Bất Diệt Long Đế

Chương 3613: Xa luân chiến

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đệ tử ký danh không phải tùy tiện chọn, phải xem ai thắng nhiều trận. Chẳng hạn như sau khi đã tuyển ra mười đệ tử chính thức, có ba người thắng bốn trận, ba người này sẽ được xem là đệ tử ký danh, thắng ba trận, hai trận, một trận, cứ thế xếp từng trận, thẳng đến khi tuyển ra mười đệ tử ký danh mới thôi.
Nói cách khác, trận chung kết này không có cơ hội để đầu cơ trục lợi, hoàn toàn phải dựa vào thực lực, dù là các đại nhân vật của Thiên Đế Tông muốn thiên vị ngươi cũng không có cách, ngươi không có thực lực thắng liên tục ba trận thì không thể, hắn không có khả năng ép ngươi làm đệ tử.
Thực lực tổng thể của Lục Ly không tính là mạnh, có quá nhiều người có thể đánh bại hắn, có lẽ hắn có hi vọng thắng vài người, nhưng muốn thắng liên tục thì độ khó quá cao, dù sao lần này có rất nhiều cường giả.
Lục Ly đã từng trấn áp Quan Thiên Thu, nhưng nếu hắn đánh một trận với Quan Thiên Thu thì tuyệt đối không có cơ hội trấn áp Quan Thiên Thu, ngược lại Quan Thiên Thu rất dễ dàng bị thương nặng hắn.
- Chư vị còn có vấn đề gì không?
Cốc trưởng lão nhìn quét một vòng ba mươi người, hỏi:
- Nếu quy tắc không có vấn đề gì thì tất cả đi xuống đi, vẫn quy định cũ, không được ác ý giết người, bằng không sẽ trực tiếp bãi bỏ tư cách. Năm vị Đại Đế đều ở đây nhìn, chư vị nhớ biểu hiện tốt một chút!
Trong lòng mọi người rùng mình, câu nói sau cùng của Cốc trưởng lão khiến cho mọi người lại lần nữa vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Nếu như có thể biểu hiện tốt một chút, được năm vị Đại Đế coi trọng, chẳng những có thể thăng cấp, còn có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Đại Đế, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở.
- Ta đi trước!
Sau khi mọi người bay xuống, Hồ Thạch Mãnh là người đầu tiên xông lên một sân tỉ võ, trầm giọng nói:
- Ai muốn tỷ thí với Lão Hồ này thì cứ lên đây.
Vèo!
Quan Thiên Thu, Vương Ngưng Tuyết, còn có hai người khác cũng chia nhau xông lên một tòa đài cao. Mấy người này là nhóm đầu tiên lên đài, đầu tiên là rất tự tin đối với thực lực của chính mình, thứ hai là muốn nhận được sự chú ý của Đại Đế khi thăng cấp, thu làm đệ tử thân truyền.
Nhóm đầu tiên lên sân khấu có nguy hiểm rất lớn, liên tục đại chiến sẽ cho người thừa cơ lợi dụng, nếu đến lúc đó bị đánh trọng thương thì sẽ phiền phức lớn, chờ thương thế của ngươi tốt hơn thì danh ngạch mười vị trí đầu có khả năng đã sớm đủ người, cho nên năm người này phải có dũng khí đáng khen, cũng phi thường tự tin vào thực lực mình.
Năm người đều đã đi lên, những người còn lại không có biện pháp, chỉ có thể lên đài chia nhau luận võ, nhưng một ít cường giả rất thông minh, không có lập tức đi lên, muốn đợi năm người đại chiến mấy trận rồi chiếm lợi.
Xa luân chiến!
Đây là bài kiểm tra thực lực của võ giả, bởi vì người phía dưới có thể liên tục khiêu chiến. Chẳng hạn như một người đi lên chiến đấu một hồi với ngươi, dù bị thụ thương khiêu chiến thất bại, nhưng khi hắn xuống dưới chữa thương một lúc vẫn có thể tiếp tục lên đài. Ngược lại, dù người ở trên đài bị thương thì cũng chỉ có thể luôn khổ chiến.
Bất kỳ người nào thắng liên tiếp bốn trận đều sẽ biến thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, những cường giả kia chắc chắn sẽ ra mặt. Nếu cho ngươi lên cấp thì sẽ thiếu một chỗ, cho nên quy tắc tỉ võ này phi thường tàn khốc, không ai có thể dễ dàng thăng cấp.
Có năm người ra sân, Lục Ly không nhúc nhích, dù hiện giờ hắn lên đài, đánh bại một người ở trên đó thì cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì.
Nếu đã đánh thắng người trên võ đài thì phải luôn thủ vững trên đó, hắn sẽ phải gánh chịu sự khiêu chiến của những người còn lại. Hắn tự biết khả năng mình thắng liên tiếp năm trận không quá cao.
Cho nên!
Hắn định đợi vài người thăng cấp, đợi bốn năm cường giả lên cấp, những người đó đương nhiên sẽ không tiếp tục luận võ, sức cạnh tranh sẽ nhỏ hơn một chút, như vậy thì hắn mới có cơ hội.
Trên năm võ đài đã khai chiến, Quan Thiên Thu không còn đế binh, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm khác, tuy không phải đế binh nhưng cũng là chí bảo, thần uy hùng hậu, hơi thở kinh người.
Thắng trận đầu tiên là Hồ Thạch Mãnh, người cũng như tên, phi thường dũng mãnh, một Ngũ Kiếp đỉnh phong đứng ra, trực tiếp xông tới, Hồ Thạch Mãnh cứng rắn chặn lại công kích của người này, phóng ra một loại sát chiêu, một chiêu đánh bị thương người này.
Người đối diện kia rất dứt khoát, bị thương thì tiếp tục đánh làm gì? Nếu bị thương nặng thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên trực tiếp nhận thua.
Thua một đợt không có nghĩa là sẽ không có cơ hội, bất kể ngươi thắng thua mấy trận, chỉ cần có thể thắng liên tiếp năm trận thì có thể trực tiếp thăng cấp.
Chiến đấu ở bốn chiến trường khác cũng nghiêng về một phía, nhóm người đầu tiên lên đài đều phi thường cường đại. Sau một nén hương, toàn bộ dễ dàng thắng trận đầu. Tuy năm người thắng ngay trong trận đầu, nhưng người còn lại không quá để tâm, bởi vì phải thắng năm trận liên tiếp, đây không phải là chuyện dễ dàng.
Sau đó, trong năm sân tỉ võ lần nữa có năm người đi lên, sức chiến đấu của năm người này đều mạnh hơn một chút, hơn nữa năm người lập tức đi lên, không cho đám người Quan Thiên Thu, Vương Ngưng Tuyết có thời gian nghỉ ngơi.
Ầm ầm ầm!
Chiến đấu rất kịch liệt, ai cũng muốn thắng, ai cũng muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt năm vị Đại Đế, người nào cũng muốn trở thành đệ tử thân truyền của Đại Đế, cho nên không có bất cứ ai giấu dốt, đều phóng ra sức chiến đấu mạnh nhất đánh một trận kịch liệt.
Càng đánh, Lục Ly trong lòng càng kinh ngạc, hỗn chiến trước kia, đám người đó sẽ cố kỵ người quanh mình, không cách nào bày ra sức chiến đấu thật sự của mình.
Lúc này đơn đả độc đấu tất nhiên sẽ không do dự cái gì, chỉ cần đánh bại đối thủ trước mắt là được. Thế nên, nhóm người này đã phát huy sức chiến đấu của mình một cách hoàn hảo, Lục Ly nhìn một hồi trong lòng chùng xuống, có mấy người quá mạnh mẽ, có thể so với Lĩnh Chủ bình thường, với sức chiến đấu của hắn mà đụng độ bọn họ thì chắc chắn thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận