Bất Diệt Long Đế

Chương 1616: Một năm tám tháng

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm ầm ầm!
Lục Ly không kịp xem xét bốn phía thì bên tai vang lên tiếng sấm, hắn ngẩng đầu nhìn qua thì thấy cảnh tượng khiến hắn cả đời khó quên.
Phía cuối chân trời xa, đầy trời đều là lôi đình, nơi này không đổ mưa, cũng không có mây đen. Nhưng trên chín tầng trời vô số lôi đình đánh xuống, ở giữa không trung đan vào, như từng con lôi long lướt qua.
Lôi điện màu tím, màu trắng, màu đen, màu bạc, màu vàng...
Đủ loại lôi điện ở giữa không trung đan vào, biến thành đại dương lôi đình phía cuối trời. Lục Ly cách bên kia không biết bao xa, bên kia hơi thở cuồng bạo mà lại hủng bố lan tràn lại đây, khiến hắn dựng đứng lông tơ, sợ teo tim.
“Con người có thể đi qua đại dương lôi đình đó sao?”
Lục Ly để tay lên ngực tự hỏi, với sức chiến đấu hiện tại của hắn, đừng nói đi qua biển sét này, bảo hắn tới gần cũng không có lá gan đó.
Xoẹt!
Giữa không trung bỗng bay ra một tia chớp, là lôi điện màu bạc, chưa đợi Lục Ly phản ứng lại, Lung đạo nhân túm lấy hắn né qua một bên.
Bùm!
Lôi điện đánh xuống gần đó, chui vào lòng núi.
Lục Ly cảm ứng một chút hơi nhíu mày hỏi:
- Lôi đình này hình như không quá mạnh?
- Dó là lôi điện yếu nhất!
Lung đạo nhân giải thích:
- Lôi Ngục có năm loại lôi điện, màu bạc là yếu nhất, theo sau là màu trắng, màu tím, màu vàng, màu đen! Lôi điện màu đen khủng bố nhất, dù là ta nếu bị đánh trúng cũng sẽ nháy mắt bị đánh chết. Thông Thiên Sơn lối vào Lôi Ngục toàn là lôi điện màu đen!
- A...
Lục Ly không ngờ rằng lôi đình còn chia mạnh yếu, hắn im lặng một lúc, ánh mắt rất nhanh sáng lên, Thiên Tà Châu sáng ngời, Tiểu Bạch xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Lục Ly hướng về biển sét phương xa, nói:
- Tiểu Bạch, nơi này là Lôi Ngục, có năm loại lôi điện, lôi điện màu đen mạnh nhất, tiếp theo là màu vàng, màu tím, màu trắng, màu bạc. Ngươi thử xem có chịu nổi lôi điện màu bạc không, nếu chịu đựng được thì ngươi có thể tu luyện tại đây.
- Cái này...!
Lung đạo nhân chớp chớp mắt, tràn đầy nghi ngờ nhìn Tiểu Bạch. Vật nhỏ này thoạt trông cũng không mạnh, có chắc nó chịu nổi lôi đình trong Lôi Ngục không?
- Grào grào!
Tiểu Bạch vừa thấy biển sét ở phương xa thì đôi mắt sáng rực, nếu không phải Lục Ly còn dặn dò thì nó đã lao ngay đi biển sét rồi.
Xoẹt!
Ngay lúc này, trên bầu trời gần đó có hai lôi đình rạch phá không gian đánh xuống, một cái màu trắng, một cái màu bạc.
Lục Ly ngừng thở nói:
- Tiểu Bạch, cảm ứng xem có chịu nổi không? Tuyệt đối đừng miễn cưỡng!
- Grào grào!
Tiểu Bạch kiêu kỳ ngẩng cao đầu hú một tiếng, theo sau phóng lên cao, lao về phía lôi điện màu bạc. Lúc này Lục Ly quên việc né sang một bên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, nếu Tiểu Bạch không chịu nổi thì nó tuyệt đối sẽ bị lôi đình trực tiếp đánh chết.
Ầm!
Tiểu Bạch ở giữa không trung bị lôi điện màu bạc đánh xuống, thân thể rớt xuống dưới, lông trắng đều bị đốt cháy, trên người toát ra khói đen nghi ngút. Thân thể nhỏ bé lăn lộn dưới đất, có mùi thịt khét thoang thoảng.
- Hộc hộc!
Lục Ly thở hắt ra một hơi dài, Tiểu Bạch tuy rằng thoạt trông rất thảm, thật ra không bị thương quá nặng. Đôi mắt xinh đẹp như trân châu của nó tràn ngập hưng phấn cùng kích động, hiển nhiên lôi đình chỗ này trợ giúp nó rất lớn.
Lục Ly không nhúc nhích, Lung đạo nhân kịp thời mang theo Lục Ly di chuyển, nếu không thì sẽ bị lôi điện màu trắng đánh trúng. Tuy rằng Lục Ly mặc thần giáp, chưa chắc bị đánh chết, nhưng chắc chắn sẽ ăn đau khổ.
- Grào grào!
Tiểu Bạch lăn lộn dưới đất mấy vòng rồi bay tới chỗ Lục Ly, nhảy lên vai hắn, đầu nhỏ gật gật, biểu thị nó có thể chịu nổi.
- Con thú nhỏ này thật lợi hại!
Lung đạo nhân không kiềm được nói một câu, tiểu thú thoạt trông không mạnh, thậm chí không có hơi thở của Thú Hoàng, nhưng chịu nổi lôi điện khủng bố như vậy. Dù là võ giả Hóa Thần tiền kỳ cũng không chịu được lôi điện này, sẽ bị đánh nát ra bã.
“Tiểu Bạch hẳn là bị lôi điện đánh nhiều, sức đề kháng mạnh lên.”
Lục Ly thầm nghĩ, phòng ngự của Tiểu Bạch thật ra cũng không mạnh, yếu hơn Âm Quỳ Thú nhiều, chẳng qua bị lôi điện đánh nhiều lần nên có chút sức đề kháng. Đương nhiên, mấy năm nay Tiểu Bạch luôn không ngừng tôi thể, phỏng chừng thân thể cũng cường đại lên nhiều.
Đùng!
Trên bầu trời lại có lôi đình lấp lánh, Tiểu Bạch ngước đầu nhìn, bay khỏi người Lục Ly, bay hướng lôi điện màu bạc gần đó.
Bùm!
Tiểu Bạch lại bị đánh rớt xuống, trên người vẫn bốc mùi thịt khét, nhưng rõ ràng trông không bị quá nặng. Năng lực khôi phục của nó rất mạnh, chỉ cần không lỗ mãng đụng vào lôi điện màu tím màu vàng màu đen thì sẽ không sao.
Lục Ly bay lên, đáp xuống một ngọn núi nhỏ gần đó, lấy thần binh ra đào một cái hang nhỏ, theo sau lấy ra một ít hồn tinh đặt trong hang.
Lục Ly dặn dò Tiểu Bạch:
- Nếu ngươi bị thương quá nặng thì vào trong hang núi nhỏ nghỉ ngơi, ăn một ít hồn tinh hồi sức.
Suy nghĩ một hồi, Lục Ly còn lấy ra một miếng ngọc phù đặt trong góc hang núi, nói:
- Nếu ngươi không chịu nổi thì hãy cắn nát ngọc phù, ta sẽ lập tức lên đón ngươi.
- Grào grào!
Tiểu Bạch gật đầu, có chút lưu luyến vươn móng vuốt nhỏ đụng Lục Ly, dường như không muốn Lục Ly rời đi.
- Được rồi!
Lục Ly suy nghĩ một hồi, nói:
- Ta ở đây với ngươi hai ngày, ngươi đi tu luyện đi.
Lục Ly lấy ra Thiên Tà Châu, mang theo Lung đạo nhân đi vào trong Thiên Tà Châu, tiềm tu trong hang núi. Tiểu Bạch vui vẻ hú mấy tiếng, theo sau hưng phấn xông ra ngoài, tìm lôi điện ở bốn phía.
Lục Ly tuy rằng đi vào trong Thiên Tà Châu, lại không yên tâm Tiểu Bạch, thần niệm luôn luôn tập trung vào nó. Xác định nó chỉ tìm lôi điện màu bạc, không dám đụng chạm lôi điện màu trắng thì yên lòng.
Chỗ bọn họ ở là khu vực ngoài rìa, bên này chỉ có lôi điện màu bạc và màu trắng, cũng không quá dày đặc. Chờ một, hai canh giờ, không thấy lôi điện màu tím màu vàng màu đen, Lục Ly hoàn toàn an tâm.
Tiểu Bạch ở bên ngoài nửa ngày thì vào sơn động ăn hơn mười viên hồn tinh, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tu luyện một canh giờ, tình trạng vết thương hoàn toàn khôi phục, nó lại hưng phấn xông ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận