Bất Diệt Long Đế

Chương 1146: Hoa chúc đêm

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Còn có mấy vị công tử Bạch gia, Bạch Cô Bạch Vanh nữa, mặc dù trước kia Bạch gia chỉ là tiểu gia tộc, tứ đại gia tộc xâm phạm Bắc Mạc, rất nhiều tộc nhân Bạch gia đều bị chém giết. Nhưng hiện tại Bạch gia đã khác, hai tỷ muội Bạch Thu Tuyết gả cho Lục Ly, Bạch gia cũng vì vậy mà nước lên thì thuyền lên, có thể làm đám cưới với Bạch gia, chẳng khác nào buộc lại cùng Lục Ly.
Đám người Bạch Cô Bạch Vanh một mực tu luyện ở Hỏa Ngục, cảnh giới cũng không tệ, đều có chiến lực Quân Hầu cảnh, tuổi cũng không lớn, tiền đồ không thể đong đếm.
- Lục Ly, chúc mừng!
Dạ Lạc mặc một bộ áo bào màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười mời rượu Lục Ly, người sau cười nhạt nói:
- Qua mấy tháng nữa chính là đám cưới của ngươi, sau này chúng ta chính là thân thích rồi.
Dạ Lạc nhìn thoáng qua Lục Hồng Ngư ở cách đó không xa, gật đầu nói:
- Đúng là thân thích rồi, nhưng đáng tiếc là... chênh lệch giữa ta và ngươi càng ngày càng xa, tiểu tử ngươi quá mức nghịch thiên, phụ thân ngươi chẳng qua là lực áp cha ta một đời, còn ngươi lại làm cho chúng ta cảm thấy tuyệt vọng!
Lục Ly lắc đầu thở dài nói:
- Không thể nói như vậy, ta vẫn còn là Quân Hầu cảnh, ngươi đã là Nhân Hoàng rồi, hẳn là ngươi trấn áp ta mới đúng.
- Ha ha ha.
Dạ Lạc giơ tay lên cho Lục Ly một quyền, sau đó cầm chén rượu đi ra, hôm nay Lục Ly là nhân vật chính người muốn tìm hắn quá nhiều.
Quả nhiên, nơi xa có hai nữ tử đi tới, cầm đầu là một người mặc váy màu vàng, duyên dáng yêu kiều, hấp dẫn không ít thanh niên chú ý.
Tử Liên Nhi đi đến trước mặt Lục Ly, trên mặt tươi cười rực rỡ, chỗ sâu trong đôi mắt lại che dấu vẻ thất lạc, nàng bưng chén rượu lên chúc mừng Lục Ly:
- Lục Ly, chúc mừng!
Lục Ly hơi gật đầu uống một ngụm, lúc này mới thở dài nói:
- Liên nhi tiểu thư, đối với chuyện Tử gia các ngươi, ta rất áy náy, sau này cần ta hỗ trợ việc gì cứ nói.
Bắc Mạc bị đánh hạ, đại gia tộc đều bị tàn sát không còn, Tử gia, Vũ gia, Bạch gia bị diệt tộc rồi. Cũng may các gia tộc có không ít công tử tiểu thư trẻ tuổi tiến vào Hỏa Ngục, nếu không sợ là Tử gia, Vũ gia không cách nào quật khởi rồi.
Tử Liên Nhi mấp máy miệng, nhưng không có nói gì, xoay người rời đi. Nàng rất rõ ràng, năm đó nàng không có nắm chắc cơ hội, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, lúc này Lục Ly không phải là nàng có thể với tới.
Không ngừng có người tìm Lục Ly mời rượu, từ giữa trưa uống đến đến tối, tuy tửu lượng Lục Ly không tệ, nhưng cũng uống đến say khướt.
Đến giữa đêm, Lục Linh bảo Lục Ly đi xuống. Hắn theo mọi người một ngày, còn ba cô dâu thì ở trong phòng cưới chờ mòn con mắt.
Bên trong thành có Lục Linh và mười mấy tên hồn nô Địa Tiên quản chế, tân khách có Lục Chính Dương, Lục Nhân Hoàng chiêu đãi, Lục Ly dứt khoát mặc kệ, say khướt đi đến hậu viện.
Thế nhưng lúc ở bên ngoài ba cái biệt viện, Lục Ly có một chút khó xử. Ba vị kiều thê, hắn nên đi đến chỗ người nào trước? Đi bên này nhất định bên kia có ý kiến, qua bên kia thì bên này lại có ý kiến...
Trầm ngâm chốc lát, Lục Ly vào trong sân phòng Khương Ỷ Linh, dù sao Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương bên kia là hai tỷ muội, lại nói lần này thiệt thòi Khương Ỷ Linh.
Đi vào trong sân, hai người thị nữ ở ngoài cửa đứng yên, sau khi thấy Lục Ly đi vào, vội vàng cúi người hành lễ nói:
- Thiếu gia.
Lục Ly phất tay, để thị nữ đi xuống, mặt đầy tửu khí đi vào trong phòng. Bên trong nến đỏ chập chờn, khắp nơi đều dán đầy chữ hỷ, một cô gái ngồi ở trên giường, đầu đội khăn voan màu hồng, tựa như một nụ hoa sắp nở, vô cùng mê người.
- Hì hì.
Khương Ỷ Linh chủ động vén khăn voan lên, liếc Lục Ly một cái, nói:
- Coi như ngươi có một ít lương tâm, tới gặp ta trước. Thế nhưng tối nay ngươi vẫn nên đi đến chỗ hai vị muội muội đi, chúng ta đều là lão phu lão thê rồi, cũng không cần phải động phòng nữa.
Ở những thời điểm mấu chốt Khương Ỷ Linh đều rất hiểu chuyện, đây cũng là điểm Lục Ly ưa thích nàng, rất có lòng dạ vợ cả, mặc dù có đôi khi có một ít nghịch ngợm gây sự, nhưng cũng rất chú ý trừng mực.
- Đêm dài từ từ, gấp cái gì?
Lục Ly đặt mông ngồi ở trên mặt giường lớn, nhìn Khương Ỷ Linh đỏ bừng mặt, đặc biệt là bờ môi hồng như liệt diễm kia, hắn nhìn ngơ ngẩn một lát nói:
- Ỷ Linh, nàng thật đẹp.
- Hì hì.
Khương Ỷ Linh như một con xà nữ không xương chui vào trong ngực Lục Ly, chớp chớp con ngươi giảo hoạt nói:
- Thật muốn cùng ta một lần trước sao? Ngươi không sợ bị ta ép khô à, đợi lát nữa đi đến chỗ hai vị muội muội không có biện pháp báo cáo kết quả?
- Ha ha ha.
Lục Ly cười lớn, một tay ôm ngang Khương Ỷ Linh, ném lên trên giường, sau đó nhào tới như hổ đói xuống núi, ngạo nghễ không sợ nói:
- Khương tộc vương, đừng tưởng rằng ngươi là Địa Tiên thì giỏi lắm. Bổn Quân Hầu vẫn có thể đánh ngươi tơi bời, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Phải không?
Đôi mắt hồ ly của Khương Ỷ Linh híp lại, môi hồng như liệt diễm mấp máy, biểu cảm cực kỳ chọc người, tươi cười nói:
- Vậy bổn vương phải lĩnh hội thần công của Lục công tử thật tốt mới được. Ta chỉ sợ lát nữa ngươi ngay cả sức lực bước đi cũng không có, lạnh nhạt hai vị muội muội...
Từ trong phòng Khương Ỷ Linh đi ra, đã là hơn một canh giờ sau, mặc dù Lục Ly không đến nỗi hai chân nhũn ra, nhưng bị Khương Ỷ Linh chơi đùa đến mơ hồ.
Hắn ra khỏi tiểu viện, đi tới chỗ Bạch Thu Tuyết, cả người lại trở nên kích động lên. Hắn và Bạch Thu Tuyết chỉ mới hoan hảo một lần, lần đó còn là dưới tình huống hắn không thể động đậy, giống như là bị Bạch Thu Tuyết cưỡng ép vậy...
Lục Ly nhẹ nhàng đến bên ngoài phòng, Lục Ly phất tay để hai thị nữ muốn hành lễ đi xuống, bước nhẹ vào bên trong phòng.
Lục Ly ở cửa phòng, đột nhiên nghe thấy bên trong có thanh âm, lập tức dừng bước lại, cẩn thận lắng nghe, phát hiện là Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đang nói chuyện.
- Tỷ, tỷ nói lúc nào tên đại phôi đản Lục Ly kia sẽ trở lại vậy?
- Tỷ, nếu không ta đi về trước nhé? Đợi lát nữa bị tên đại phôi đản kia chặn cửa sẽ không tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận