Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc

Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc - Chương 10: Không hiểu cảm giác quen thuộc? Hắn là ai? (length: 7693)

Mấy ngày liên tục bay trên không, linh lực trong cơ thể Cố Trường Thanh đã tiêu hao gần hết.
Tìm một chiếc thuyền biển đang hướng Hải Nguyệt đảo, Cố Trường Thanh trực tiếp đáp xuống. Vì lúc đó là đêm khuya, trên boong tàu không có ai nên hắn không gây sự chú ý cho ai cả.
Thuyền biển rất lớn, có thể chứa gần vạn người. Trên thuyền không thiếu thứ gì, từ khách sạn, quán trà, sòng bạc đến thanh lâu đều có.
Cố Trường Thanh thuê một gian phòng tốt nhất, ở tạm và tính toán đợi khi linh lực trong cơ thể gần như hồi phục hoàn toàn sẽ tiếp tục xuất phát.
Chiều tối ngày thứ hai, Cố Trường Thanh chậm rãi mở mắt, kết thúc tu luyện.
Sau khi dùng hai viên Hồi Linh Đan tam phẩm, linh lực trong cơ thể đã hồi phục hơn một nửa. Chắc thêm một hai ngày nữa hắn có thể tiếp tục lên đường.
Đối với một người quen bay trên không như hắn thì tốc độ của thuyền biển thực sự quá chậm.
Chiều tối đến, ánh chiều tà dần tắt, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Trên thuyền bắt đầu náo nhiệt dần lên với tiếng hát, tiếng nhảy múa, boong thuyền đầy ắp người.
Cố Trường Thanh cũng chọn một vị trí đẹp, gọi một bàn thịt và rượu.
Mấy ngày liền không ăn gì, lại còn đi đường liên tục, tuy không đến mức đói nhưng vẫn thèm chút gì đó.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn nghe hát ở kỹ viện.
Cố Trường Thanh đột nhiên thấy nhớ cuộc sống ở kiếp trước.
Ở trà trang trên lầu hai, có hơn hai mươi người đang ngồi, cả nam lẫn nữ, và đều còn rất trẻ.
Trên y phục của họ thêu một họa tiết giống nhau, hình như đến từ cùng một môn phái.
Không ít người liên tục nhìn lên lầu hai với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đám người này là… đệ tử Trần Tâm Các!
Trần Tâm Các là một trong những thế lực tông môn hàng đầu ở vùng biển này, danh tiếng lẫy lừng. Đệ tử của môn phái này đi đến đâu cũng được người ta tôn sùng.
Trong hơn hai mươi người đó, có một thiếu nữ như chúng tinh vây quanh mặt trăng. Nàng tuổi không lớn, trông chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nhưng mọi người dường như đều xem nàng là chủ. Địa vị thân phận của nàng hẳn là rất cao.
"Cốc sư muội, lần này muội đã giết được hai mươi ba con hải yêu, trong đó có hai con Chân Linh cảnh ngũ trọng. Ta thấy chắc chắn đệ nhất là của muội rồi, không ai có thể hơn được Cốc sư muội."
"Đúng vậy, nếu phó các chủ mà biết thì chắc sẽ mừng lắm đấy."
Lời tâng bốc của mọi người làm thiếu nữ có chút lâng lâng. Mặc dù có vài lời hơi sáo rỗng nhưng nàng không quan tâm, nàng rất thích cái cảm giác được mọi người tôn sùng như thế này.
Thiếu nữ tên là Cốc Nguyệt Huyên, là đệ tử cốt cán của Trần Tâm Các.
Nếu chỉ có vậy thì người xung quanh đã không nịnh nọt nàng như thế. Cốc Nguyệt Huyên còn một thân phận nữa, đó là con gái của phó các chủ Trần Tâm Các mới lên nhậm chức. Phó các chủ không có con trai, chỉ có một cô con gái bảo bối như vậy. Nàng từ nhỏ đã được cưng chiều, xung quanh không thiếu kẻ xu nịnh.
Chính điều này đã hình thành nên một tính cách có chút đanh đá của nàng.
Quét mắt một lượt xung quanh, thấy không có bóng dáng của "Sư muội" nào, Cốc Nguyệt Huyên nhíu mày, giọng có chút bất mãn: "Cố Thanh Nhi đâu rồi, sao vẫn chưa về?"
"Con nhỏ tiện nhân này, dạo này ta có phải đã quá tốt với nó rồi không?"
Vừa nói, trong cầu thang xuất hiện một thiếu nữ ăn mặc giản dị.
Tuy ăn mặc mộc mạc, nhưng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng không thể che giấu được.
"Nói đây. Về rồi à? Cố Thanh Nhi, bán hàng thế nào rồi?" Cốc Nguyệt Huyên nhìn Cố Thanh Nhi đang chậm rãi tiến đến, trong mắt thoáng qua một tia ghen tị, cười lạnh nói.
Thái độ của Cốc Nguyệt Huyên làm Cố Thanh Nhi có chút sợ hãi. Nàng lấy túi trữ vật trong ngực ra, đưa tới trước mặt Cốc Nguyệt Huyên, nhỏ nhẹ nói: "Xin lỗi Cốc sư tỷ, muội chỉ bán được một phần ba thôi..."
"Bốp--"
Cốc Nguyệt Huyên giơ tay tát mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Nhi.
"Một chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong, ngươi có tác dụng gì? Hay là ngươi cút khỏi môn phái đi, ta về sẽ nói với phụ thân, loại phế vật như ngươi ở lại Trần Tâm Các chỉ tốn tài nguyên."
"Đúng vậy, Cốc sư muội đã cho ngươi ba ngày mà ngươi lại chỉ bán được một phần ba."
"Uổng công Cốc sư tỷ tin tưởng giao việc này cho ngươi."
Những người xung quanh hùa theo, trong đó có vài đệ tử nam nhìn Cố Thanh Nhi bị đánh mà trong mắt lộ chút không nỡ, nhưng không ai dám đứng ra bảo vệ nàng, ngược lại còn phải phụ họa theo Cốc Nguyệt Huyên.
Ba ngày trước, Cốc Nguyệt Huyên đưa cho Cố Thanh Nhi một lô vật liệu từ việc chém giết yêu thú, bảo nàng đem ra bày bán ở các gian hàng giao dịch trên thuyền. Nhưng số lượng vật liệu đó khá nhiều, ba ngày... làm sao mà bán hết được.
Rõ ràng đây là cố tình làm khó Cố Thanh Nhi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng không ai dám nói gì.
Chỉ ngầm trách Cố Thanh Nhi số xui xẻo khi bị phân vào nhóm của bọn họ.
Cố Thanh Nhi chỉ là một đệ tử ngoại môn, còn Cốc Nguyệt Huyên lại là con gái của phó các chủ.
Họ đều biết vì sao Cốc Nguyệt Huyên muốn nhắm vào Cố Thanh Nhi.
Chỉ đơn giản là vì…
Ghen tị nhan sắc của nàng hơn mình…
Hơn nữa, gần đây Cốc Nguyệt Huyên có hảo cảm với một vị sư huynh trong môn phái nhưng người đó lại là người theo đuổi Cố Thanh Nhi.
Điều này càng làm Cốc Nguyệt Huyên khó chịu.
"Xin lỗi, Cốc sư tỷ..."
Cố Thanh Nhi ôm mặt, nước mắt lưng tròng.
Cố Thanh Nhi rất ấm ức, nàng đương nhiên biết Cốc Nguyệt Huyên đang nhằm vào mình, nhưng nàng không có bất cứ cách nào.
Thậm chí còn phải nói xin lỗi.
Gia tộc đã dốc hết tâm huyết, vất vả lắm mới đưa được nàng vào Trần Tâm Các.
Nếu nàng lui môn thì làm sao xứng đáng với gia tộc, làm sao xứng đáng với cha…
Cho nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"A? Công tử thật là tuấn tú."
Cốc Nguyệt Huyên vốn còn muốn tiếp tục hành hạ Cố Thanh Nhi, nhưng đột nhiên liếc mắt qua, nhìn về phía vị trí của Cố Trường Thanh, hai mắt sáng rỡ.
Cố Trường Thanh có vẻ ngoài tuấn tú, một mình uống rượu nghe hát đã thu hút không ít ánh nhìn của các cô gái.
Cốc Nguyệt Huyên đột nhiên nhìn thấy thì trong lòng hơi dao động.
Nàng là một người cuồng nhan sắc, cực kỳ cuồng nhan sắc. Vị sư huynh mà nàng thích trong môn cũng chỉ vì đối phương đẹp trai.
Nhưng vị sư huynh kia so với Cố Trường Thanh trước mắt…
Đây là lần đầu tiên Cốc Nguyệt Huyên thấy nam nhân nào đẹp như vậy.
Đứng dậy, Cốc Nguyệt Huyên đi thẳng xuống lầu.
Các đệ tử Trần Tâm Các nhìn nhau…
Cố Thanh Nhi cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Cố Trường Thanh ở dưới lầu, trong mắt có chút cảm kích.
Nếu không phải Cốc Nguyệt Huyên đột nhiên chuyển mục tiêu thì có lẽ nàng còn bị hành hạ thêm một phen nữa.
"Ừm?"
Cố Thanh Nhi khẽ kêu lên.
Không phải vì vẻ ngoài của Cố Trường Thanh. Cố Trường Thanh quả thực rất tuấn tú nhưng nàng không giống Cốc Nguyệt Huyên, không phải người cuồng nhan sắc. Điều làm nàng để ý là…
Nàng cảm thấy trên người Cố Trường Thanh có một sự quen thuộc.
Ảo giác sao?
Nàng cẩn thận nhìn kỹ Cố Trường Thanh mấy lần, nàng thấy rõ mình không hề quen biết Cố Trường Thanh, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn. Nhưng tại sao lại có cảm giác này?
Thật kỳ lạ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận