Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc

Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc - Chương 72: Lão già kia, ai là ngươi tiểu bối? (length: 13077)

Theo đạo thanh âm này vang lên.
Một bóng người xinh đẹp bay thấp, váy trắng trắng hơn tuyết, phiêu diêu rơi xuống một phương chiến lôi phía trên.
Không ai khác, chính là Tiên Âm các thánh nữ, Bạch Nguyệt Linh!
Mà nàng chọn lựa đối thủ, không phải bốn tên thiên kiêu Hán Tần đế quốc trước đó, đã tiêu hao qua thủ lôi thiên tài, mà lại chính là một vị đoạt lôi thành công, đã giao chiến hai vòng, không ai dám khiêu chiến cường địch!
Nhìn thấy lại là thiên tài Hán Tần đế quốc trèo lên lôi.
Không ít người đều lộ vẻ khinh thường.
Ngay cả các tu sĩ trong Hán Tần đế quốc cũng lắc đầu liên tục, không xem trọng Bạch Nguyệt Linh.
Dù sao.
Năm đó Bạch Nguyệt Linh còn không đánh lại Khương Bạch Vi.
Bây giờ Khương Bạch Vi còn bị chấn nhiếp, không dám trèo lên lôi, Bạch Nguyệt Linh đi lên thì có ích lợi gì?
Hơn nữa, Bạch Nguyệt Linh lại còn chọn một vị cường địch.
Trận chiến này, căn bản không có bất kỳ huyền cơ nào, hoàn toàn không thấy hy vọng chiến thắng!
Ngay cả Cố Nguyên cũng không khỏi có chút lo lắng.
Trên đường tới, Tiên Âm các ra tay giúp đỡ Cố gia, tình nghĩa này lão nhân gia vẫn luôn nhớ, nhịn không được nhìn Cố Trường Thanh: "Thanh nhi, con thấy vị tiểu thánh nữ Tiên Âm các này..."
Cố Trường Thanh mỉm cười, trấn an phụ thân nói: "Phụ thân không cần lo lắng, trận chiến này nàng sẽ không thua."
Nghe được lời Cố Trường Thanh.
Không ít tu sĩ Hán Tần đế quốc đều giật mình.
Còn các thế lực bên ngoài Hán Tần nhìn ánh mắt Cố Trường Thanh thì tràn đầy vẻ mỉa mai.
Có người không nhịn được lên tiếng: "Nhóc con, ngươi nói bậy gì vậy? Ngươi có biết thánh nữ kia của Hán Tần là ai không, biết nàng khiêu chiến ai không? Đó là đại thái tử điện hạ Đại Nguyệt vương triều đó! Đại Nguyệt vương triều có hai vị đại năng Thần Vương tọa trấn! Vị đại thái tử này từ khi còn trong bụng mẹ đã có Thần Vương chỉ đạo tu luyện!"
"Thực lực của hắn, đâu phải cái loại tiểu địa phương ngay cả tên tuổi cũng chưa ai nghe nói tới các ngươi có thể tưởng tượng..."
Tên tu sĩ này còn chưa nói hết lời.
Bốn phía liền vang lên những tiếng kinh hô liên tiếp, khiến lời của hắn tự nhiên im bặt, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, chợt, cũng ngơ ngác!
Trên lôi đài nơi Bạch Nguyệt Linh trèo lên, vị gọi là đại thái tử Đại Nguyệt vương triều đã bị cầm âm Bạch Nguyệt Linh thúc giục, tốc độ chậm dần.
Liền một chiêu cũng chưa kịp thi triển đã bị Bạch Nguyệt Linh đánh khỏi lôi đài, loại ra khỏi cuộc!
Toàn bộ quá trình còn chưa đến một nén nhang!
"Cái này... Làm sao có thể!?"
Toàn trường yên tĩnh một mảnh.
Mà các tu sĩ Hán Tần đế quốc thì reo hò nhảy cẫng lên!
"Không hổ là thánh nữ Tiên Âm các!"
"Tiên Âm các, quả nhiên là ẩn môn đệ nhất của Hán Tần ta!"
Tiếng hoan hô của đám tu sĩ Hán Tần lọt vào tai mọi người Khương gia, khiến bọn họ không khỏi có chút như ngồi trên đống lửa.
Đặc biệt là Khương Bạch Vi, sắc mặt càng khó coi.
Nhìn Bạch Nguyệt Linh trên lôi đài, trong lòng gào thét.
Bị Khương Liên Tâm vượt mặt còn chưa tính.
Hiện tại, nàng còn bị Bạch Nguyệt Linh vượt lên? Làm sao nàng nhẫn được?
Mà Cố Trường Thanh mỉm cười, vô tình liếc tu sĩ vừa buông lời xem thường.
Tu sĩ kia bị Cố Trường Thanh nhìn đến mặt đỏ tai nóng, xám xịt trở về chỗ ngồi, chỉ là ánh mắt vẫn không cam lòng.
Nhìn các tu sĩ Hán Tần đế quốc đang nhảy cẫng reo hò, không nhịn được thấp giọng nói nhỏ.
"Thắng một trận thì có gì đáng để reo hò? Cũng không nhìn xem đây là lúc nào, thế lực Vương cấp bình thường đều nhanh rút lui rồi, tiếp theo sẽ là đến lúc các đại tông tộc Hoàng cấp xuất thủ!"
"Một thiên tài may mắn phát triển từ nơi nhỏ bé, có thể chống được mấy hiệp trong tay đám con cháu thế lực Hoàng cấp kia?"
Quả nhiên.
Không lâu sau khi Bạch Nguyệt Linh chiến thắng.
Nàng đã nghênh đón một cường địch khác.
Chính là siêu cấp thiên tài xuất thân từ thế lực Hoàng cấp mà tu sĩ kia vừa nói, khi vừa trèo lên lôi liền bộc phát tu vi.
Không ngờ đã đạt tới tầng thứ thứ chín của Kiếp Nan cảnh!
Phải biết.
Trong tình huống bình thường, những thiên kiêu thế lực Thần Vương lâu đời kia, cũng chỉ có cảnh giới Kiếp Nan bát trọng mà thôi!
"Xong!"
"Ngay cả Bạch thánh nữ lần này e cũng khó mà chống đỡ!"
"Đâu chỉ không chống nổi? Cái siêu cấp thiên tài kia ta đã từng nghe danh hung tàn của hắn ở Hán Tần! Hắn xuất thân từ 【Viêm Long hoàng triều】, là một vị hoàng tử Viêm Long hoàng triều, nhất là thủ đoạn tàn độc! Rất nhiều thiên kiêu cùng thế hệ Viêm Long hoàng triều bị hắn coi như đá mài đao, không bị giết ngược thì cũng tàn phế trong chiến đấu sinh tử!"
Có tu sĩ Hán Tần nhận ra người trèo lên lôi.
Trong lòng ai nấy cũng kinh hãi, vô ý thức khuyên nhủ, muốn Luật tiên tử khuyên Bạch Nguyệt Linh trở về.
Nhưng Luật tiên tử khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin!
Hoàng tử Viêm Long kia chỉ mới Kiếp Nan cảnh cửu trọng.
Nhưng đệ tử nàng đã bước vào cảnh giới Bán Vương!
Áp chế về cảnh giới, áp chế về thiên phú.
Về truyền thừa, Tiên Âm các không thể so sánh với thế lực Hoàng cấp, nhưng Bạch Nguyệt Linh còn tu thành truyền thừa cổ xưa của Tiên Âm các, chưa chắc sẽ thua đối phương!
Vậy thì.
Sao Bạch Nguyệt Linh có thể thua?
Quả nhiên.
Sau một hồi giao tranh.
Hoàng tử Viêm Long tính tình khát máu kia bị Bạch Nguyệt Linh dồn đến mép lôi đài, sắp bị loại ra sân!
Ánh mắt toàn hội trường đều bị thu hút, tất cả mọi người không ngờ kết quả lại thế này, nhìn Bạch Nguyệt Linh với ánh mắt đầy kính sợ.
Mà hoàng tử Viêm Long ánh mắt băng hàn, cảm nhận được những ánh mắt khác lạ xung quanh, không nhịn được gầm lên một tiếng, lao thẳng tới Bạch Nguyệt Linh, liều chết xông lên!
Đây là lối đánh lấy thương đổi thương, nói đúng hơn là lấy cái chết đổi lấy thương tổn!
Hắn chết, mà Bạch Nguyệt Linh bị thương!
Nhưng hoàng tử Viêm Long không sợ.
Vì hắn chắc chắn, Bạch Nguyệt Linh không dám hạ sát thủ!
Thật sự là hắn đánh cược đúng, Bạch Nguyệt Linh không dám hạ sát thủ, nhưng thực lực của nàng vượt xa dự đoán của hoàng tử Viêm Long.
Bạch Nguyệt Linh khẽ cắn răng, vung nhẹ tay, cổ cầm trong tay bay lên, linh lực phất qua dây đàn tấu lên những tiếng cầm âm liên tiếp hóa thành lưu quang vung ra.
Lại trực tiếp đánh bay hoàng tử Viêm Long ngược lên trời, bay thẳng ra lôi đài, oa một tiếng phun ra ngụm máu tươi, tại chỗ ngất đi!
"Thắng!"
"Nguyệt Linh thánh nữ chiến thắng!"
Thấy cảnh này.
Tu sĩ Hán Tần đế quốc đều vô ý thức vui mừng reo hò, nhưng giây tiếp theo, tiếng reo hò liền im bặt.
Bọn họ cùng nhau nhìn hoàng tử Viêm Long đang hôn mê trên mặt đất.
Trong mắt ai cũng tràn đầy sợ hãi!
Ngay cả Bạch Nguyệt Linh cũng không ngoại lệ!
Còn trong chỗ ngồi của Viêm Long hoàng triều có mấy bóng người xông ra, mỗi người khí tức cực kỳ cường hãn, nhanh chóng mang hoàng tử Viêm Long về chỗ mình bắt đầu trị liệu.
Mà ngồi ở hàng ghế đầu.
Một Thần Vương giáp vàng dáng dấp thống lĩnh đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy giận dữ, trong khoảnh khắc bộc phát khí thế như núi, thẳng hướng Bạch Nguyệt Linh trên lôi đài, ngang nhiên đáp xuống!
"Tiểu bối! Xuất thủ độc ác như vậy! Mau quỳ xuống tạ tội với bản vương!"
"Ầm!"
Uy áp Thần Vương.
Hơn nữa, còn là một Thần Vương lâu năm, cao thủ tu vi ở hậu kỳ trở lên mới có thể phát ra khí thế.
Trong khoảnh khắc đó, tựa như núi thần ầm ầm giáng xuống, khiến trong lòng Bạch Nguyệt Linh chỉ sinh ra tuyệt vọng, căn bản không biết phải chống cự thế nào.
Ngay lúc này.
Trong trận Tiên Âm các, Luật tiên tử lóe mình, phiêu diêu xuống lôi đài, tay trắng khua lên, đàn tranh tấu lên khúc tiên âm ngân nga, hóa thành một màn sáng, đón uy áp kia!
Nhưng.
Thực lực của nàng quá yếu.
Đừng nói nàng, cho dù Cầm tiên tử có ở đây cũng không gánh nổi uy áp của một Thần Vương lâu năm.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Màn sáng tiên âm đã vỡ tan!
Mà Luật tiên tử bị chấn lùi mấy bước, hộc ra một ngụm máu tươi!
Toàn bộ quá trình nhanh như chớp.
Thấy Luật tiên tử hộc máu, cơn giận trong lòng Thần Vương kia dịu đi phần nào, nhưng ánh mắt nhìn Tiên Âm các vẫn lạnh lùng: "Tuổi còn nhỏ đã xuống tay tàn nhẫn vậy! Chờ đại điển phía nam kết thúc, lão phu muốn xem thử Tiên Âm các của ngươi, rốt cuộc dạy dỗ đệ tử như thế nào!"
Nói xong.
Thần Vương kia lại ngồi xuống.
Còn nghe được lời không bỏ qua kia, khuôn mặt nhỏ của Bạch Nguyệt Linh trắng bệch, biết mình e là đã gây họa lớn cho sư môn.
Hội trường hoàn toàn im lặng.
Không ít tu sĩ phía nam nhìn Tiên Âm các với ánh mắt thông cảm.
Đương nhiên, không ít người từng cảm thấy bị Bạch Nguyệt Linh làm mất mặt thì lại đang hả hê trên nỗi đau của người khác.
Đến những thế lực Hán Tần vốn còn cùng Tiên Âm các tự hào cũng tỏ ra vẻ mặt phức tạp.
Có vài người tốt hơn thì trên mặt vẫn còn chút lo lắng.
Còn những người quá đáng đã lặng lẽ kéo dài khoảng cách với Tiên Âm các.
Khương gia, cũng thế.
Mà Bạch Nguyệt Linh trong lòng, càng là một mảnh lạnh lẽo, nhìn sư tôn khóe miệng còn chưa lau đi máu tươi, trong lòng áy náy tột cùng.
"Sư tôn, là ta vì sư môn gây họa, đại điển kết thúc, ta tự đi tìm cái kia Viêm Long hoàng triều thỉnh tội! Dù chết không oán, nhất định không để bọn chúng giận chó đánh mèo Tiên Âm các!"
"Ngốc nha đầu, sao lại là lỗi của ngươi."
Nghe Bạch Nguyệt Linh nói vậy.
Luật tiên tử lắc đầu, cười khổ một tiếng.
"Đấu võ trường trên kia, đao kiếm không có mắt, ngươi có thể thắng lợi, là bản lãnh của ngươi, nếu có trách, cũng là trách sư tôn ta vô năng, mới khiến người khi nhục tới tận cùng, liên lụy ngươi dù thắng thực bại."
Luật tiên tử nói, trong mắt lóe lên một tia kiên định.
Nàng đã quyết định, chờ đại điển vừa kết thúc, sẽ nghĩ biện pháp, trước đưa Nguyệt Linh đi.
Như vậy, dù Tiên Âm các thật gặp tai họa, có Bạch Nguyệt Linh ở lại, chắc chắn sẽ có ngày trọng kiến Tiên Âm các!
Đúng lúc này.
Trong chỗ ngồi của Hán Tần đế quốc, lại có một giọng nói lạnh lẽo, khẽ vang lên!
"Đại điển nam bộ sau khi kết thúc, còn muốn tìm Tiên Âm các tính sổ?"
"Thú vị! Thật sự thú vị! Bản tọa ngược lại không ngờ, tại đại điển này, lại có thể thấy được hạng người không biết xấu hổ như Viêm Long hoàng triều các ngươi!"
"Đấu võ trường trên kia, đao kiếm không có mắt, sinh tử do người, lên lôi đài, liền phải biết điểm này! Học nghệ không tinh, thì có chết cũng là tự tìm! Huống chi, mấy trò tiểu thông minh của đám hoàng tử Viêm Long, thật cho rằng mọi người ở đây, đều là mù hay sao?"
Giọng Cố Trường Thanh, trong bình tĩnh mang theo hàn ý, nhìn chằm chằm người Viêm Long hoàng triều, lại khiến trên dưới Viêm Long hoàng triều, một đám tu sĩ kia, đều biến sắc.
Tên Thần Vương cầm đầu, càng là sắc mặt đen như đáy nồi, một đôi mắt gắt gao nhìn Cố Trường Thanh: "Tiểu bối! Ngươi đừng ngậm máu phun người ở đây!"
Lời vừa dứt trong nháy mắt.
"Oanh!"
Trên người hắn, uy áp Thần Vương lại lần nữa tăng lên, hướng trước mặt Cố Trường Thanh, ầm ầm ép tới!
Thấy cảnh này, Luật tiên tử bỗng biến sắc.
Nàng không ngờ, Cố Trường Thanh lại đứng ra vì Tiên Âm các bọn nàng bênh vực lẽ phải, nhưng nàng xưa nay nhân thiện, không muốn thấy Cố gia đi theo vết xe đổ của Tiên Âm các!
Nhưng.
Một giây sau, Luật tiên tử cũng thế, đám tu sĩ Hán Tần kia cũng vậy.
Bao gồm những tu sĩ từ khắp nơi nam bộ Linh Vực chạy tới kia, đều không tự chủ trợn to hai mắt!
"Tiểu bối?"
Trong ánh mắt rung động của mọi người.
Cố Trường Thanh cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng mở miệng: "Lão già kia, ai là tiểu bối của ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận