Văn Minh Thí Luyện: Từ Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình Bắt Đầu

Chương 128: (2)

Chương 128: (2)Một lát sau. Suy đoán nói: “Ta cảm thấy, thời gian trong thế giới ý thức này đình trệ và thiết lập lại có khả năng liên quan đến một chu trình hoặc quy tắc năng lượng nào đó cấu thành thế giới này.”“Quy tắc cấu thành?” Dương Mặc nhíu mày. “Không sai, nơi này là bên trong thế giới tấm bia đá, mà bia đá là phần thưởng do văn minh thí luyện ban xuống.” Triệu Tử Yên nhẹ gật đầu, giải thích: “Nó dường như được thiết kế thành một chương trình lặp đi lặp lại, mỗi lần mở ra đều là để ‘thỉnh giáo vấn đề’.” “Ý ngươi là, bọn họ đều là chương trình ý thức nhân tạo?” Con ngươi Dương Mặc hơi co lại, cau mày. Hắn đã từng tiếp xúc với lão giả kinh, trung, canh cổng và Sơn Trưởng. Biểu hiện của đối phương hoàn toàn giống người thật, không có gì khác biệt. Căn bản không giống như chương trình ý thức nhân tạo. “Rất có khả năng.” Triệu Tử Yên nghĩ ngợi rồi tiếp tục nói: “Bia đá là phần thưởng văn minh thí luyện, kẻ giật dây phía sau nó nắm giữ thủ đoạn hoặc kỹ thuật khoa học mà chúng ta không thể nào hiểu được.” “Vậy còn A Khanh và Tế Tửu thì sao?” Dương Mặc dừng lại một chút rồi hỏi tiếp. Hắn đã thăm dò Tắc Hạ Học Cung rất nhiều lần. Gần như tìm khắp mọi nơi nhưng chưa bao giờ thấy Tế Tửu. Mà A Khanh, người duy nhất có ký ức, luôn miệng nói Tế Tửu đã chết. “Theo việc A Khanh có thể giữ lại ký ức thì hẳn là cô bé là người duy nhất trong học cung có ý thức tự chủ.” Triệu Tử Yên khẽ chớp mắt, suy đoán: “Về phần Tế Tửu......” “Hai người các ngươi lén la lén lút làm gì ở đây vậy?!” Đột ngột. Một giọng nói non nớt từ phía sau lưng truyền đến, cắt ngang cuộc thảo luận của hai người. “A Khanh?” Dương Mặc xoay người lại, nhìn cô bé ở phía sau cách đó không xa. Cô bé trông khoảng bảy tám tuổi, búi hai bím tóc sừng dê, mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh nhạt, góc áo thêu vài đóa vân văn đẹp mắt, đang nhìn thẳng về phía bọn họ. “Ngươi là A Khanh?” Khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tử Yên hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa. Cô chủ động tiến lên, ngồi xổm xuống hỏi: “Tỷ tỷ hỏi ngươi, sao ngươi lại nói Tế Tửu đã chết?” “Sao ta phải nói cho các ngươi biết?” A Khanh cảnh giác lùi về sau mấy bước, đôi mắt tròn xoe không ngừng đảo quanh. “Cái này……” Triệu Tử Yên há miệng, nhất thời có chút nghẹn lời. Tuy nàng đã mở khóa gen, mọi năng lực đều được tăng lên nhưng đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một bé gái. “Nếu ngươi nói cho chúng ta biết, ta có thể giúp ngươi cản bọn họ lại.” Dương Mặc lại mỉm cười, đưa tay chỉ về phía trước cách đó không xa. A Khanh bĩu môi. Vừa muốn lên tiếng thì nghe thấy giọng của mấy nho sĩ trung niên vang lên từ phía xa. “A Khanh ở đằng kia, mau đưa nó về lớp học!” Tiếng nói càng lúc càng gần. Vẻ mặt A Khanh lại trở nên có chút hoảng sợ, nắm chặt lấy tay áo Dương Mặc. Cô bé mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ta không muốn về cùng bọn họ, ta không muốn về......” “Vậy Tế Tửu rốt cuộc là có chuyện gì?” Dương Mặc nắm bắt cơ hội, vội vàng hỏi. “Hắn ra ngoài du lịch lâu như vậy rồi, chắc chắn là chết rồi chứ sao.” A Khanh không giấu giếm nữa, lo lắng nói ra: “Ngươi nhanh giúp ta cản bọn họ lại đi.” “Cho nên Tế Tửu là đi du lịch?” Khóe miệng Dương Mặc giật giật mấy cái, có cảm giác bị con nít lừa. Cảm tình là… A Khanh nói chết, là có ý du lịch không về. “Ngươi nói du lịch lâu như vậy, rốt cuộc là bao lâu?” Một bên Triệu Tử Yên dường như nắm bắt được gì đó, ánh mắt chăm chú nhìn A Khanh. “Ta làm sao mà đếm rõ được.” A Khanh thấy mấy nho sĩ trung niên càng ngày càng đến gần, sắp khóc òa lên. “Có thật là rất lâu không?” Dương Mặc cũng đã nhận ra sự bất thường, truy hỏi: “Hắn ra ngoài du lịch mấy năm rồi?” “Ta không biết, ta chỉ biết sau khi Tế Tửu đi, mặt trời trong học cung đã mọc lên tổng cộng 910.000 lần rồi.” A Khanh vừa khóc vừa lắc đầu, ngữ khí gần như cầu khẩn: “Các ngươi mau cản bọn họ lại đi, ta không muốn về học cùng bọn họ, ngày nào cũng học cùng một thứ, ta thật sự không cần phải học đâu......” “91…… vạn lần?!” Dương Mặc nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng nhìn về phía Triệu Tử Yên. “2500 năm.” Triệu Tử Yên chậm rãi mở miệng. Trên mặt nàng cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Các ngươi là học sinh của vị tiên sinh nào? Giờ lên lớp sao lại cùng A Khanh ở đây chơi vậy?” Đúng lúc này, mấy nho sĩ trung niên đã xông đến trước mặt, trách móc: “Còn không mau về lớp học!” Nói xong, bọn họ liền muốn đưa tay bắt A Khanh đi. “Hôm nay A Khanh không cần học nữa.” Dương Mặc nhìn A Khanh đang run rẩy sau lưng, lên tiếng nói với mấy người. “Làm càn!” Một nho sĩ trung niên cau mặt, quát lớn: “A Khanh đang ở giai đoạn vỡ lòng, sao có thể bỏ bê việc học, lãng phí thời gian?!” “Tử Yên, ngươi nói chuyện với bọn họ đi.” Dương Mặc ngồi xổm xuống, bế A Khanh lên rồi quay người đi về phía xa. “Dừng lại!” Sắc mặt mấy nho sĩ trung niên đỏ bừng, bước chân muốn đuổi theo. Nhưng lại bị Triệu Tử Yên ngăn lại...... Trong lương đình, Dương Mặc đặt A Khanh xuống. Cơn xúc động trong lòng hắn vẫn mãi chưa thể lắng lại. “Kia…… tỷ tỷ kia của ta, sẽ không có chuyện gì chứ?” Bàn tay nhỏ bé của A Khanh nắm chặt vạt áo, đôi mắt nhỏ chứa đầy vẻ lo lắng. “Yên tâm, tỷ tỷ kia của ngươi rất lợi hại.” Dương Mặc khẽ cười một tiếng. Triệu Tử Yên là người đầu tiên của Hoa Hạ mở khóa gen. Ngoài sự phát triển của đại não ra thì chức năng của cơ thể đều đã tăng lên đến cực hạn. Tuy Tắc Hạ Học Cung chỉ rút ý thức tiến vào, nhưng vẫn có thể hoàn mỹ phục khắc cơ năng của thân thể. Đối phó với mấy nho sĩ trung niên hoàn toàn không thành vấn đề. “À.” A Khanh nửa tin nửa ngờ đáp. Một lát sau, Triệu Tử Yên trở về. Lúc này A Khanh mới vui vẻ hẳn ra, vội vàng lao vào lòng Triệu Tử Yên, nhất quyết không chịu xuống. “Ngươi nói ngươi ở đây đã trải qua 910.000 ngày……” Dương Mặc hít sâu một hơi, nhìn A Khanh chăm chú hỏi. “Đúng vậy, mỗi một ngày trôi qua ta đều ghi chép lại, theo như tiên sinh đã dạy ta thì đúng là đã 910.000 ngày rồi.” A Khanh ngẩng đầu lên, nói một cách nghiêm túc. “Vậy nghĩa là, ngươi ở Tắc Hạ Học Cung đã sống 2500 năm.” Triệu Tử Yên nhìn A Khanh đang dụi vào ngực mình, đột nhiên có chút đau lòng. Trong học cung, cứ hai mươi bốn giờ trôi qua thì thời gian lại thiết lập lại. Mãi mãi sẽ không thể bước sang ngày thứ hai. Nói cách khác, A Khanh ở đây đã trải qua 2500 năm thời gian lặp đi lặp lại. Ngày qua ngày. Năm qua năm. Lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác… Những người khác đều sẽ bị thay đổi ký ức. Chỉ có duy nhất cô bé là không. 2500 năm với một chuỗi thời gian trầm luân không đổi, đoán chừng có là ai cũng sẽ phát điên. “Có hơi buồn tẻ thật.” A Khanh vươn tay nhỏ bé vuốt lên lông mày của Triệu Tử Yên, lè lưỡi ra. “Sau này khi bọn ta tới học cung, ngươi có thể thoải mái chơi đùa.” Dương Mặc xoa đầu cô bé, cười nói: “Không ai quản ngươi cả.” A Khanh cong mắt thành hình vành trăng khuyết. Vui vẻ gật đầu. Một lát sau, cô bé lại cúi đầu, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Vậy sau này các ngươi có thể mỗi ngày đến không, đừng mười ngày mới đến một lần được không?” “Ngươi…… Ngươi nói gì?” Thân thể Dương Mặc run lên.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận