Văn Minh Thí Luyện: Từ Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình Bắt Đầu

Chương 16: Bảy thước thân thể đã hứa quốc, lại khó Hứa khanh!

Chương 16: Bảy thước thân thể đã hứa quốc, lại khó hứa khanh! Đừng nói gì đến Không Thiên mẫu hạm. Ngay cả việc có thể chế tạo nhân thiên binh cơ giáp, Hoa Hạ cũng không làm được. “Trước kia đích thực là không thể.” Dương Mặc nhẹ gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên: “Nhưng bây giờ... Hết thảy đều có khả năng!” Vương Dược và những người khác liếc nhau. Trong ánh mắt sự nghi hoặc càng thêm đậm. “Văn minh thí luyện, là tai nạn, đồng thời cũng là kỳ ngộ!” Dương Mặc không úp mở, trầm giọng nói: “Quái vật nắm giữ những lực lượng siêu nhiên, chỉ cần phân tích những lực lượng này nơi phát ra, liền có thể thu được những kỹ thuật khoa học tương ứng!” “Viện ta đã triển khai toàn diện nghiên cứu đối với kẻ bất tử 001.” “Trong kỹ thuật sóng điện não, đã đạt được những thành quả đột phá, việc khai thác và sử dụng sóng điện não sinh vật đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới!” Nói xong, hắn lại tung ra một phần tài liệu tuyệt mật cấp SSS. Đưa cho mọi người. Bên trong ghi lại, chính là thành quả kỹ thuật trong lĩnh vực sóng điện não tân tiến nhất hiện nay. “Lĩnh vực sóng điện não?” Một lão giả trong bộ khoa học kỹ thuật nghe vậy, vội vàng mở phần tài liệu này ra. Cẩn thận xem xét. Một lát sau. Con ngươi đột nhiên co lại. Hít sâu một hơi. Toàn thân run rẩy nhìn chằm chằm Dương Mặc, kích động không thôi: “Cái này... Cái này... Thành quả kỹ thuật này, vậy mà có thể thông qua sóng điện não điều khiển sinh vật từ xa, khiến đại não trực tiếp tử vong?!” “Cái gì?!” Những lão giả khác nghe vậy đều lộ vẻ kinh ngạc. Điều khiển sóng điện não từ xa. Làm một sinh vật tử vong. Loại năng lực này, khác gì thủ đoạn của thần tiên trong truyền thuyết? Đến đây, bọn họ mới chăm chú xem xét kỹ kế hoạch khoa huyễn Thiên Đình mà Dương Mặc vừa mới đề cập đến. Dường như... Kế hoạch không tưởng này, cũng không phải không thể thực hiện? Vương Dược và những người khác rơi vào trầm tư. Một hồi lâu. Một lão giả khẽ ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Biểu quyết đi, ai đồng ý kế hoạch khoa huyễn Thiên Đình của Dương Viện sĩ, xin giơ tay.” “Ta đồng ý!” “Đồng ý!” “Ta không có ý kiến!” Cuối cùng. Toàn bộ phiếu đều thông qua. Lão giả đứng đầu chậm rãi đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Dương Mặc. Trịnh trọng nói: “Ta tuyên bố, kể từ hôm nay, kế hoạch khoa huyễn Thiên Đình chính thức khởi động!” “Người tổng phụ trách do viện trưởng viện nghiên cứu quái vật Dương Mặc đảm nhiệm!” “Toàn diện xác nhận kế hoạch khoa huyễn Thiên Đình!” “Nó có ưu tiên cấp là...” “Cử quốc chi lực!” Ngay sau đó. Lão giả lại có chút cúi người về phía Dương Mặc, chắp tay nói: “Tương lai của Hoa Hạ, phải nhờ Dương viện trưởng!” Dương Mặc trong lòng run lên. Cố nén kích động. Đứng nghiêm. Trịnh trọng hứa hẹn. “Hoa Hạ, chắc chắn sẽ chiếu sáng vạn thế, tuyên cổ trường tồn!” Câu nói này. Kiếp trước trên đại địa Hoa Hạ, là câu nói mà mọi người nói nhiều nhất. Trên TV, trong các buổi phát thanh. Gần như mỗi ngày đều có thể nghe được câu nói này... Viện nghiên cứu quái vật. Sau khi trở về từ các, Dương Mặc việc đầu tiên là về văn phòng. “Bước đầu tiên, trước giải quyết vấn đề nhân sự.” Hắn hít sâu một hơi, cầm lên tờ giấy trắng trước mắt. Soạt soạt soạt! Viết ra cái tên này đến cái tên khác. Những cái tên này. Đều là những đồng sự kiếp trước đã từng kề vai chiến đấu cùng hắn. Bọn họ từng kiên thủ ở từng vị trí công tác riêng. Vì Hoa Hạ tìm kiếm sự sống một cách điên cuồng. Dù là đến giây phút cuối cùng... cũng không từ bỏ. Nhưng đáng tiếc. Cuối cùng tất cả mọi người. Đều không ngoại lệ. Đều bỏ mình trong văn minh thí luyện vòng thứ mười hai. Đây là một đám... Bất cứ lúc nào, đều có thể vì Hoa Hạ mà từ bỏ sinh mạng! Mà bây giờ. Thứ hắn thiếu nhất chính là những người như vậy. Kế hoạch khoa huyễn Thiên Đình. Liên quan đến Quốc Cơ của Hoa Hạ, là cơ mật cốt lõi tối cao. Nhất định phải có người đáng tin cậy thực thi. Mà những người này... Bất cứ lúc nào, dù ở đâu. Hắn đều có thể yên tâm giao phía sau lưng cho bọn họ. Trên tờ giấy trắng. Theo Dương Mặc không ngừng viết, từng cái tên lần lượt xuất hiện. Tống Cao Vân. Thôi Thiên Hạo. Chu Kiệt. Trương Điền... Sau khi sắp xếp danh sách những người này xong. Dương Mặc lại mở văn kiện, viết ra một phần văn kiện chiêu mộ. Sau đó. Tìm trợ thủ Triệu Tử Yên, để cô phụ trách liên hệ những người trong danh sách này. Hắn tin tưởng. Chỉ cần Hoa Hạ gặp nạn, những người này mặc kệ ở nơi đâu... Đều sẽ không ngại đường xá xa xôi mà tìm đến! Đó là sự rung động chảy trong huyết mạch, lựa chọn nguyên thủy nhất của nội tâm! ... Lương Thành. Một trường đại học nào đó. Phòng thí nghiệm nghiên cứu lượng tử vi mô. Tống Cao Vân tạm dừng những nghiên cứu học thuật bận rộn, không chớp mắt nhìn màn hình máy vi tính. Anh đang xem một bức thư. Một bức thư từ viện nghiên cứu quái vật phía chính phủ gửi đến. Tên bức thư là "Văn kiện chiêu mộ". Ấn vào thì đập vào mắt là sáu chữ lớn. Quốc hữu nạn, triệu mau đến! "Nguy cơ quái vật... vẫn chưa kết thúc sao?" Sau khi xem xong bức thư. Ánh mắt anh trở nên ngưng trọng. Trong bức thư. Viện nghiên cứu quái vật danh nghĩa đã thông báo với anh rằng nguy cơ quái vật vẫn chưa kết thúc. Nền văn minh Hoa Hạ... đang đối mặt với thời khắc sinh tử mấu chốt. Đồng thời. Chiêu mộ anh lập tức lên đường đến Yến Kinh tham gia một hạng mục nghiên cứu khoa học. Trong quá trình tham gia dự án. Anh không thể có bất kỳ liên lạc nào với những người khác, nhất định phải giữ bí mật nghiêm ngặt mọi thông tin. Tên của anh... Sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Bị xóa bỏ hết thảy dấu vết. Chỉ vì... sự sống còn của nền văn minh Hoa Hạ! Nếu là trước kia. Anh khẳng định sẽ không chút do dự tham gia kế hoạch lần này. Nhưng... Ngày mai. Chính là lễ cưới của anh và vị hôn thê. Mấy ngày nay. Anh đã mời bạn bè thân thích, nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người. Mà bây giờ. Muốn gia nhập viện nghiên cứu... nhất định sẽ không thể tham gia hôn lễ này, mà còn đi một chuyến không trở lại. Không biết bao giờ mới có thể trở về. Với anh mà nói. Đây là một sự lựa chọn khó khăn vô cùng. Một bên là lời chiêu mộ của đất nước. Một bên là vị hôn thê cùng mình chung hoạn nạn, sát cánh bên nhau suốt bảy năm. Cứ như vậy. Anh ngồi ở phòng thí nghiệm, suy nghĩ một hồi. Trong lòng. Vô số ý nghĩ hiện lên. Giãy giụa, xoắn xuýt. Cuối cùng. Thiên ngôn vạn ngữ. Hóa thành một tiếng thở dài. Anh cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của vị hôn thê. Soạn một tin nhắn. Lặng lẽ chọn gửi đi. “Thanh Nhi, thứ lỗi cho ta.” Vì điều lệ giữ bí mật. Anh không thể tiết lộ bất kỳ chi tiết nào liên quan đến dự án. Thậm chí... ngay cả một lý do thích đáng, anh cũng không thể cho vị hôn thê. Chỉ có thể để lại một câu nói đơn giản như vậy. Trong im lặng. Một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt. Sau đó. Anh dứt khoát đứng dậy. Về nhà. Thu xếp hành lý xong. Xóa bỏ tất cả các phương thức liên lạc. Lên đường đến Yến Kinh. Bảy thước thân đã hứa quốc. Lại khó hứa khanh! ... Tử Châu. Trung tâm nghiên cứu sóng điện não hàng đầu cả nước. “Cuối cùng cũng tan làm.” Sau sáu giờ, Thôi Thiên Hạo vội vã chạy ra trung tâm nghiên cứu. Vốn là một người nghiện nghiên cứu, hôm nay anh hiếm khi không tăng ca. Tan làm là về ngay. Chỉ vì... vợ anh, hôm nay dự kiến sinh. Anh đã hứa. Hôm nay dù có chết cũng không tăng ca, vừa tan làm sẽ để em vợ đến đón mình, thẳng tới bệnh viện. Đón chào một sinh mệnh mới, không biết là con trai hay con gái của mình. Nhưng... Vừa ngồi lên xe của em vợ. Điện thoại của anh đã vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận