Văn Minh Thí Luyện: Từ Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình Bắt Đầu

Chương 455: Chỗ thứ ba cơ duyên, cấp ba văn minh khoa học kỹ thuật phi thuyền cổ!

Chương 455: Chỗ thứ ba cơ duyên, cấp ba văn minh khoa học kỹ thuật phi thuyền cổ! Cuồng Cổ ngắm nhìn bốn phía, trong mắt tràn đầy rung động cùng kinh hỉ. Nguyên bản. Hắn cho rằng cái gọi là thế giới mà Hoa Hạ xây thành trong vòng một ngày ngắn ngủi, chỉ là cái “phôi thô phòng”. Không ngờ. Nơi này phong cảnh tươi đẹp, sinh cơ bừng bừng, tràn đầy đủ loại thực vật cùng động vật. Ngay cả năng lượng...... Đều nồng đậm như vậy, quả thực là nơi nghỉ lại mà Bàn Kim tộc bọn hắn tha thiết ước mơ! "Thế giới này đường kính, ước chừng 30 triệu cây số." Trương Vĩnh Quang chỉ vào bốn phía, sau đó giới thiệu: "Có một mặt trời, một vầng trăng, nhật nguyệt giao thế, ngày đêm luân chuyển, bốn mùa rõ ràng, có hơn chục tỷ giống loài khác biệt, cùng hệ thống sinh thái hoàn chỉnh." Cuồng Cổ nghe Trương Vĩnh Quang giới thiệu, trong lòng rung động càng mãnh liệt. Hắn khó có thể tưởng tượng, một thế giới khổng lồ mà phức tạp như vậy, lại có thể được sáng tạo ra trong thời gian ngắn ngủi như thế. Hơn nữa. Nhìn. Hài hòa tự nhiên như vậy. Quỷ phủ thần công. Không hề có chút vết tích điêu khắc nhân công nào. Phảng phất nó vốn đã tồn tại trong vũ trụ. Thủ đoạn khoa học kỹ thuật này đã vượt xa tưởng tượng của hắn. "Không biết...... Tộc của ngươi có hài lòng với thế giới này không?" Trương Vĩnh Quang thấy Cuồng Cổ không nói gì, lần nữa chủ động hỏi. Thế giới này. Là viện trưởng tự mình dặn dò, yêu cầu tận tâm kiến tạo, cần cố gắng thỏa mãn các loại yêu cầu của Bàn Kim tộc. Bởi vậy. Ý kiến của đám người Cuồng Cổ cực kỳ trọng yếu. "Hài lòng." "Hài lòng." Cuồng Cổ nghe xong, liên tục gật đầu: "Chúng ta phi thường hài lòng với thế giới này!" Đùa gì chứ. Thế giới khổng lồ như vậy, trực tiếp đưa cho bọn họ Bàn Kim tộc. Nếu hắn còn tham lam không đáy nữa. Thì quá không biết tiến thối. "Vậy là tốt rồi." Trương Vĩnh Quang khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một cái Ngọc Điệp óng ánh sáng long lanh trong tay. Nhìn bề ngoài. Nó rất bình thường. Không tản mát chút ba động năng lượng nào. Nhưng Cuồng Cổ không “trông mặt mà bắt hình dong”, mà là mắt không chớp nhìn chằm chằm vật này trong tay Trương Vĩnh Quang. "Ngọc điệp này, chính là trung tâm khống chế pháp tắc của thế giới này." Trương Vĩnh Quang đưa nó cho Cuồng Cổ, nghiêm mặt nói: "Ngươi chỉ cần lạc ấn ý thức của mình vào trong đó, liền có thể thu hoạch được toàn bộ quyền hạn của thế giới này, khởi động các loại công năng, cũng có thể...... Mượn dùng lực lượng pháp tắc Thiên Đạo trong thời gian ngắn." Cái Ngọc Điệp này. Là đầu cuối máy kiểm soát thế giới mà Hoa Hạ nghiên cứu ra. Vốn là hình thái khoa học kỹ thuật. Nhưng để phù hợp hệ thống tu hành siêu phàm của đám người Cuồng Cổ, cố ý làm ngoại quan thành trạng thái “pháp bảo”. Bắt chước. Tạo hóa Ngọc Điệp, món tiên thiên chí bảo trong truyền thuyết Hồng Hoang. Nó...... Quả thật, có thể thông qua điều động các loại pháp tắc hiện tại bên trong thế giới, thực hiện sự khống chế lực tương tự như "Thiên Đạo". Cuồng Cổ kích động vươn tay. Tiếp nhận Ngọc Điệp. Sau đó. Không kịp chờ đợi đắm chìm tâm thần, dung nhập ý thức của mình vào bên trong Ngọc Điệp. "Oanh!" Trong khoảnh khắc. Ý thức của hắn liền dung nhập vào Ngọc Điệp, thu hoạch được toàn bộ quyền hạn của Ngọc Điệp. Trước mắt hắn. Cũng xuất hiện một màn ảnh tham số, bày ra rõ ràng trạng thái thế giới trước mắt. Bao gồm hệ thống sinh thái, số lượng giống loài, vách tường thế giới, tuần hoàn năng lượng, các loại tham số diễn hóa bình thường. Đồng thời. Còn có thêm các tùy chọn điều tiết khống chế. Thông qua điều tiết khống chế những tham số này, hắn có thể khống chế mọi thứ của thế giới hiện tại. Như Thiên Đạo vậy. Muốn chỗ nào mưa, chỗ đó liền mưa. Muốn chỗ nào thành động thiên phúc địa, năng lượng chỗ đó sẽ nồng đậm hơn bao giờ hết. "Khoa học kỹ thuật của các ngươi...... Phát triển đến mức nào rồi?" Sau khi cảm thụ xong sự cường đại của Ngọc Điệp, Cuồng Cổ không nhịn được nhìn về phía Trương Vĩnh Quang hỏi. Mạnh. Quá mạnh. Hắn chưa từng nghĩ tới, văn minh khoa học kỹ thuật lại có thể thực hiện sự khống chế tinh vi đối với một thế giới như vậy! Năng lực này. Phải là cấp 12, thậm chí cấp 13 mới có thể có được. Nhưng bây giờ. Hắn bằng vào cái Ngọc Điệp này, lại có thể dễ dàng làm được việc khống chế một thế giới! Thậm chí hắn còn có thể...... Thu hoạch được lực lượng pháp tắc của thế giới hiện tại, tăng tu vi của mình lên tới cấp độ thập giai trong thời gian ngắn! Đương nhiên. Cửu giai này, chung quy là giả. Chỉ có hiệu quả trong thế giới hiện tại. Một khi rời đi. Tu vi của hắn sẽ trong nháy mắt biến về nguyên hình. "Đất nước chúng ta cũng giống các ngươi, đều đau khổ tranh đấu vì khống chế vận mệnh của bản thân." Trương Vĩnh Quang nhìn Cuồng Cổ, nhưng không trả lời thẳng: "Chỉ là so với các ngươi may mắn hơn, chúng ta không hề cô độc trên con đường này." Gặp phải tai nạn. 1,4 tỷ người Hoa Hạ, hiện tại cũng bốc lên một luồng nhiệt huyết. Dốc hết toàn lực. Thiêu đốt bản thân. Phấn đấu trên từng cương vị. Trên dưới một lòng. Dựa vào lực ngưng tụ kinh người, mới thực hiện được bước nhảy vọt về cấp độ văn minh kinh người như vậy! "Đúng rồi, chúng ta sẽ trả lại cho các ngươi những thứ mà chúng ta di chuyển đi từ tổ địa của các ngươi sau khi chúng ta nghiên cứu xong." Trương Vĩnh Quang nghĩ đến điều gì, lại nói: "Nhưng bức tượng kia, chúng ta có việc khác phải dùng, nên không thể trả lại cho các ngươi." "Không sao." Cuồng Cổ vung tay lên, rất hào sảng nói: "Chỉ là một bức tượng thôi mà, các ngươi muốn, tặng cho các ngươi cũng được." Hắn để ý. Chỉ là truyền thừa Trận Đạo của Bàn Kim tộc do tiên tổ lưu lại. Có những truyền thừa này. Bọn hắn mới có cơ hội đúc lại vinh quang của tiên tổ. Về phần pho tượng...... Pho tượng có tác dụng gì? Trương Vĩnh Quang khẽ gật đầu, mang Cuồng Cổ tiếp tục làm quen với thế giới hiện tại...... Đêm đó. Địa Cầu. Hoa Hạ. Bên trong Viện nghiên cứu quái vật. "Cơ duyên thứ ba, nhanh vậy đã khóa chặt rồi sao?" Dương Mặc nhìn người phụ trách bộ môn 【Chiếu Yêu Kính】, tay gõ nhẹ lên đầu bàn làm việc. "Đúng vậy." Người phụ trách này khẽ gật đầu. Đầu ngón tay gõ nhẹ. Trước mắt hai người. Liền xuất hiện ảnh chiếu tin tức cơ duyên tỉ mỉ. 【Tọa độ: Lưu quang tinh hệ.】 【Cơ duyên: Một chiếc phi thuyền cổ còn sót lại của văn minh khoa học kỹ thuật cấp ba hư hư thực thực.】 Trên thực tế. Từ khi 【Chiếu Yêu Kính】 đời thứ ba ra mắt. Đã không ngừng giám sát Chư Thiên, từ trong vũ trụ mênh mông tìm kiếm đủ loại cơ duyên. Số lượng cơ duyên mà nó bắt được trong dữ liệu, nhiều vô kể, mênh mông như biển khơi. Nhưng...... Hoa Hạ đều không để mắt tới những cơ duyên bình thường đó. Giai đoạn hiện tại. Hoa Hạ đang dốc toàn lực trùng kích văn minh cấp ba, cái mà họ cần nhất ít nhất phải là cơ duyên cấp độ 14, cấp 15 này. Chỉ có loại cơ duyên này. Mới có thể giúp ích rất nhiều cho Hoa Hạ, rút ngắn thời gian đột phá lên văn minh cấp ba của họ. Cơ duyên thứ nhất. Tiên thiên hồ lô. Hoa Hạ đã cung cấp năng lượng dồi dào, có thể bồi dưỡng một lượng lớn cường giả cửu giai, thậm chí cảnh giới cao hơn. Còn tiện thể...... Thúc đẩy 3000 cây nhân sâm từ trạng thái mầm non sinh trưởng đến kỳ trưởng thành. Quá giúp ích cho Hoa Hạ. Cơ duyên thứ hai. Càng là giúp Hoa Hạ thu hoạch được một bộ thi thể chí cao. Hoa Hạ có hy vọng từ đó tiếp xúc đến sự huyền bí của sinh mệnh chiều thứ năm, hiểu thêm một bậc về loại tồn tại chí cao này! Còn hiện tại. Cơ duyên thứ ba, lại là một chiếc phi thuyền cổ còn sót lại của một nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp ba! "Con tàu này, mắc kẹt ở hệ Lưu Quang." Người phụ trách bộ môn 【Chiếu Yêu Kính】 đời thứ ba nói tiếp: "Theo phán đoán của chúng ta, con tàu này đã tồn tại ít nhất một tỷ năm rồi." "Khoa học kỹ thuật mà nó vận dụng, cũng có chút cổ xưa." "Trong đó chắc hẳn có không ít kỹ thuật cấp ba hoàn chỉnh, đối với đất nước ta, có lẽ còn vượt xa hai cơ duyên trước." Dương Mặc nghe đến đó. Vô cùng vui mừng. Ngay lập tức nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng thông báo 【Cự Linh Thần】 chuẩn bị xuất phát, đến hệ Lưu Quang!" Cho đến hiện tại. Hoa Hạ hiện tại chỉ nắm giữ hoàn chỉnh 【Kỹ thuật Sáng Thế】. Các kỹ thuật văn minh cấp ba còn lại, chỉ giới hạn ở cấp chi nhánh. Tỉ như 【Kỹ thuật Duy Độ】. Hoa Hạ hiện tại chỉ tăng số lượng trọng thiên của 【Lăng Tiêu Bảo Điện】 lên 188 tầng, còn lâu mới đạt tới 333 trọng thiên trong truyền thuyết! Trong 【Kỹ thuật Sinh mệnh】. Cũng không thể thực hiện nhân bản gen, thực hiện gián đoạn và tiếp tục ý thức, từ đó tiến hành “tích huyết trùng sinh”. Nếu có thể thu hoạch được một kỹ thuật văn minh cấp ba hoàn chỉnh từ cơ duyên lần này. Thì không nghi ngờ gì nữa, sẽ giúp ích rất nhiều cho Hoa Hạ....... Cùng lúc đó. Hệ Lưu Quang. Nơi này cách Trái Đất khoảng 130 triệu năm ánh sáng. Ánh sáng. Coi như là tốc độ cao nhất, cũng cần 130 triệu năm mới đến được đây. Nó được gọi là hệ Lưu Quang. Bởi vì ở trung tâm tinh hệ có một đám mây lưu quang lớn. Mỗi khi...... Tinh hệ đó quay quanh một tuần, đám mây này sẽ giải phóng ra ánh sáng vô tận. Bao trùm toàn bộ tinh hệ. Sặc sỡ và rực rỡ. Như một dải ngân hà đang chảy, đẹp không bút nào tả xiết, vô cùng rực rỡ. Vũ trụ. Một lần nữa cho thấy sự kỳ diệu trong tạo hóa của nó. Trong hệ mặt trời của tinh hệ kia, cũng có một hành tinh sự sống, sinh sôi nền văn minh ma pháp của riêng mình. Lúc này. Trên hành tinh này, một chiếc phi thuyền tàn phá đang bay đi với tốc độ cao. Phía sau. Hàng chục Đại ma đạo sư tay cầm quyền trượng, điều động lực lượng nguyên tố thiên địa, thi triển các loại ma pháp cấm chú vượt xa, oanh kích truy sát phi thuyền. "Đừng chạy." "Các ngươi trốn không thoát đâu." Một tôn Đại ma đạo sư cầm đầu hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: "Giúp người thì giúp cho trót, các ngươi đã trải qua giúp tộc ta vượt qua khủng hoảng quái vật, không ngại giúp tộc ta một chút sức lực nữa!" Phía trước. Phi thuyền nổ ầm ầm. Trong tiếng oanh kích lớn, lung lay sắp đổ, dường như nhiên liệu sắp cạn. Cuối cùng. Phi thuyền rơi vỡ. Từ trên cao cắm xuống mặt đất. Đại ma đạo sư cầm đầu dẫn theo đám người hóa thành lưu quang lao tới địa điểm rơi, vây chặt hài cốt tan vỡ của phi thuyền. "Răng rắc!" Cửa khoang phi thuyền mở ra. Từ đó đi ra hơn mười người mang dáng vẻ nhân loại. "Mục Nhĩ, chúng ta giúp tộc ngươi vượt qua khủng hoảng, ngươi vậy mà vong ân phụ nghĩa, sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh xuống!" Một người trong số đó mặt đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi chửi bới. "Thiên lôi đánh xuống?" Đại ma đạo sư tên Mục Nhĩ cầm đầu cười lạnh một tiếng: "Nếu như Thượng Thiên thật sự có mắt, lẽ nào sẽ giáng xuống cho tộc ta nhiều tai nạn như vậy?" "Thế giới này, vốn là mạnh được yếu thua!" "Chỉ trách." "Các ngươi quá ngây thơ, quá dễ tin người khác." Hắn lắc đầu. Ánh mắt cuối cùng nhìn về một nữ tử trong hơn mười người. Nàng tóc xanh như suối. Khuôn mặt xinh đẹp. Chính là người dẫn đầu đám người này, nhưng lúc này trên mặt cũng phủ đầy Hàn Sương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận