Bất Diệt Long Đế

Chương 549: Sát tinh trở về

Lục Ly miễn cưỡng cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Khinh tiểu thư, trước kia ta đã nói qua, con người ta không thích ăn cơm mềm, càng không thích ăn nhờ ở đậu. Lục gia không muốn ta, chính ta kiến tạo một Lục gia mới là được, đến lúc đó nếu gia tộc ta lớn mạnh hơn Lục gia, bên này của ta liền là chính thống!
- Ha ha.
Khương Khinh Linh nhấp môi cười khẽ, thật ra đáp án này nàng đã sớm biết, chẳng qua nàng vẫn có chút không muốn từ bỏ mới hỏi vậy. Nếu Lục Ly gia nhập Linh Lung Các, vậy thì đấy không phải là Lục Ly mà nàng quen biết.
Lục Ly thoáng trầm ngâm, rất nhanh liền vứt chuyện Lục gia trục xuất hắn sang một bên, lần này thậm chí Lục Chính Đàn còn muốn giết hắn, so với khu trục thì càng thêm đáng hận, bởi thế hắn không mấy bận tâm.
Lát sau, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Khinh tiểu thư, ta có thể cầu ngươi giúp chút chuyện không?
Khương Khinh Linh không khỏi kinh ngạc, theo lý thuyết Lục Ly không phải người chịu dễ dàng mở miệng, khóe môi nàng bất giác nhếch lên một đường cong, hỏi lại:
- Nói đi, là chuyện gì?
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Ta muốn cầu ngươi phong tỏa mặt bắc Trung Châu, ta không muốn bất luận người Trung Châu nào đi tới Bắc Mạc, ít nhất trong vòng mười năm không thể đi, ta cần thời gian!
Khương Khinh Linh rất thông minh, thoáng chốc liền đoán được phần nào, nàng trầm tư một lúc rồi nói:
- Lục Ly, so với đi Bắc Mạc, không bằng ngươi tìm chỗ nào đó ngay trong Trung Châu, tỉ như bắc bộ chẳng hạn. Đầu tiên ngươi có thể tranh đoạt một phủ thành, sau đó lại tranh đoạt vực thành. Dù chỉ là tài nguyên một vực ở Trung Châu cũng phong phú hơn Bắc Mạc nhiều lắm, nơi hoang vu hẻo lánh như Bắc Mạc thì có gì?
- Không được!
Lục Ly biết chỉ cần hắn mở miệng, Khương Khinh Linh nhất định sẽ giúp hắn làm chủ một vực, chẳng qua ân tình này quá lớn, hơn nữa nội bộ Linh Lung Các khẳng định cũng sẽ có ý kiến, đến lúc đó ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Được rồi!
Thấy Lục Ly kiên trì, Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Ta sẽ cố hết sức giúp ngươi, chẳng qua nếu người Lục gia cường hành muốn đi, ta cũng ngăn không được, chỉ có thể sớm một bước thông báo cho ngươi.
Lục Ly cảm kích nhìn Khương Khinh Linh, thổ ra hai chữ:
- Cảm ơn!
Khương Khinh Linh híp mắt lại, đột nhiên sáp lại gần Lục Ly, như tên trộm nói:
- Ngươi nói không cho bất cứ kẻ nào đi Bắc Mạc, không bao gồm ta đấy chứ…
- Ngươi...
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, vị này chính là Hỗn Thế Ma Vương. Nàng chạy tới Bắc Mạc, bên kia còn không phải gà bay chó sủa, hắn lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Khinh tiểu thư, ngươi không cần tu luyện sao? Ta còn chờ quỳ xuống rửa chân cho ngươi đây.
- Hắc hắc
Khương Khinh Linh nghiêng đầu, cười hì hì nói:
- Tu luyện cũng cần nghỉ ngơi, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma mất. Bản tiểu thư chỉ thỉnh thoảng đi qua giải sầu chút thôi, chẳng lẽ cũng không được? Nếukhông được, vậy chuyện ngươi nói vừa rồi, ta phải suy nghĩ kỹ ...
- Được rồi!
Đầu Lục Ly lớn như cái đấu, thực sự hết cách với tiểu ma nữ này, hắn nghĩ nghĩ bèn nói:
- Đi qua chơi đùa cũng được, nhưng không thể gây chuyện, ngươi biết tính tình ta rồi đấy.
- Thành giao, hì hì!
Khương Khinh Linh lè lưỡi, cười tít cả mắt, vũ mị dị thường.
Gần đây Thiên Hàn Thành rất yên tĩnh, bởi vì Đỗ Hành bế quan, lần trước sau khi trở về từ Thiên Ngục Thành Đỗ Hành liền bế quan, chuẩn bị xung kích Nhân Hoàng Cảnh.
Linh tài sớm đã chuẩn bị đầy đủ, trước kia Đỗ Hành một mực không xung kích là bởi không hoàn toàn nắm chắc. Số linh tài này tiêu tốn mấy năm tích súc của Đỗ gia, nếu xung kích thất bại, toàn bộ công sức trước đó đều đổ xuống sông xuống biển.
Ở Thiên Ngục Thành, Đỗ Tranh phản bội, đứng về phía Lục Ly, khiến Đỗ Hành cảm nhận được nguy cơ.
Hắn không biết Lục Ly rất nhanh liền rời đi, tưởng là Lục Ly sớm muộn sẽ nhất thống Bắc Mạc, bởi thế mới liều mạng chuẩn bị một phen. Nếu có thể đột phá Nhân Hoàng, hắn liền có thể nhất thống Bắc Mạc, thành tựu đế nghiệp.
Đỗ Hành bế quan, Thiên Hàn Thành cũng giới nghiêm, con dân trong thành không ai dám gây sự, sợ chọc giận sẽ bị Đỗ gia lập tức chém giết.
Đỗ Hành bế quan rất lâu, mới đầu là định xung kích Nhân Hoàng Cảnh, đến sau biết được Lục Ly rời đi, hắn lại không dám xung kích. Nhưng cũng không xuất quan mà vẫn tiếp tục tu luyện, chuẩn bị một hơi xung kích Nhân Hoàng Cảnh, bởi thế đoạn thời gian gần đây Thiên Hàn Thành một mực trong trạng thái giới nghiêm.
Ông!
Sáng sớm, một truyền tống trận trên quảng trường Thiên Hàn Thành đột nhiên phát sáng, dẫn lên vô số người bị kinh động, thống lĩnh thủ vệ truyền tống trận lập tức đi thông báo trưởng lão Đỗ gia. Bởi vì truyền tống trận này nối thông với Trung Châu, thông với Bạch Vân Thành.
Người Trung Châu đến đây.
Bạch Vân Thành là địa bàn Thái Thiên Điện, muốn truyền tống từ Bạch Vân thành tới, nhất định phải tiêu tốn một ức Huyền Tinh. Người Trung Châu không việc gì sẽ không truyền tống đến Bắc Mạc. Ở trong mắt người Trung Châu, Bắc Mạc chỉ là vùng hoang vu hẻo lánh.
Có thể truyền tống đến Bắc Mạc đều là đại nhân vật. Đương nhiên chẳng ai liên tưởng đến Lục Ly, bởi vì Lục Ly chính là con trai Lục Nhân Hoàng, điểm này ở trong các đại gia tộc đã không còn là bí mật, Lục Ly khẳng định là về lại Lục gia Trung Châu, làm sao còn sẽ trở về?
Mấy tên trưởng lão Đỗ gia đi ra, đệ nhất thiếu gia Đỗ gia Đỗ Tử Lăng cũng đi ra, cả đám cung kính đứng bên ngoài truyền tống trận, chờ đợi đại nhân vật Trung Châu.
TừTrung Châu truyền tống tới cần thời gian rất lâu, ít nhất hơn một canh giờ, chúng nhân đều không vội, cứ thế an tĩnh chờ đợi.
Truyền tống trận lấp lánh không ngừng, đợi chừng nửa canh giờ, quang mang truyền tống trận mới dần yếu đi, bốn nhân ảnh xuất hiện trong đó.
- Hả?
Đám người Đỗ Tử Lăng nhìn mấy lượt, phát hiện mấy người này rất là xa lạ, hơn nữa căn bản không cảm ứng ra được cảnh giới, Đỗ Tử Lăng vội vàng dẫn người đi tới, khom lưng nói:
- Tham kiến chư vị đại nhân.
- Tham kiến chư vị đại nhân!
Từng mảnh binh sĩ trong thành quỳ xuống, bốn người này đều khí độ bất phàm, không thăm dò ra được cảnh giới, lại tới từ Trung Châu, khẳng định đều là người của đại gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận