Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc

Bắt Đầu Hỗn Độn Kiếm Thể, Chế Tạo Bất Hủ Tiên Tộc - Chương 131: Ngọc Hành đế cung, Nạp Lan thị (length: 13202)

Trong hai mươi năm qua, ngoài mười năm đầu ta được gặp mẹ Nạp Lan Yên nhiều hơn một chút.
Từ sau mười tuổi, mỗi năm ta mới được gặp mẹ một lần.
Trong tộc nói, năm đó mẹ phạm sai lầm lớn nên bị giam lỏng.
Mẹ chưa từng giải thích hay phản bác chuyện này.
Thậm chí dù ta có hỏi thế nào, mẹ cũng không mở lời.
Dường như chuyện này là cấm kỵ của gia tộc, không ai được hỏi đến.
Nhưng theo thực lực tăng lên, ta dần dần hiểu ra.
"Chỉ cần thực lực ta đủ mạnh, dù năm xưa mẹ có phạm sai lầm lớn thế nào, mẹ cũng sẽ được tự do!"
Tuy mẹ phạm sai lầm, nhưng gia tộc dốc sức bồi dưỡng ta.
Họ đối đãi với ta theo quy chuẩn của thánh nữ trong tộc.
Vì thế mà ta mới có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vương ở tuổi hai mươi.
Lắc đầu, xua đi tạp niệm trong lòng.
Ta nhanh chóng đến cấm địa sâu trong tộc theo chỉ dẫn của một trưởng lão, nơi đó có mẹ ngày đêm mong nhớ.
"Diên nhi? Con đến rồi! Lại đây để mẹ xem, một năm nay con thay đổi gì, để mẹ ngắm con gái bảo bối của mẹ kỹ hơn!"
Thấy ta đến, mẹ Nạp Lan Yên đứng dậy, đôi mắt ửng đỏ, vội kéo ta ngồi xuống.
Mẹ thoáng kinh ngạc nhìn ta.
"Diên nhi, tu vi con đã bước vào Thiên Vương Hậu kỳ rồi?"
Mẹ nhớ năm ngoái con gái mình mới chỉ ở Huyền Vương sơ kỳ mà thôi!
"Thanh Diên này có thiên phú, dù so với truyền nhân của các đế cung cũng không kém chút nào!"
Thấy mẹ kinh ngạc, ta không khỏi mỉm cười.
Chỉ là nghĩ đến chuyện vừa gặp huynh đệ Vân Hi, ta không còn quá chú trọng việc ngộ đạo này nữa.
So với chút tăng tiến do ngộ đạo mang lại, thiên phú và thực lực mà huynh đệ Vân Hi thể hiện mới thật sự kinh người!
Hai người còn nhỏ, chỉ tầm 6 7 tuổi.
Một người mạnh hơn ta, đạt tới đỉnh cao trong giới Thiên Vương viên mãn.
Còn người kia… Nghĩ đến cảnh Cố Vân Hi dùng lôi ấn hàng phục Huyền Giao thuần huyết, lòng ta lại run lên.
Chưa tới mười tuổi mà đã là Thần Vương.
Cứ nghĩ đến là thấy vô lý!
"Cái này…chưa đến mười tuổi mà đã là Thiên Vương, Thần Vương?"
Nghe ta kể, mẹ cũng khá bất ngờ.
Là quý nữ của Nạp Lan gia, mẹ Nạp Lan Yên hiểu biết rộng hơn ta.
Dù sao, Nạp Lan gia nắm giữ Nạp Lan phong, không phải một thế lực đơn độc.
Còn có bảy linh phong khác sánh vai, đều có Đạo Tôn trấn giữ, thậm chí có cả những cường giả cổ xưa từng đạt tới cảnh giới cao hơn Đạo Tôn.
Tám linh phong giống như tay chân, đều thuộc về 【 Ngọc Hành đế cung 】.
Đó mới là bối cảnh và chỗ dựa thực sự của Nạp Lan gia.
Ngọc Hành đế cung là một truyền thừa cổ xưa tồn tại cả triệu năm nay.
Mỗi thời đại đều có Đế cảnh xuất hiện, lúc cường thịnh còn có nhiều đế cùng tồn tại.
Dựa vào thế lực đó, kiến thức của mẹ hẳn nhiên là không nhỏ.
Nhưng ngay cả mẹ cũng chưa từng nghe đến những thiên kiêu như vậy!
Chỉ biết ta vốn không nói đùa nên mẹ mới không coi đó là trò bịp.
"Đến cả đế tử trong cung cũng không có thiên phú yêu nghiệt như thế, thật không biết là thế lực lớn nào bồi dưỡng ra thiên tài, thật là…chưa từng nghe tới!"
Mẹ cảm khái nói.
Đúng lúc này.
"Ông!"
Ngọc bội bên hông mẹ lóe lên, làm mẹ run lên. Mẹ cầm ngọc bội lên, thần niệm đặt vào, đôi mắt lại hiện rõ niềm vui khôn tả!
"Diên nhi! Tin tốt!"
"Ông ngoại con sắp khỏi bệnh rồi! Mẹ con cuối cùng cũng được ra khỏi đây!"
"Cái gì? Thật sao?"
Nghe mẹ nói, mắt ta cũng không giấu nổi vui mừng!
Nhưng nghe đến chuyện mẹ cũng được giải thoát, trong mắt ta lại hiện lên sự ngạc nhiên.
"Nhưng vì sao ông ngoại khỏi bệnh thì mẹ sẽ được thả, ông nội không phải nói mẹ phạm sai lầm lớn không thể tha thứ sao?"
Nghe ta hỏi, mắt mẹ thoáng hiện nét lạnh lẽo.
Nhưng nhìn con gái được gia tộc nuôi dưỡng rất tốt, mẹ dịu lại, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, khẽ thở dài.
"Chuyện này phải nói dài, chẳng phải trước kia con hay hỏi chuyện cha con và chuyện năm đó mẹ phạm lỗi gì sao?"
"Mẹ không nói không phải vì không tin con, mà lo cho sự an nguy của cha con."
Nghĩ đến Cố Nguyên, Cố Trường Thanh ở Linh Vực xa xôi, trong lòng mẹ ngập tràn nỗi nhớ.
Nhìn đứa con gái như hiểu ra điều gì, mẹ nhẹ nhàng vuốt đầu ta, nói tiếp: "Với tính con, nếu biết tin tức về cha, con sẽ đi tìm họ. Nếu gia tộc biết con gặp cha con, con sẽ làm hại họ… "Nhưng giờ, ông ngoại con sắp khỏi bệnh, đến lúc đó dù ông nội có bất mãn cũng không dám giết hại cha con nữa!"
Rồi mẹ kể hết lại chuyện xưa.
Năm xưa, mẹ là quý nữ của Nạp Lan gia, không chỉ thiên phú phi thường mà dung mạo cũng tuyệt trần, trong một lần đi lịch luyện, mẹ lọt vào mắt xanh của đế tử Hộ Thiên giáo. Hắn đến tận cửa xin cưới mẹ.
Hộ Thiên giáo là thế lực ngang hàng Ngọc Hành đế cung, cũng là thế lực Đế cấp, nhưng mạnh hơn một bậc.
Ngọc Hành đế cung chỉ có một Đế cảnh tọa trấn.
Hộ Thiên giáo lại có ba vị, là siêu cấp đại giáo xứng danh ở ba nghìn giới vực phía nam Nam Huyền Thần Châu!
Giáo chủ còn là Huyền Đế cảnh, cường giả trung kỳ!
Đế tử Hộ Thiên giáo lại có ba vị cường giả Đế cảnh chỉ điểm, bước vào Đế cảnh là chuyện đương nhiên.
Thậm chí Huyền Đế hậu kỳ cũng không phải là không thể!
Hộ Thiên giáo hào phóng đưa ra một viên nhất văn Thiên Đạo Đan để làm lễ vật cầu thân.
"Thiên Đạo Đan là đỉnh cấp trong đan dược cấp sáu."
"Một viên nhất văn Thiên Đạo Đan có thể tăng xác suất đột phá Đạo Tôn ít nhất một thành!"
Nạp Lan gia là một trong tám linh phong của Ngọc Hành đế cung, nội tình không hề tầm thường, nhưng nơi này chưa từng có một ai đạt Đạo Tôn.
So với bảy linh phong còn lại, thế lực có phần sa sút.
Nên khi thấy đế tử Hộ Thiên giáo mang Thiên Đạo Đan đến, ông nội ta không hề do dự, đáp ứng luôn mà không hề hỏi ý kiến mẹ!
Dù mẹ không phải con gái thường của gia tộc mà là đương đại thánh nữ nắm quyền lực của Nạp Lan gia, mẹ có quyền quyết định chuyện hôn sự và đạo đồ của mình.
Trước sự cám dỗ của Thiên Đạo Đan, mẹ vẫn bị gạt sang một bên!
Dù sao, Nạp Lan gia có tam mạch, mỗi mạch đều có Thánh Tôn viên mãn trấn giữ.
Nhưng trụ cột của mạch mẹ là Nạp Lan nhị trưởng lão, ông ngoại ta, đã bị thương nặng trong một trận huyết chiến nhiều năm trước.
May mà linh bài vẫn còn, nếu không gia tộc có lẽ đã xem nhị trưởng lão là tọa hóa ở tổ địa.
Chỉ là dù Nạp Lan nhị trưởng lão chưa ngã xuống nhưng thương thế vẫn còn đó.
Đừng nói tỉnh lại được hay không, nếu có tỉnh lại thì rất khó khôi phục sức mạnh như cũ.
Ông nội nghĩ mẹ sẽ nghe theo ý ông ta.
Nhưng ông ta không ngờ mẹ dũng cảm đến thế. Khi biết gia tộc gạt bỏ công lao của mình và coi mình là công cụ để gả đi vì một viên Thiên Đạo Đan, mẹ đã trực tiếp về tộc để cự tuyệt hôn ước!
Chuyện sau đó cũng không cần phải nói.
Sau vài lần long đong, mẹ gặp Cố Nguyên khi đó còn là thiếu chủ Cố gia ở Linh Vực, hai người yêu nhau rồi sinh ra Nạp Lan Thanh Diên và Cố Trường Thanh.
Cái kết đó khiến ông nội giận dữ.
Đó là lý do mẹ bị giam lỏng suốt 20 năm!
"Nhưng giờ, ông ngoại con sắp xuất quan, nếu ông nội không muốn Nạp Lan gia bị chia rẽ thì chắc chắn sẽ phải giải trừ lệnh giam cho mẹ!"
Mẹ nhẹ nhàng nói.
Nghĩ đến chồng và con trai mình đã hai mươi năm chưa gặp, trong lòng mẹ ngập tràn nỗi nhớ!
Nghe mẹ kể.
Ta khẽ há hốc miệng.
Ta không thể ngờ mẹ lại trải qua một đoạn quá khứ như thế!
Nhưng trong chuyện này, ta không cảm thấy mẹ làm sai gì.
Rõ ràng là tộc trưởng, trước đây xem mẫu thân như công cụ để kết thông gia, không coi trọng những cống hiến của ngoại công và mẫu thân.
Huống hồ, mẫu thân còn bị giam lỏng suốt 20 năm!
Thậm chí. . .
Nạp Lan Thanh Diên nhớ lại lời mẫu thân kể, cảnh tượng khi gia tộc phái người đến Giang Lâm thành, ép buộc mang mẫu thân và nàng đi.
"Nếu không phải ta có thiên phú vượt trội, với lại ngoại công vẫn còn sống, đủ sức răn đe tộc trưởng. . . e rằng ông nội tộc trưởng này, thật sự sẽ ra tay tàn độc, giết chết cả ta, huynh trưởng và phụ thân!"
Nạp Lan Thanh Diên khẽ nắm chặt tay, bốn chữ "ông nội tộc trưởng" được nhấn mạnh, trong mắt tràn ngập tức giận!
Ngược lại, Nạp Lan Yên, sau 20 năm bị giam lỏng, đã nghĩ thoáng hơn nhiều, nhẹ nhàng xoa đầu con gái, ôn tồn nói: "Những chuyện năm xưa đó, Diên nhi con đừng để ý làm gì."
"Năm đó ta rời gia tộc, tộc trưởng mưu đồ không thành, ân oán đã kết thúc, sau này hắn giam cầm ta 20 năm, nhưng cũng dốc sức bồi dưỡng con trong 20 năm qua, xem như trả xong rồi."
"So với những chuyện này, ta càng mong ngoại công con sớm xuất quan, ta rất nhớ, nhớ anh trai, cha của con và mọi người!"
Nghe lời mẫu thân, Nạp Lan Thanh Diên nắm đấm, nhất thời vẫn khó lòng buông ra, nhưng khi nghe mẫu thân nhắc đến anh trai và cha, mắt nàng cũng sáng lên.
"Ra là vậy, ta còn có anh trai!"
Nàng luôn nghĩ cha mình đã sớm qua đời, càng không hề có anh chị em.
Nhưng không ngờ, mình không chỉ có cha, mà còn có anh trai, vẫn còn sống!
"Đúng vậy! Anh trai con, tên là Cố Trường Thanh, cái tên này, phải nói là do mẫu thân đặt đấy!"
Nạp Lan Yên nói.
Trong mắt, cũng có một chút dịu dàng hiện lên.
Nhưng thoáng qua, đã bị áy náy thay thế.
"Nói đến, Trường Thanh chắc bây giờ cũng đã lớn, có khi còn đã đính hôn rồi."
"Ta làm mẹ, lại không thể cho hắn được gì!"
"Sự đồng hành, tình thương của mẹ. . ."
Bản thân tuy luôn miệng nói ân oán đã trả hết.
Nhưng đó chỉ là với người ngoài.
Với con trai, con gái và cả phu quân Cố Nguyên, bản thân có thể bù đắp cho hết những thiếu sót của mình sao?
"Mẫu thân, đó không phải lỗi của người, nói đi nói lại, đều do tộc trưởng bọn họ gây ra!"
Nạp Lan Thanh Diên vịn tay Nạp Lan Yên, dịu dàng an ủi.
Nạp Lan Yên khẽ gật đầu, nhìn ngọc bội truyền tin vừa sáng lên, trong mắt cũng mang theo mong chờ.
"Có lẽ, tất cả mọi chuyện sẽ sớm kết thúc!"
"Ngoại công con truyền tin nói, không lâu nữa ông ấy sẽ xuất quan, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau đến Hán Tần đế quốc, đưa anh trai con, phụ thân con về Nạp Lan gia!"
"Tính toán thời gian, đợi con từ Thái Cổ chiến trường trở về, ngoại công con liền xuất quan!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận