Bất Diệt Long Đế

Chương 728: Hốt trọn cả ổ

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tạm ổn!
Lục Toan khẽ cười nói:
- Chỉ còn chờ Lục Ly xuất hiện, đến lúc đó để Dương Hiên đi lên trước, chúng ta quan chiến ở đằng xa. Nhân Hoàng thúc thúc kia của ta là kỳ tài ngút trời, những năm qua mặc dù một mực không tin tức, nhưng tốt nhất đừng nên chọc giận hắn thì hơn...
- Ha ha!
Cơ Mộng Điềm cười ngọt ngào nói:
- Trong lứa trẻ tuổi thế hệ này, Lục Toan ngươi là người đáng sợ nhất. May mắn ta không phải kẻ địch của ngươi, bằng không bị ngươi lừa chết thế nào đều không biết.
Khóe miệng Lục Toan ngậm lấy ý cười, trong mắt lộ ra vẻ ái mộ, nhìn thẳng Cơ Mộng Điềm nói:
- Cơ tiểu thư làm sao sẽ là kẻ địch của Toan mỗ? Toan mỗ một mực ái mộ tiểu thư, dù mưu tính người thiên hạ, cũng không dám mưu tính Cơ tiểu thư. Ngươi xem, đã nhiều năm vậy rồi, Toan mỗ một mực đường đường chính chính theo đuổi Cơ tiểu thư, đã từng động tới tiểu mưu tiểu kế nào chưa?
- Vậy ư?
Cơ Mộng Điềm cười lên rạng rỡ, tựa như một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, nàng nhẹ nhàng lướt đi, vừa tiến được mấy bước lại ngoái đầu cười nói:
- Toan công tử, lần này nếu ngươi ép được Lục Ly, lại diệt vị kia. Liền đủ để chứng minh ngươi là đệ nhất công tử đương thế, Mộng Điềm... sẽ thận trọng cân nhắc.
Lục Toan gật đầu nói:
- Toan mỗ nhất định sẽ không khiến Cơ tiểu thư thất vọng, ngươi cứ mở mắt chờ xem.
- Ha ha ha.
Cơ Mộng Điềm phát ra một tràng tiếng cười như chuông bạc, nhẹ nhàng lướt tới, dáng đi yểu điệu khiến cho Lục Toan và đám công tử gần đó miệng khô lưỡi nóng.
Lục Toan điểm nhẹ chân sau, đám người theo ở sau lưng lập tức bay vọt lên. Hắn đảo mắt nhìn về hướng tây, ý cười nơi khóe miệng lạnh dần, miệng nói:
- Lục Ly, đường đệ của ta, lần này thật xin lỗi. Không phải Toan mỗ không để ý tình nghĩa huynh đệ, chỉ là bách thú trong rừng chỉ có thể có một Thú Vương. Gia gia ngươi năm đó đè ép gia gia ta, leo lên vị trí tộc trưởng, nhưng giờ là do mạch chúng ta nắm quyền, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép quyền lực lần nữa rời tay. Cũng chỉ có... ngươi chết, Nhân Hoàng thúc thúc mới sẽ đi ra, một ngày Nhân Hoàng thúc thúc còn chưa xuất hiện, chúng ta đều ăn không ngon ngủ không yên.
- Còn nữa, ngươi không chết, làm sao chứng minh ta là công tử ưu tú nhất của Lục gia, làm sao chứng minh ta là nhân kiệt thích hợp nhất để dẫn dắt Lục gia hướng tới huy hoàng. Ngươi yên tâm đi... ở trên tay ta, Lục gia tuyệt đối sẽ càng thêm huy hoàng, sẽ vượt Luân Hồi Cung, trở thành gia tộc số một Trung Châu, ta có lòng tin như thế.
...
Trong một mảnh hoang sơn trùng điệp, một tên thiếu niên lưng vác trường đao đi tới, bộ pháp của hắn rất nhẹ nhàng, mỗi lần tung người nhảy lên lại vượt qua một ngọn núi nhỏ, sau đó lại lần nữa khẽ đạp, tung người bắn vọt mà lên.
Từ lúc Lục Ly rời khỏi đại bản doanh Man tộc đến nay đã gần mười ngày, Thiết Duệ hạ lệnh Man tộc không được phép ra ngoài đại bản doanh, Lục Ly đương nhiên cũng sẽ không giết vào trong.
Tiến vào đại bản doanh, chiến lực của hắn sẽ bị giảm mạnh, mặc dù có thể để Tiểu Bạch lẻn vào, nhưng vạn nhất tốc độ và sức phòng ngự của Tiểu Bạch cũng bị suy yếu thì sao? Lục Ly không dám mạo hiểm.
Hắn tiếp tục dạo quanh tứ xứ, tìm kiếm dị tộc đánh giết. Hắn chọn đi về hướng bắc, nơi đó đặt đại bản doanh Vũ tộc, theo lý mà nói thì hẳn phải có rất nhiều Vũ tộc.
Đi được gần mười ngày, hắn gặp phải rất nhiều dị tộc, có Vũ tộc có Ma tộc cũng có Vu tộc, chỉ cần gặp được hắn, dị tộc gần như đều bị chém tận giết tuyệt. Thậm chí Lục Ly đánh giết Vu tộc đều không cần nuốt Tị Độc Đan, chỉ cần từ xa xa phóng thích công kích linh hồn, sau đó tung ra Huyền lực liền có thể đánh giết.
Thứ khủng bố nhất của Vu tộc là vu độc và trùng cổ, muốn tán phát vu độc cần có thời gian, trùng cổ thì Tiểu Bạch có thể chấn nhiếp. Phòng ngự của Vu tộc lại rất yếu, chỉ cần tùy tiện tấn công bằng Huyền lực mấy lần liền có thể chém giết.
Dị tộc rõ ràng đã ít đi nhiều, chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng bình thường. Đoạn thời gian này một mình Lục Ly đã giết không ít, khắp nơi còn có võ giả Nhân tộc, số lượng dị tộc giảm thiểu là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Lúc này lối vào của tứ tộc đều đã sớm bị phong bế, không thể tiếp tục điều động viện binh, giết một tên liền thiếu mất một tên.
Trên đường thường xuyên có thể nhìn thấy thi thể dị tộc, cũng nhìn thấy một ít thi thể Nhân tộc, thậm chí còn thấy được một vài sườn núi nhỏ, dùng thần niệm quét qua mới phát hiện bên trong chôn giấu thi thể dị tộc hoặc Nhân tộc.
Tranh đấu trong tiểu chiến trường tàn khốc dị thường, dị tộc và Nhân tộc chỉ cần gặp được nhau liền lập tức dẫn phát đại chiến, không phải ngươi chết chính là ta chết, ở chỗ này mạng sống là thứ cực kỳ mong manh.
Giữa tứ tộc và Nhân tộc sớm đã tích đầy huyết hải thâm thù, vĩnh viễn không cách nào hóa giải, nương theo từng lần giết chóc, cừu hận cứ thế càng lúc càng thêm sâu.
Rầm rầm rầm!
Đi về phía trước hai canh giờ, Lục Ly lại gặp mấy tên Ma tộc, rất nhanh liền bị hắn nhẹ nhàng giải quyết. Ở trong lòng Lục Ly, Ma tộc là đối tượng hắn chán ghét nhất, bởi vì Ma tộc tướng mạo xấu xí, thủ đoạn thần thông cũng thiên hướng âm độc. Hoặc là chui ra từ dưới lòng đất, hoặc là âm thầm tiềm hành trên không trung sau đó đột nhiên ám sát, bọn hắn không chỉ sử dụng độc vật, trên binh khí cũng thường được ngâm tẩm thuốc độc, Lục Ly còn gặp được một tên Ma tộc cảm ngộ áo nghĩa cấp thấp, lại cũng là loại áo nghĩa âm hiểm tà ác.
Tiếp tục tiến tới, tiếp tục thu gặt đầu người, mấy canh giờ sau Lục Ly tìm đến một dòng suối nhỏ, định chuẩn bị nghỉ ngơi thoáng chốc. Tắm rửa một phen, uống chút nước mát, ăn một ít lương khô, sau đó Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện, bổ sung thể lực tinh lực Huyền lực.
- Hả?
Nơi xa đột nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ, thần niệm Lục Ly cường đại cỡ nào, nháy mắt liền quét tới. Chỉ thấy một tên Nhân tộc co đầu rụt cổ, chính đang núp sau núi nhìn lén bên này.
Hưu!
Người kia phát hiện ra thần niệm Lục Ly, sắc mặt lập tức khẽ biến, tung người bay vút đi, hốt hoảng không khác gì một con chuột qua đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận