Bất Diệt Long Đế

Chương 2227: Đại đại

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- A!
Bên kia có mười mấy người nhìn thấy Lục Ly bổ xuống như Sát Thần, tất cả sợ hãi lùi về sau, theo bản năng bỏ chạy. Có điều một hài tử sợ đến choáng váng, ngơ ngác đứng im tại chỗ, đôi mắt lóng lánh nước mắt nhìn chiến đao đang dần đến gần...
Đứa bé này rất nhỏ, khoảng chừng ba bốn tuổi, là một nữ hài tử chải tóc hai ngà vô cùng dễ thương. Đôi mắt hồn nhiên nhìn Lục Ly không chớp mắt, không hiểu tại sao lưỡi đao này lại bổ xuống, nó chỉ nhìn Lục Ly theo bản năng, chờ đợi cái chết...
Vào lúc này, cảnh tượng như dừng lại!
Một đứa trẻ vừa đến thế giới này chưa được bao lâu, đối mặt với Ác Ma giống như Sát Thần, đối mặt với đồ đao vấy đầy máu, cảnh tượng này khiến người khác vô cùng chấn động.
Ầm!
Vào đúng lúc này, trong đầu Lục Ly giống như có trận sấm sét giữa trời quang, nhìn vẻ mặt hồn nhiên của đứa trẻ, nhìn đôi mắt ngấn nước trong suốt kia, nhìn cơ thể nhỏ bé, lòng hắn lúc này như bị đâm một đao.
Vào thời khắc mấu chốt, Lục Ly đột ngột cố định đao giữa không trung, đồng thời hắn khống chế sát khí trong chiến đao và hơi thở cuồng bạo trên người mình, nếu không hài tử này sẽ bị đánh chết.
Cơ thể Lục Ly ngã xuống, chiến nào này chỉ cách hài tử ba thước, màu đỏ như máu trong mắt hắn dần biến mất, khuôn mặt cũng không còn vẻ hung tàn, thay vào đó là sự thống khổ và tự trách.
Hắn đột nhiên khuỵu một chân xuống đất, một tay cầm chiến đao cắm xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt im lặng rơi xuống một hàng nước mắt.
Ác Ma rơi lệ?
Xung quanh trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị, Ác Ma đột nhiên không giết đứa trẻ, còn quỳ dưới đất rơi lệ? Cảnh tượng này khiến rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được...
Lục Ly quả thật đang rơi lệ, không phải vì gió quá lớn, mà là áy náy cùng tự trách!
Nhìn ánh mắt trong veo đơn thuần của đứa trẻ kia, vào thời khắc ấy hết thảy cảm xúc tiêu cực trong hắn đã tan biến. Đầu óc hắn trở vên vô cùng tỉnh táo, hắn lại trở thành một con người, tìm được chính mình.
Đứa trẻ này giống như ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng vừa nãy hắn đã giết rất nhiều người thân của nó, thậm chí có thể đã giết cha, gia gia của nó...
Bộ lạc này sinh sống trong một hòn đảo biệt lập, gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Các nàng vốn có thể sống yên ổn hạnh phúc, nhưng hắn đã đến, phá vỡ cuộc sống yên vui.
Nói đúng hơn, hắn mang đến cho bọn họ đau thương cả đời không xóa hết.
Tuy những chuyện này không phải chủ ý của Lục Ly, nhưng nội tâm hắn vẫn vô cùng áy náy, tự trách và đau khổ. Hắn không biết nên nói gì, hắn không thể biểu lộ những cảm xúc này ra ngoài, chỉ có thể nhắm mắt, chỉ có thể... im lặng chảy xuống một hàng nước mắt.
Hờ!
Hắn thở ra một hơi thật dài, trầm ngâm chốc lát rồi mở mắt. Trong tròng mắt hắn không còn sắc đỏ, đã giống với nhân loại bình thường.
Hắn vẫn không biết nên nói gì, chỉ đành lấy từ không gian giới ra rất nhiều Thần Tài, Thần Nguyên bỏ lại dưới đất, mở miệng nói:
- Xin lỗi, vừa nãy ta phát cuồng giết chết nhân tộc các ngươi, những thứ này là để bồi thường các ngươi. Ác Ma đã xâm lấn, các ngươi nên nghĩ cách rời đến Thần Giới hoặc đất U Yến.
Nói xong, Lục Ly bay lên trời, phóng về phương xa. Hắn không dám nhìn mọi người thêm giờ khắc nào, không dám nhìn thẳng vào con ngươi thuần khiết của đứa trẻ kia.
Bay đến giữa không trung, hắn suy nghĩ rồi lại ném một ngọc phù rơi xuống trước mặt đứa trẻ. Hắn không quay đầu, trầm giọng nói:
- Hài tử, nếu sau này nhân tộc các ngươi gặp khó khăn, Lục Ly ta vẫn chưa chết, các ngươi có thể tới tìm ta. Bất luận là chuyện gì của bộ tộc các ngươi, ta đều giúp đỡ giải quyết.
Vụt!
Lục Ly hóa thành một vệt sáng bay đi mất, xung quanh vẫn im phăng phắc, rất nhiều người còn đang ngây ngốc.
Các nàng không hiểu tại sao Ác Ma không giết các nàng, còn biết nói tiếng người? Cuối cùng lại cho các nàng nhiều Thần Tài và Thần Nguyên như vậy, còn nói những lời khó hiểu.
- Lục Ly?
Một lão giả lẩm nhẩm, con ngươi hắn đột nhiên trợn trừng hô lên:
- Hắn không phải Ác Ma, hắn là nhân loại, là Sát Thần Lục Ly! Không đúng... Dáng vẻ hắn rất giống Ác Ma, chẳng lẽ hắn bị hơi thở Ác Ma ma hóa? Nhưng mà...
- Sát Thần Lục Ly?
Cả bộ lạc nhất thời há miệng, bọn họ không phải ẩn cư ở đây, cách đây không lâu vừa bỏ chạy đến, ở Thần Giới bọn họ đắc tội với đại gia tộc, buộc phải dời đi...
Uy danh Lục Ly bọn họ đều nghe qua, ở Thần Giới rất ít người không biết đến hắn. Không ngờ hôm nay gặp phải người thật, còn giết rất nhiều cường giả trong tộc.
- Sát Thần, kẻ này quả nhiên là Sát Thần, là quân giết người, là Ác Ma, là ma quỷ. Hắn giết chết nam nhân và nhi tử của ta! Tên đồ tể, sao ông trời không mở mắt giết chết hắn?
- Xuỵt, đừng nói nữa. Ngộ nhỡ hắn nghe thấy, chúng ta đều sẽ chết!
- Lục Ly hắn bị ma hóa, ngươi xem hắn đã mọc ra vảy giáp của Ác Ma, hơi thở vừa nãy của hắn tà ác không khác gì hơi thở Ác Ma. Hắn đã nói Ác Ma xâm lấn, vậy chắc chắn hắn bị hơi thở Ác Ma ma hóa.
- Thái thúc công, giờ chúng ta làm gì? Đi Thần Giới? Có điều biển rộng mênh mông, tộc trưởng bọn họ đã chết trận, chúng ta sẽ bị hải thú cắn xé mất.
- Nhất định phải đi, nhưng chúng ta sẽ đi đất U Yến. Chúng ta không thể trở về Thần Giới, bằng không Thái Hư Tông sẽ tru diệt chúng ta!
- ...
Bộ lạc vang lên những tiếng nhốn nháo, tiếng khóc nỉ non, những tiếng chửi bới, tranh luận. Cường giả bộ lạ hầu như bị giết gần hết, mọi người không còn chỗ dựa, nháo nhác như ruồi không đầu.
...
Lục Ly bên này đã bay đi mất, hắn tùy tiện bay về một hướng, bay được vài canh giờ, tìm được một hòn đảo nhỏ, đáp xuống.
- Ác Ma, Ác Ma!
Lục Ly đau khổ gào thét. Người chết không thể sống lại, hắn đã gây ra tội lỗi nghiêm trọng, hắn có thể tự sát để chuộc tội với thiên hạ không? Hắn chỉ có thể gán món nợ này lên người Ác Ma, lòng hắn lập chí phải giết nhiều Ác Ma hơn nữa, báo thù cho những người chết.
Hơn nữa, nếu không đẩy lùi Ác Ma, thảm kịch này sẽ phát sinh mọi lúc, không ngừng xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận