, liền bị phu nhân răn dạy đánh chửi. 】
【 Tê —— 】
【 Còn quất roi, còn bắt hắn quỳ xuống... Đây, đây không phải là quá đáng rồi sao? 】
Thái tử luôn ôn hòa tùy ý, biểu lộ đều thay bằng vẻ mờ mịt.
Roi, quất roi? !
Quỳ xuống? !
Hắn không có nghe nhầm chứ?
Như vậy mà không bỏ vợ, chẳng lẽ là có nhược điểm gì bị người nhà kia nắm giữ?
Các đại thần khác cũng chấn kinh.
Bọn hắn có nghe nói Mạnh gia chủ mẫu là người đàn bà đanh đá, nhưng không ngờ lại hung hãn đến vậy!
Tiểu Bạch Trạch nói tám giờ là giờ Tuất! Mỗi ngày giờ Tuất bốn khắc mà chưa về đến nhà, sẽ bị quất roi, quá thảm đi.
Như vậy còn nghe lời nữ nhân kia răm rắp, đây là mưu đồ gì? ! Không sợ có một ngày bị dày vò đến chết sao?
Quần thần Đông cung mặt mày mờ mịt.
【 Đến người nhà mẹ đẻ của phu nhân kia còn không chịu được, nhiều lần ám chỉ phu nhân không nên quá đáng, phu quân tốt như vậy sẽ bỏ đi mất. 】
【 Oa ngẫu! Mạnh biên tu tự mình đến nhà mẹ đẻ nói, hắn yêu phu nhân, sẽ không bỏ đi. 】
【 Chuyện này... Thì ra thật sự là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh à. 】
Thái tử và các đại thần Đông cung càng thêm chấn động.
Việc này mà cũng cam tâm tình nguyện sao?
Hắn không đau sao!
【 Ài... Vân vân. 】
Hứa Yên Diểu nhìn giao diện hệ thống, ánh mắt kia, phức tạp không nói nên lời.
Những người khác không khống chế được sự tò mò.
Thái tử cũng giống như đi dạo, chậm rãi đến gần phía Hứa Yên Diểu.
【 Nửa năm đi nhà xí không xả nước, hóa ra là hắn? ! 】
Thái tử sửng sốt.
A? Chẳng lẽ là bị đánh ị ra quần, bất đắc dĩ?
Hứa Yên Diểu tập trung tinh thần hóng chuyện, hoàn toàn không chú ý Thái tử đến gần: 【 Trách không tìm được, từ khóa sai! Hắn không có đi nhà xí không xả nước, hắn là lén ra ngoài nhặt một ít phân chó, ngụy trang thành phân và nước tiểu, ném vào hố xí. Nếu tìm người đi nhà vệ sinh không xả nước, xác thực không tìm thấy. 】
【 Chuyện này... Ta thật sự không biết nói thế nào, nhưng rất muốn tìm người chia sẻ a. 】
【 Mạnh biên tu, ngươi ngay từ đầu đã phát hiện ti nông thiếu khanh đi nhà xí không xả nước... 】
【 Ngươi phát hiện mà không nói, còn mượn cơ hội đi vào theo, xức thuốc vào trong nhà xí, có thể tăng tốc độ khép lại vết thương. Mùi thuốc kia đặc biệt thối, nhưng người khác đều tưởng là mùi phân, không nghĩ nhiều! 】
【 Về sau ti nông thiếu khanh lo chuyện lớn, bắt đầu xả nước, ngươi còn kiên trì không ngừng ra ngoài nhặt cứt chó bỏ vào để ngụy trang, làm hại ti nông thiếu khanh trong nửa năm nay mỗi lần ra khỏi nhà xí, đều tự hỏi mình có xả nước hay không, còn cho là mình tinh thần có vấn đề! Còn muốn vì thế từ chức nữa chứ! 】
Ti nông thiếu khanh: "! ! !"
Hóa ra là như vậy!
Hắn liền nói, hắn nhớ kỹ mình đã xả nước.
Nhưng trong Đông Cung mọi người đều nói có người đi nhà xí không xả nước, trước đó mấy năm trừ hắn ra không có ai ị không xả, hắn không nghi ngờ bản thân có vấn đề sao được!
【 Chuyện này, chuyện này... 】
Hứa Yên Diểu quả thật rất chấn kinh.
【 Quá thất đức rồi! 】
"Vèo" một tiếng, hai hàng nước mắt từ mắt ti nông thiếu khanh chảy xuống.
"Thanh thiên đại lão gia!"
"Thanh thiên đại lão gia a!"
"Trả lại trong sạch cho ta..."
"A!"
Ti nông thiếu khanh run rẩy quay đầu: "Sao còn đánh?"
Lúc này không phải Quyền Ứng Chương đánh, là Vui lang trung đánh.
Vui lang trung dùng ánh mắt kỳ dị nhìn ti nông thiếu khanh, rất là kinh ngạc: "Ngươi xé sổ sách diệt môn của ta, còn chưa tính sổ đâu."
Ti nông thiếu khanh: "..."
Ục ục thì thầm hơn nửa ngày, không dám nói: Ta xé sổ sách của ta, liên quan gì tới ngươi.
*
Biến cố bất ngờ này... Thái tử chết lặng.
"Bản cung chỉ là muốn tìm kẻ nửa năm không xả nước mà thôi..."
Sao lại bắt được hai thứ kỳ kỳ quái quái?
Hơn nữa.
Thái tử đã hiểu: Thì ra Mạnh Tử Bình kia chạy nhanh như vậy, là sợ bị Hứa Yên Diểu bắt được!
Nói cái gì mà sợ vợ!
【 Thất đức thì thất đức, đêm nay chạy nhanh như vậy, thật đúng là vì tám giờ phải về nhà a. 】
Thái tử: "?"
Thái tử cũng không đi, không tức giận, tìm một chỗ ngồi xuống. Lấy lại tâm thái hóng chuyện của mình.
Đến, để bản cung xem xem, đêm nay dưa còn có thể bị hỏng thành hình dạng gì!
*
Hứa Yên Diểu lại vui vẻ lật xem.
Sau đó.
【 A? ! 】
【 Mạnh biên tu phu nhân, thật sự là một nữ tử dịu dàng động lòng người! Cho dù là dùng roi quất Mạnh biên tu, hay là đánh hắn vào tay, đều là Mạnh biên tu cầu xin nàng làm! 】
"..."
"..."
"..."
Thái tử và người bên cạnh nghiêm túc nhìn nhau năm lần hít thở, hắn ngưng trọng dùng ánh mắt ám chỉ: Ta thật không có phát điên, không có nghe nhầm chứ?
Đại thần bên cạnh đồng dạng ngưng trọng lắc đầu: Thần cũng nghe thấy...
Hai người lại nhìn nhau năm lần hít thở, biểu cảm trên mặt càng ngày càng vỡ nát.
Chúng ta lo lắng ngươi bị phu nhân đánh, kết quả ngươi lại là người chủ động yêu cầu người ta làm như vậy? !
【 Hảo hảo một đại gia khuê tú, quả thực là bị ép cầm roi, bị ép đánh trượng phu, bị ép phải lập ra một hệ thống quy tắc, trượng phu không tuân theo quy tắc liền xử phạt. 】
【 Đây là nỗi khổ giữa người với người. 】
【 Nàng không đau sao! Lực tác dụng là tương hỗ a! 】
【 Phu nhân. Thảm. 】
【 Khoan khoan khoan, chờ một chút? ! 】
【 Mạnh biên tu vẫn là Ngự Sử ký danh, trách không được hắn mỗi ngày nói lời thật mất lòng, chọc giận lão Hoàng đế. 】
【 Thì ra là để lừa đình trượng a! 】
【 Càng là trước công chúng bị phạt, càng cao hứng? ! 】
【 Trách không được đặc biệt thích mang dấu bàn tay lên triều... 】
Đông cung bên ngoài.
Mạnh biên tu một đường đi ra ngoài, một đường bịt tai, nhưng tiếng lòng của Hứa Yên Diểu vẫn tinh chuẩn xuất hiện bên tai hắn.
Xong.
Mạnh biên tu bi ai nghĩ.
Bệ hạ biết việc này không phạt được hắn, sau này không thể lừa đình trượng được nữa.
Ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa lão Hoàng đế đang dẫn theo một đám thị vệ.
Rõ ràng, đối phương cũng nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Diểu.
"..."
"..."
Mạnh biên tu ánh mắt sáng lên: "Bệ hạ, thần..."
Lão Hoàng đế lui lại một bước dài.
Mạnh biên tu bịch một tiếng quỳ xuống, ánh mắt sáng rực nhìn lão Hoàng đế: "Bệ hạ! Thần có tội, thần vì tư lợi, cố ý trên triều đình không nể mặt bệ hạ, thần cam nguyện chịu phạt!"
Lão Hoàng đế: "..."
Hắn nhắm mắt lại.
Ta kiếp trước làm điều ác nghiệt gì, lại có những đại thần như thế này.
Mạnh biên tu quỳ gối tiến lên mấy bước.
Lão Hoàng đế: "Dừng lại!"
Lão Hoàng đế uy phong lẫm liệt bước tới.
Mạnh biên tu mắt càng sáng hơn.
Sau đó, lão Hoàng đế nhanh chóng lướt qua hắn, tốc độ kia, thị vệ đằng sau suýt chút nữa không theo kịp.!
Bạn cần đăng nhập để bình luận