Bất Diệt Long Đế

Chương 1721: Khinh Người Quá Đáng

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Sao có thể?
Lục Ly ngẩn người, vừa vặn bên ngoài truyền tống môn có sáu phiến đá, mỗi phiến đá đều có cấm chế chết người, đây không phải nói lên ai cũng không vào được?
Những người thành công đi qua sinh tử lộ trong lịch sử đã xông qua thế nào?
- Sao không đi nữa?
Đám người Lâm Vũ nhìn thấy Lục Ly đứng bất động, nghi ngờ hỏi. Sắp tiến vào rồi mà Lục Ly lại đứng im ở đây, chẳng lẽ lo sợ có người đi theo tranh đoạt bảo vật với hắn?
Lục Ly trầm mặc không nói, Lăng Phi Độ phía sau không nhịn được lên giọng:
- Tiểu tử, ngươi đứng đó làm gì? Sao không tiến vào?
Lục Ly quay đầu nhìn Lăng Phi Độ, cười nhạt đáp:
- Nếu như Lăng công tử sốt ruột, ngươi có thể đi vào trước, bảo vật bên trong đều của ngươi!
- Hử?
Con ngươi Lăng Phi Độ hơi co lại, sắc mặt tuy rằng vẫn thế nhưng không dám nói tiếp. Hắn thấy được trong ánh mắt Lục Ly có sự giảo hoạt, Lục Ly rõ ràng đang muốn hãm hại hắn.
Lâu Thập Nhị mở miệng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Lục Ly có chút hảo cảm với Lâu Thập Nhị, trầm ngâm trong chốc lát đáp:
- Ta cảm thấy... Hết thảy phiến đá lối vào đều có cấm chế khủng bố, bất kỳ phiến nào cũng sẽ giết chết chúng ta!
- Sao có thể?
Vô số người sắc mặt tái mét, vất vả mãi mới đến được đây, nhưng đến được kỳ môn lại không thể vào? Chẳng lẽ toàn bộ phải lùi về sao? Nhưng sinh tử lộ chỉ có tiến không có lùi, trừ phi mọi người ở trong này tròn một nghìn năm đợi truyền tống ra ngoài.
- Không hợp lý!
Lâu Thập Nhị hơi nhướng mày cùng Tuyết Thánh Nữ liếc mắt nhìn nhau, đôi lông mày đẹp đẽ của Tuyết Thánh Nữ hơi nhíu lại. Trong lịch sử có rất nhiều người xông vào sinh tử lộ, hơn nữa đều thành công đi qua, sao có thể xuất hiện tình huống này?
Lục Ly cũng nghĩ không ra, hắn truyền lời đến Huyết Linh Nhi:
- Ngươi thử cảm ứng lại xem có sai sót không?
Huyết Linh Nhi im lặng trong chốc lát, trả lời chắc nịch:
- Không nhầm đâu, sáu phiến đá đều có cấm chế khủng bố, chạm vào ắt sẽ chết!
Lục Ly không dám di chuyển, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị:
- Ta không dám đi, các ngươi không tin có thể phái người thử xem!
Phái người thử xem?
Ai dám thử? Có kẻ nào muốn chết chứ?
Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ cau mày không đáp. Lăng Phi Độ suy nghĩ chốc lát rồi chỉ vào một người bên cạnh Lâm Vũ nói:
- Ngươi đi thử xem, chỉ cần xông qua, bảo vật bên trong đều là của ngươi.
- ...
Lục Ly trợn tròn mắt, vừa nãy mọi người còn nói bảo vật về tay hắn, Lăng Phi Độ muốn lừa người đi vào mà tự ý làm chủ.
Người kia không dám hành động, ngập ngừng nhìn Lăng Phi Độ nói:
- Bảo vật... Ta không cần, ta không dám vào, sao không để người Lăng Tiêu Các các ngươi vào thử? Bảo vật đều của các ngươi.
- Để ta!
Một đệ tử Lăng Tiêu Các cắn răng hô một tiếng, tuy rằng Lăng Phi Độ muốn ngăn cản, những ở trước mặt bằng này người không dám nói, chỉ đành gật đầu nói:
- Lăng Phi Nha, cẩn thận chút.
Đệ tử Lăng Tiêu Các gật đầu, bước từng bước trên tuyến đường an toàn đi tới cạnh Lục Ly. Trên người hắn lấp lánh Thần Khí chiến giáp màu trắng bạc, ánh mắt liếc nhìn vài lượt, sau đó cơ thể di chuyển giống như lôi hồ, người bắn lên chuẩn bị nhảy vào bên trong truyền tống môn.
Vút!
Ngay lúc nhảy qua phiến đá, trần nhà trên đỉnh đầu lóe lên một luồng ánh sáng màu đen, sau đó luồng ánh sáng màu đen ầm ầm đánh xuống. Lăng Phi Nha ở giữa không trung bị đánh tan thành tro bụi, Thần Khí chiến giáp đều nát tươm.
- Phi Nha!
Rất nhiều người Lăng Tiêu Các gào lên đau xót, người của Tuyết Sơn Cung và Yên Vũ Lâu lại trầm mặc, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng, Lục Ly không lừa gạt, phía trước quả thực là ngõ cụt.
Khóe miệng Lăng Phi Đô co quắp mấy lần, chiến kích trong tay xuất hiện, chỉ vào nhóm Lục Ly trầm giọng quát:
- Không thể là đường cụt, sáu phiến đá đã thăm dò một phiến. Các ngươi còn sót lại năm người, mỗi người đi một phiến đá, chắc chắn phải có tuyến đường an toàn!
Lâm Vũ và Lục Ly đưa mắt nhìn nhau, trong tròng mắt hai người đều lóe lên sát ý. Nếu như Lăng Phi Độ không phải đệ tử Lăng Tiêu Các, nếu như Lăng Tiêu Các không người đông thế mạnh, có lẽ hai người đã động thủ xông lên tru diệt Lăng Phi Độ.
Khinh người quá đáng!
Đám Lục Ly và Lâm Vũ không nhúc nhích, chiến kích trong tay Lăng Phi Độ sáng lên, lần nữa quát:
- Có đi hay không? Không ta sẽ đánh các ngươi bay vào!
Một người bên cạnh Lâm Vũ sắc mặt sa sầm, đầy vẻ tức giận quay đầu nói với Lăng Phi Độ:
- Lăng công tử, ngươi nóng lòng đi vào như thế, sao không tự mình xông vào? Đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi Lăng Tiêu Các, đường đường là cường giả Thần bảng, ngay chút dũng khí này cũng không có?
- Tìm chết!
Lăng Phi Độ nổi giận, trên người tỏa ra hơi thở như hung thú, bổ tới đám người Lục Ly như mây đen ngập trời. Chiến kích trong tay sáng lên một luồng ánh sáng kinh thiên, đột ngột bổ xuống người bên cạnh Lâm Vũ.
Xẹt xẹt!
Một đạo đao ảnh giống như ánh sáng màu trắng lóe lên rồi biến mất, người đứng cạnh Lâm Vũ kia chưa kịp né tránh đã bị đánh bay, lăn về phía phiến đá phía trước ở bên trái.
Oành!
Người này va vào vách tường, còn chưa lăn đến phiến đá thì vách tường trên đỉnh đầu đã đánh xuống một đạo lôi điện màu tím vàng, cơ thể hắn ở giữa không trung bị oanh tạc thành cát bụi, Thần Khí chiến giáp trên người tả tơi.
Đám người Lâm Vũ nắm chặt tay, giận không dám nói, ánh mắt người của Yên Vũ Lâu và Tuyết Sơn Cùng nhìn Lăng Phi Độ cũng cực kỳ xa cách.
Ban đầu rất nhiều nữ đệ tử Tuyết Sơn Cung mến mộ Lăng Phi Độ, giờ khắc này ánh mắt nhìn hắn có chút khác thường. Tuyết Thánh Nữ thản nhiên liếc nhìn Lăng Phi Độ, đáy mắt hiện lên sự ghét bỏ cùng ác cảm...
Lăng Phi Độ không màng tới, lại tiếp tục chỉ chiến kích vào đám Lục Ly nói:
- Có đi hay không?
- Lăng công tử!
Lục Ly khẽ thở dài một tiếng:
- Ngươi ép buốc chúng ta cũng vô ích, chúng ta chết hết rồi, các ngươi cũng không vào được, cho ta thêm chút thời gian, để ta thử xem có cách hóa giải hay không.
Nếu như hiện giờ liều lĩnh xông vào, Lục Ly tin chắc mấy người bọn hắn đều sẽ tan xương nát thịt, cho nên hắn hòa hoãn Lăng Phi Độ trước, rồi cẩn thận nghĩ biện pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận