Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc

Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc - Chương 33: Cố gia, có vương? Khiếp sợ An tộc trưởng (length: 10948)

Dưới sự chỉ huy của nhị trưởng lão, một đoàn người rất nhanh đã đến sảnh khách, Cố Nguyên cùng đại trưởng lão cùng các vị cao tầng Cố gia đã chờ sẵn từ lâu.
Đoàn người An gia vừa bước vào cửa, đã thấy Cố Nguyên, gia chủ Cố gia đang ngồi ở vị trí chủ vị, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Mẹ của An Dương lập tức tức giận không để đâu cho hết.
Bọn họ đến đây để bàn chuyện đính hôn, hóa ra là đến đây để bị coi thường sao?
Từ lúc bước vào cửa đến giờ, bà không cảm nhận được chút tôn trọng nào, điều này khiến cho bà vốn đã không hài lòng với cuộc hôn sự này, nay lại càng bất mãn hơn trong lòng.
Chuyện này cũng một phần do người An gia có chút định kiến.
Trong lòng bọn họ, đã cho rằng cuộc hôn nhân này không cân xứng, ngay từ đầu đã có chút không xem trọng Cố gia, là Cố gia muốn trèo lên An gia, bởi vậy, mới cảm thấy Cố gia chiêu đãi không chu đáo, lễ nghi không đủ.
Mà trên thực tế, việc này rất bình thường.
Cô dâu không phải là con gái của Cố Nguyên, hơn nữa, Cố Nguyên thân là gia chủ Cố gia, nếu như quá hèn mọn thì mặt mũi Cố gia để ở đâu? Hắn thân là gia chủ Cố gia, đại diện cho thể diện của Cố gia.
Huống hồ, trong mắt Cố Nguyên, là An gia muốn trèo lên Cố gia, chứ không phải Cố gia muốn trèo lên An gia.
"Khách quý đường xa đến đây, không có tiếp đón từ xa, mau, mau ban ghế." Cố Nguyên cười ha ha, chậm rãi đứng dậy, không kiêu ngạo không tự ti.
"Không có tiếp đón từ xa?" Mẹ An Dương cười lạnh trong lòng, chỉ thấy Cố Nguyên này quá giả tạo, các ngươi Cố gia, căn bản là không muốn chào đón a?
Mà bên cạnh bà, tộc trưởng An đảo mắt nhìn Cố Nguyên, đột nhiên sững người.
Rất nhanh, ngạc nhiên liền biến thành kinh hãi.
Tộc trưởng An còn tưởng rằng mình cảm giác sai, lập tức lắc đầu, lại nhìn Cố Nguyên lần nữa.
Nhưng kết quả, vẫn như vậy.
"Nửa... bán vương?"
Tộc trưởng An mặc dù không phải bán vương, nhưng cũng là cường giả cấp bậc đỉnh phong Kiếp cảnh cửu trọng, vốn cho rằng trong cảm giác của mình, tất cả mọi người trong Cố gia đều không thể thoát khỏi ánh mắt của ông.
Kết quả thì lại...
Trên người Cố Nguyên, tộc trưởng An cảm nhận được khí tức tương đồng với tổ tiên An gia, đó là thuộc về... khí tức nửa bước Vương cảnh!
Gia chủ Cố gia, là bán vương?
Chuyện này thật sự làm tộc trưởng An hơi sợ hãi.
Cố gia, bất quá là một gia tộc nhỏ ở thành thị thôi mà?
Theo lý thuyết, đừng nói là bán vương, cho dù là Kiếp cảnh, đoán chừng cũng không có mấy người?
Lúc trước thấy nhị trưởng lão thì chỉ là Kiếp cảnh tam trọng, đặt ở An gia, làm chấp sự còn có chút miễn cưỡng.
Lại quét qua những người khác, tam trưởng lão... đại trưởng lão...
Đều là Kiếp cảnh, nhưng cũng chỉ ở mức nhất nhị trọng Kiếp cảnh, đại trưởng lão mạnh nhất, cũng mới Kiếp cảnh tứ trọng.
Chỉ có Cố Nguyên gia chủ Cố gia...
Không đúng!
Đột nhiên, tộc trưởng An phát hiện có gì đó không đúng.
Có cái gì đó không đúng, thậm chí khiến ông không tự chủ rùng mình.
Ánh mắt thậm chí có chút hoảng sợ, nhìn về phía người bên cạnh Cố Nguyên... Bạch Hằng!
Nếu như trước đó biết Cố Nguyên là bán vương, ông vẫn chỉ là khiếp sợ, thì hiện tại, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hằng, đã mang theo chút hoảng sợ.
Khí thế như vực sâu, sâu không thấy đáy.
Đây là cảm giác Bạch Hằng mang đến cho tộc trưởng An.
"Bán vương đỉnh phong?"
"Không đúng, phong, Phong Vương cường giả?"
Tộc trưởng An nhìn Bạch Hằng, Bạch Hằng cũng nhìn ông, khẽ gật đầu.
"Tê!"
Chỉ một ánh mắt, liền làm cho linh lực trong người tộc trưởng An ngừng trệ, tựa như gặp phải Man thú Thượng Cổ vậy.
Tộc trưởng An chỉ thấy, da đầu mình tê rần!
Cường giả Vương cảnh!?
Cố gia, lại có cường giả Vương cảnh tồn tại!!
Câu nói này, gần như là gầm lên từ trong lòng tộc trưởng An.
Lúc này trong lòng ông, nổi sóng gió ngập trời!
Giờ phút này ông, thật sự như là gặp quỷ vậy.
Cho nên, khi thấy vợ mình mặt mày không vui, chuẩn bị mở miệng châm chọc, ông vội vàng ngăn bà lại!
Lúc này, tộc trưởng An mới cảm thấy việc Cố Nguyên không đích thân ra đón họ, là hoàn toàn hợp lý.
Gia chủ Cố gia, đường đường là bán vương cường giả, tự mình đi nghênh đón mấy người Kiếp cảnh bọn họ sao?
Dù ông thân là tộc trưởng An gia, là một vị đỉnh phong Kiếp cảnh cửu trọng, nhưng đỉnh phong Kiếp cảnh cửu trọng, nhìn có vẻ như chỉ cách bán vương một bước, nhưng bước này, bao nhiêu người cả đời đều không thể vượt qua?
Đỉnh phong Kiếp cảnh cửu trọng?
Ở trước mặt bán vương, cũng không đáng một xu.
Lại thêm vị kia bên cạnh gia chủ Cố gia... cường giả Vương cảnh!
Đừng nói là ông gia chủ An gia này, ngay cả ông tổ An gia đích thân tới, cũng không có tư cách để đối phương đích thân đi nghênh đón a!
Hít sâu một hơi, tộc trưởng An cố gắng trấn áp sự rung động trong lòng.
Là, là trèo cao rồi!
Nhưng không phải là Cố gia trèo An gia.
Mà là An gia, trèo Cố gia!
Vốn dĩ vừa vào cửa mặt mày lạnh tanh, thái độ và giọng điệu của ông trong nháy mắt đã có sự chuyển biến 180 độ.
"Ha ha, không có không có, Cố gia chủ quá lời rồi, ngài như vậy là làm khó ta."
Thái độ đột ngột thay đổi, cũng khiến cho người vợ bên cạnh, tức mẹ của An Dương ngơ ngác, nghi ngờ nhìn chồng mình.
Nhưng lúc này, tộc trưởng An lại đang điên cuồng nháy mắt với vợ.
Tiếp đó, người An gia ngay lập tức an phận trở lại.
Bạch Hằng nhìn mọi chuyện, cười cười.
Vừa rồi, hắn cố ý thả ra một tia khí tức Vương cảnh.
Nếu không, những người An gia này còn tưởng Cố gia chỉ là một gia tộc nhỏ ở thành phố biên giới bình thường thôi.
Đừng tự coi mình quá cao.
An gia, một gia tộc bán vương nhỏ bé, trong mắt Cố gia, lật tay là diệt.
Còn tộc trưởng An, vốn nghĩ rằng mình đã hiểu rõ Cố gia đại khái được bảy tám phần rồi.
Thì Cố Trường Thanh và vợ xuất hiện, lại một lần nữa khiến cho cằm tộc trưởng An suýt chút nữa rớt xuống vì kinh ngạc.
"Lại là một vị bán vương, một vị Vương cảnh?"
Cảnh giới của Khương Liên Tâm kỳ thực chưa tới bán vương, nhưng thực lực lại vượt xa những bán vương thông thường!
Khí tức trên người so với bán vương chỉ mạnh chứ không yếu.
"Hơn nữa lại... còn trẻ như vậy?"
Giờ phút này, sự kinh ngạc trên mặt tộc trưởng An, rốt cuộc không thể che giấu được nữa, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Trường Thanh và Khương Liên Tâm đang chậm rãi tiến vào sảnh, cùng hai đứa trẻ.
Chờ đã, trẻ con...
Ánh mắt của tộc trưởng An lập tức dời khỏi Cố Trường Thanh và Khương Liên Tâm, nhìn về phía hai đứa nhóc đang được Cố Trường Thanh và Khương Liên Tâm mỗi người nắm một tay...
Xem ra khoảng bốn năm tuổi, trông như búp bê, phấn điêu ngọc tạc, hoàn mỹ thừa hưởng những gien tốt đẹp của cha mẹ, lớn lên chắc chắn sẽ là tuấn nam tịnh nữ.
Đương nhiên, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, cảnh giới của hai đứa nhóc này!
Bé trai... Kiếp cảnh nhất trọng?
Còn bé gái... Kiếp cảnh lục trọng?
Tộc trưởng An suýt chút nữa thì mắt trợn trắng, ngất đi.
Chẳng lẽ đây không phải là mơ?
Những chuyện không thể tin nối tiếp nhau, cái sau còn kinh hồn táng đởm hơn cái trước.
Không còn lời nào có thể diễn tả được sự rung động trong lòng ông lúc này.
Hai vị bán vương, hai vị Vương cảnh đã đành.
Hai đứa bé bốn năm tuổi, một Kiếp cảnh nhất trọng, một Kiếp cảnh lục trọng?
Mẹ kiếp có cần bất thường vậy không?
Thảo!
Trong lòng tộc trưởng An, trực tiếp văng tục.
Ông không biết nên dùng từ nào để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.
Cố gia này, toàn một lũ quái thai!
Vương cảnh 20 tuổi, Kiếp cảnh nhất trọng, Kiếp cảnh lục trọng bốn năm tuổi, mẹ kiếp đúng là gặp quỷ.
Cũng phải cảm tạ tộc trưởng An không biết tuổi thật của hai đứa nhóc, nếu không, có lẽ đã hộc máu rồi.
Hai đứa nhóc phát triển nhanh, chỉ là trông có vẻ như bốn năm tuổi, kì thực tuổi đời, chỉ hơn hai tuổi...
Trao đổi qua một phen, người An gia không hề rời đi, mà ở lại Cố gia, những ngày tiếp theo tiếp tục thương thảo các chi tiết về hôn lễ.
Và mãi đến khi tiệc tối kết thúc, trở về khu nhà nhỏ được Cố gia sắp xếp, tộc trưởng An vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Cả đời ông chưa từng thấy chuyện nào bất thường đến thế.
Ngược lại người vợ bên cạnh, mẹ An Dương, vừa về đến liền tỏ ra không hài lòng, bà không hiểu tại sao chồng mình lại thay đổi thái độ nhiều như vậy.
Không chỉ thế, trong bữa tiệc còn tỏ ra hèn mọn, khiến An mẫu cảm thấy mất hết cả thể diện.
Không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Cho nên vừa về đến, An mẫu liền chất vấn chồng mình.
"Rất khó hiểu đúng không?"
"Ha ha, đợi ta nói xong, bà sẽ hiểu."
Tộc trưởng An, rất nhanh liền kể hết tất cả những gì đã phát hiện ngày hôm nay, cho vợ nghe một lượt.
"Cái vị gia chủ Cố gia kia, là bán vương? Giống lão tổ?"
"Cái gì, còn có Vương cảnh?"
"Hai đứa nhóc kia, là Kiếp cảnh? Một đứa Kiếp cảnh nhất trọng, một đứa Kiếp cảnh lục trọng?"
"Phu quân, không phải là chàng bị bệnh rồi đấy chứ? Sao tự nhiên lại nói mê sảng thế..."
Không trách An mẫu không tin.
Thật sự là những chuyện tộc trưởng An vừa nói, quá... kinh thế hãi tục.
Đặc biệt là, hai đứa bé con khoảng bốn năm tuổi, lại là Kiếp cảnh?
Bé gái còn là Kiếp cảnh lục trọng?
Tu vi còn cao hơn cả mình?
Chuyện này là đang đùa à! ?
"Ta biết chuyện này khó tin, nhưng ta nói thật, lời nào câu nấy đều là thật. Chúng ta a... xem thường Cố gia rồi, xem thường rất nhiều!"
Đây là gia tộc nhỏ gì, nói nó là hoàng tộc thế gia, tộc trưởng An cũng tin!
Không đúng, dòng dõi hoàng tộc thế gia, cũng không thể bồi dưỡng ra hai cái tiểu gia hỏa yêu nghiệt như thế được đúng không?
Mất một lúc lâu, An mẫu mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn cảm thấy... quá sức không bình thường!
"Cái Cố gia này, chắc là một tộc lớn ẩn mình, ngày mai thái độ của ngươi, không thể giống như hôm nay được, biết chưa?"
Thê tử không ngừng gật đầu.
"Nói cách khác, không phải Cố gia trèo cao An gia ta... Mà chính là..."
"Không sai!" An tộc trưởng khẳng định chắc nịch! Lại còn mang theo vẻ hưng phấn!
"Đối với An gia chúng ta mà nói, đây là một cơ hội!"
"Một cơ hội có thể đứng chung một hàng với một đại tộc ẩn thế như Cố gia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận