Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc

Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc - Chương 12: Tiền bối, là ngươi! ? (length: 8484)

Ngày thứ hai, sau khi Cốc Nguyệt Huyên tỉnh dậy, các đệ tử Trần Tâm Các đều tụ tập lại với nhau, nhưng lại chỉ thiếu mỗi Cố Thanh Nhi.
"Đổng Hạo, con tiện nhân kia từ tối qua đến giờ vẫn chưa về sao?"
Đệ tử Trần Tâm Các tên là Đổng Hạo vội đáp "Bẩm sư tỷ, Cố Thanh Nhi nàng... chưa có về."
"Đúng là đồ tiện nhân, mới quen ngày đầu tiên đã cùng người ta làm ra vẻ, thật là thứ mất nết!" Cốc Nguyệt Huyên tức giận cả đêm không ngủ ngon giấc.
"Ha ha, có chuyện gì mà Huyên Nhi nổi giận vậy? Lại đây, kể cho Vương bá bá nghe nào."
Ngay lúc đó, cửa đại sảnh bị đẩy ra, một lão giả bước vào, nhìn Cốc Nguyệt Huyên đang hùng hổ, liền cười hỏi.
Lần này lịch luyện của Trần Tâm Các, có tất cả mười mấy đội, mỗi đội do hai đến ba vị trưởng lão cảnh giới Kiếp dẫn dắt.
Lão giả tự xưng là Vương bá bá này, tên là Vương Trọng, chính là trưởng lão dẫn đội của đội Cốc Nguyệt Huyên.
Khác với các đội khác, đội của Cốc Nguyệt Huyên chỉ có một vị trưởng lão hộ vệ, nhưng thực lực của trưởng lão Vương Trọng này lại mạnh hơn cả hai ba vị trưởng lão trong các đội khác gộp lại.
Đây là do phó các chủ đích thân sắp xếp.
Dù sao cũng là đội của con gái phó các chủ.
"Vương bá bá!" Nhìn thấy người đến, Cốc Nguyệt Huyên liền giả bộ ra vẻ ủy khuất.
"Là Cố Thanh Nhi, tối qua nó đã dan díu với một gã đàn ông mới quen, cả đêm không về, quả thực làm mất mặt Trần Tâm Các."
"Loại người này còn để ở Trần Tâm Các làm gì? Khiến Trần Tâm Các phải xấu hổ?"
"Ồ? Lại có chuyện này à?" Vương Trọng nhìn quanh, mọi người đều gật đầu lia lịa.
Nhưng Vương Trọng vẫn không tin lắm, hắn biết rõ Cốc Nguyệt Huyên là ai, đanh đá tùy hứng, cậy cha mình là phó các chủ mà ngày thường trong môn ngang ngược tác oai tác quái, lời nói từ miệng nàng ta ra chưa chắc đã là thật.
Ầm - - Lúc này, cửa lớn lại lần nữa bị người đẩy ra.
"Dương trưởng lão? Sao các ngươi giờ mới về..."
Người đẩy cửa vào, là một đội lịch luyện khác.
Nếu Cố Trường Thanh ở đây, nhất định nhận ra, mấy người kia chẳng phải là những người mà không lâu trước đây hắn tiện tay cứu khỏi đám người Trần Tâm Các sao?
"Sao chỉ còn có mấy người các ngươi, còn Mai trưởng lão, Bình trưởng lão, và các đệ tử đâu?"
Nhìn chỉ còn lại có vài người như Dương Chấn và Hoàng Oánh Oánh, trưởng lão Vương có chút khó hiểu.
"Bọn họ đều... chết rồi."
Dương Chấn buồn bã nói.
"Cái gì!"
"Đều chết cả rồi?"
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Một đội, ít nhất phải có hai ba mươi đệ tử.
Giờ chỉ còn vài người trở về, số người chết này, có chút thảm khốc rồi!
"Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chết mười mấy đệ tử, đây là chuyện lớn, phải biết những người đi rèn luyện lần này đều là những đệ tử tinh anh của Trần Tâm Các.
Đều là những đệ tử cốt lõi, nội môn và vài đệ tử ngoại môn ưu tú.
Mỗi một người chết đi đều là một tổn thất không nhỏ đối với Trần Tâm Các.
Mất mười mấy người, đối với Trần Tâm Các mà nói tuyệt đối là bị đả thương nặng.
"Trên đường đi lịch luyện, chúng ta đã gặp phải Yêu Vương cấp Vương! Trưởng lão Mai và Bình vì tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy trốn, nên đã song song bỏ mình."
Oanh - - Tâm thần mọi người chấn động mạnh.
"Cái gì! ?"
"Yêu Vương cấp Vương? Lão Dương, ngươi không đùa với ta chứ?" Giọng Vương Trọng trầm xuống.
Không phải hắn không tin Dương trưởng lão, hắn hiểu rõ Dương Chấn là người thế nào, chắc chắn không bịa chuyện để trốn tránh trách nhiệm, nhưng chuyện này quả thật là có chút... khó tin.
Vùng biển cạn này, sao lại xuất hiện Yêu Vương cấp Vương được?
"Ta đâu dám đem chuyện này ra đùa giỡn với ngươi, lúc ấy có nhiều người tận mắt thấy, chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyền trên biển thôi."
"Vậy các ngươi đã sống sót như thế nào?" Vương Trọng lại hỏi.
Nếu thực sự gặp Yêu Vương cấp Vương, thì bọn họ không có khả năng sống sót.
"Là một vị cường giả Vương cảnh đi ngang qua đã cứu chúng ta. Nếu không, đội chúng ta có lẽ đã bị tiêu diệt toàn quân." Dương Chấn cười khổ nói, không thể bảo vệ được đệ tử trong môn, đến giờ hắn vẫn còn rất tự trách.
Vương Trọng thở dài, vỗ vỗ vai Dương Chấn.
"Việc này không trách ngươi, Yêu Vương cấp bậc Vương cảnh, đừng nói là ngươi, cho dù là ta hay các chủ ở trước mặt cũng đều chỉ có con đường chết."
"Các ngươi có thể sống sót, đã là may mắn rồi."
"Chúng ta lập tức trở về tông môn, báo cáo chuyện này cho các chủ."
Bình - - Ngay lúc này, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, nhưng lại không phải bị "đẩy" ra, mà chính xác là bị oanh mở!
Cố Trường Thanh dẫn Cố Thanh Nhi đến.
"Ồ, con tiện nhân, ngươi còn mặt mũi trở về à, lại còn dẫn theo tình nhân nữa chứ."
Cốc Nguyệt Huyên liếc mắt liền thấy Cố Thanh Nhi đứng bên cạnh Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh không nói hai lời, trực tiếp giáng một bạt tai tới.
Bình!
Một tiếng vang trầm đục, cả người Cốc Nguyệt Huyên bay ngược ra, máu tươi văng tung tóe, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Tình cảnh đột ngột này, không hề có điềm báo trước.
Tất cả mọi người đều ngây người ra.
Không ai ngờ rằng, Cố Trường Thanh lại dám ra tay với Cốc Nguyệt Huyên ngay trước mặt hai vị trưởng lão của Trần Tâm Các là Vương Trọng và Dương Chấn.
Vương Trọng cũng không nghĩ tới.
Sau khi hoàn hồn, sắc mặt Vương Trọng trở nên vô cùng khó coi.
Vốn dĩ vì việc đệ tử chết mà tâm trạng hắn đã nóng nảy vô cùng, giờ lại có người không nói một lời trực tiếp ra tay với đệ tử Trần Tâm Các, mà người kia lại còn là Cốc Nguyệt Huyên, người mà phó các chủ đã đích thân dặn dò phải chăm sóc cho tốt!
Nếu Cốc Nguyệt Huyên có mệnh hệ gì, hắn về làm sao mà ăn nói với phó các chủ đây?
Đang chuẩn bị động thủ thì một câu nói của Dương Chấn lại khiến hắn không thể tiếp tục hành động.
"Tiền bối? Là ngài sao?"
Dương Chấn kinh ngạc nhìn Cố Trường Thanh.
Ấn tượng Cố Trường Thanh mang đến cho hắn quá sâu sắc, chỉ một kiếm đã chém giết được Yêu Vương cấp Vương! Thật quá đáng sợ.
Nhưng hắn không ngờ, lại một lần nữa gặp Cố Trường Thanh ở nơi này.
"Tiền bối?"
Vương Trọng nghi ngờ nhìn Dương Chấn, rồi không tiếp tục động thủ nữa.
Một tiếng tiền bối của Dương Chấn làm hắn cảm thấy có chút không ổn.
Dương Chấn là trưởng lão của Trần Tâm Các, một thân tu vi đạt đến Kiếp cảnh lục trọng, tuy không bằng mình, nhưng người khiến hắn phải gọi là tiền bối...
"Vị tiền bối này, chính là cường giả Vương cảnh đã cứu chúng ta lúc trước!"
Oanh - - Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi trong lòng.
Cố Trường Thanh, là cường giả Vương cảnh?
Đùa gì vậy!
Trừ vài người như Dương Chấn và Hoàng Oánh Oánh ra, phản ứng đầu tiên của mọi người là không tin.
Cường giả Vương cảnh hai mươi tuổi?
Đây đúng là chuyện hoang đường mà...
Cố Trường Thanh cũng nhận ra mấy người Dương Chấn, nhưng không để ý tới.
Bây giờ ấn tượng của hắn về Trần Tâm Các, thực sự không tốt.
Cố Thanh Nhi đứng sau lưng Cố Trường Thanh cũng che miệng nhỏ vì kinh ngạc.
Trường Thanh ca ca, là cường giả Vương cảnh! ?
Dưới đất, Cốc Nguyệt Huyên chậm rãi bò dậy.
Một bạt tai của Cố Trường Thanh trực tiếp đánh cho nàng choáng váng.
Má phải sớm đã máu thịt lẫn lộn, nàng bụm mặt, trong mắt toàn là sự khó tin.
Mình... bị đánh?
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ thân cũng chưa từng đánh mình...
"Khi ngươi nhục mạ Thanh nhi, có từng nghĩ sẽ có ngày này?"
Cố Trường Thanh từng bước một tiến về phía Cốc Nguyệt Huyên.
"Vị tiền bối này..."
Bình - - Vương Trọng bị oanh trực tiếp bay ra ngoài thuyền!
"Còn dám cầu xin cho nàng, chết!"
Các đệ tử Trần Tâm Các chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Trưởng lão Vương Trọng...
Một trong những trưởng lão mạnh nhất của Trần Tâm Các, vậy mà trước mặt Cố Trường Thanh lại ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Bọn họ hoàn toàn tin tưởng những lời Dương trưởng lão đã nói khi nãy.
Cường giả Vương cảnh...
Thanh niên này, lại là một cường giả Vương cảnh, còn mạnh hơn cả các chủ!
Tại chỗ có không ít người lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy sự tồn tại cấp bậc Vương cảnh, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
"Dám bắt nạt muội muội của ta, ngươi muốn chết như thế nào!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận