Văn Minh Thí Luyện: Từ Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình Bắt Đầu

Chương 159: Điên rồi đi, Lương Thành trở thành cả nước sốt dẻo nhất thành thị?! (1)

Chương 159: Điên rồi đi, Lương Thành trở thành thành phố hot nhất cả nước?! (1)
Kỳ thật. So với 【 căn cứ hành tinh sừng túc 】, nền tảng vận tải hàng không vũ trụ trước mắt chỉ có thể coi là bản rút gọn. Bất quá... Với quy mô của Trái Đất, việc chế tạo ra nền tảng vận tải hàng không vũ trụ này đã là cực hạn. Về một số phương diện. Còn cần dựa vào các quốc gia cung cấp tài nguyên “viện trợ” các loại. Mà những “lục địa bay” cỡ lớn như 【 căn cứ hành tinh sừng túc 】 chỉ có thể xuất hiện ở những thế giới khác rộng lớn hơn...
Ngày hôm sau.
Căn cứ Lâm Truy.
Một tấm bia đá, lặng lẽ rung động.
Tề Lạc Sơn dẫn theo nhân viên nghiên cứu của 【 Thất Bảo Linh Lung Tháp 】, tổng cộng một ngàn người đứng sau lưng Dương Mặc.
Tất cả mọi người. Đều chăm chú nhìn chằm chằm bia đá không chớp mắt.
“Oanh——”
Sau khi đạt đến điểm giới hạn. Trên bia đá, ánh sáng nở rộ, kéo ý thức của ngàn người bao gồm Dương Mặc và Tề Lạc Sơn vào trong bia đá.
Khi mọi người tỉnh lại lần nữa. Đã xuất hiện ở trên con đường nhỏ thôn quê quen thuộc.
“Xuất phát!”
Dương Mặc vung tay lên.
Tề Lạc Sơn liền dẫn mọi người đi thẳng đến Tắc Hạ Học Cung giữa sườn núi.
Còn Dương Mặc... thì đứng tại chỗ, chờ Kinh và Trọng đến.
“Nhanh lên, Sơn trưởng muốn giảng bài!”
Không lâu sau.
Kinh và Trọng thở hổn hển, chạy tới từ đằng xa.
“Tại hạ là Dương Mặc, cũng là học sinh của Tắc Hạ Học Cung, không bằng cùng đi?”
Dương Mặc mỉm cười nhìn hai người, chủ động mở miệng nói.
Kinh và Trọng ngẩn người. Kinh ngạc đánh giá trang phục trên người Dương Mặc. Phát hiện đối phương đúng là một học sinh ăn mặc, liền gật đầu đồng ý.
“Nhưng chúng ta sắp đến muộn rồi, chúng ta phải đi nhanh một chút.”
Vẻ mặt của Trọng có chút lo lắng.
Dương Mặc nhẹ gật đầu. Bước nhanh theo hai người. Đồng thời hỏi dò: “Ngày thường Sơn trưởng đối với học sinh rất hà khắc sao?”
“Đương nhiên.”
Kinh và Trọng liếc nhau một cái, cười khổ nói: “Sơn trưởng yêu cầu rất cao đối với chúng ta, nếu bài tập không làm xong, hoặc là đến muộn, chắc chắn sẽ bị la mắng một trận.”
“Ta mới đến, bình thường các ngươi học bài tập gì?”
Trong lòng Dương Mặc vừa động, lại hỏi tiếp.
Từ lần trước thăm dò học cung. Hắn liền phát hiện. Nơi này không phải cái gọi là thế giới ý thức, mà là bị người cưỡng ép rút ra thời không của ngày mồng một tháng hai 2500 năm trước. Bắt đầu y hệt nhau. Chỉ có điều, mọi thứ xảy ra trong phạm vi Tắc Hạ Học Cung đều sẽ bị lực lượng vô hình sửa đổi. Sau hai mươi bốn giờ. Sẽ quay về quỹ đạo. Những người vô tình xâm nhập vào thời không này mới có thể ảnh hưởng đến lịch sử cố định. Ví dụ như Kinh và Trọng. Có lẽ còn có những người khác, nhưng hắn cần phải thăm dò từng người mới biết được.
“Học những cổ tịch tiên hiền để lại a, như Cửu Khâu, Ngu Hạ Thư...”
Kinh thuận miệng đáp.
“Không học những thứ như phản ứng tổng hợp hạt nhân không khống chế, kỹ thuật phản vật chất sao?”
Dương Mặc kinh ngạc hỏi.
“Những thứ này là cái gì?”
Hai người mờ mịt nhìn Dương Mặc, có chút không hiểu.
“Là... một loại thứ rất mới.”
Dương Mặc cười khan vài tiếng, phát hiện hai người hoàn toàn không hề học qua những thứ này. Xem ra. 2500 năm trước. Sơn trưởng giảng dạy ở Tắc Hạ Học Cung, những gì được giảng cũng khác nhau tùy theo người. Ít nhất... người bình thường như Kinh và Trọng thì không được tiếp xúc đến những kỹ thuật tiên tiến kia.
Không bao lâu.
Ba người đi nhanh, liền tới Tắc Hạ Học Cung ở sườn núi.
“Hả? Vì sao Trương lão lại ngất xỉu?”
Kinh và Trọng nhìn thấy lão già gác cổng nằm dưới đất, bỗng thấy kinh ngạc.
“Chắc là lớn tuổi rồi, ngủ gật thôi.”
Dương Mặc sờ mũi, cởi áo ngoài trên người đắp lên cho lão già.
“Học huynh thật là có tấm lòng.”
Kinh và Trọng thấy thế, khâm phục thở dài nói với Dương Mặc.
Mặt Dương Mặc đỏ lên. Hắn không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đám người Tề Lạc Sơn ra trận quá hoành tráng. Làm lão già giữ cửa sợ choáng váng.
“Các ngươi không phải đến muộn sao?”
Dương Mặc chỉ học cung, nhắc nhở.
Kinh và Trọng lập tức hoàn hồn. Cũng không đoái hoài đến việc chăm sóc người ngất xỉu, trực tiếp đi vào bên trong học cung.
Ba người... rất nhanh liền tới quảng trường dạy học.
Vừa lúc nhìn thấy... trên quảng trường dạy học, người ngồi đầy kín cả chỗ. Sơn trưởng bị một đám người vây quanh, đang bận rộn, trả lời đủ loại vấn đề.
“Đông——”
“Đông——”
“Đông——”
Tiếng chuông vang lên. Liên tiếp ba tiếng.
Kinh và Trọng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng trà trộn vào trong đám người. Chăm chú lắng nghe. Nhưng càng nghe. Trên mặt hai người càng đầy vẻ mê man và mộng bức.
“Sơn trưởng... giảng cái gì vậy?”
“Không biết.”
“Quả nhiên, hai người ta vẫn là quá tối dạ, đành phải hết sức nghe.”
“Quá khó khăn.”
“Vũ khí hóa kỹ thuật phản vật chất là có ý gì?”
“Phương trình lực hấp dẫn sóng phản vật chất...”
Hai người vò đầu bứt tai, nghe đến đỏ cả mặt. Có thể thấy. Bọn họ đã tận lực. Nhưng... không có kiến thức cơ bản, rất khó hiểu được tiến trình ứng dụng của vũ khí hóa kỹ thuật phản vật chất.
“Khụ khụ, nếu các ngươi nghe không hiểu, không ngại ghi chép lại những điểm chính nội dung giảng của Sơn trưởng, sau khi về lại chậm rãi nghiên cứu.”
Dương Mặc thấy thế, vội vàng đưa ra đề nghị với hai người.
“Ghi chép lại?”
Kinh và Trọng nhìn về phía Dương Mặc.
“Không sai.”
Dương Mặc nhiệt tình giải thích nói: “Các ngươi xem, Sơn trưởng hiện đang giảng về việc ứng dụng phản vật chất vào việc dẫn hướng chùm tia năng lượng khi chôn vùi, các ngươi có thể phân loại và ghi nhớ điểm chính, mang về nhà ôn cũ mà học cái mới.”
Nói xong. Hắn đưa cho hai người mỗi người một thẻ trúc và bút dao. Hai thứ này, là hắn tiện tay lấy được khi đi ngang qua đâu đó trong học cung. Thời đại này. Chất liệu giấy để viết còn chưa ra đời, người ta thường dùng thẻ trúc để ghi chép.
“Còn thất thần làm gì?”
Dương Mặc thấy hai người ngây ra, nói tiếp: “Các ngươi cũng không muốn sau này đại khảo không đạt đi?”
Kinh và Trọng nuốt một ngụm nước bọt. Câu nói này như đâm vào chỗ đau của bọn họ, vội vàng nhận lấy thẻ trúc, chăm chú ghi chép. Tốc độ tuy không nhanh. Nhưng những nội dung mấu chốt bài giảng của Sơn trưởng, đều được ghi lại.
Dương Mặc thấy vậy, mỉm cười gật đầu. Không quấy rầy hai người nữa. Nhân lúc mọi người đang nghe giảng bài học tập, mình thì chăm chú suy tư.
“Độ khó vòng thí luyện thứ bảy bị tăng cao quá nhiều như vậy, người đứng sau các cuộc thí luyện... tại sao muốn hủy diệt nền văn minh?”
Hắn cau mày, vẻ mặt có chút u sầu.
Bây giờ. Vòng thí luyện thứ bảy, đã diễn ra được sáu ngày. Hoa Hạ dốc hết sức lực, trấn áp thần tộc đang chạy trốn trong nước, trước mắt đã chém g·iết 13 tên. Còn lại 7 tên đang ở trạng thái bỏ trốn. Trong đó có một tên thần tộc, thì rất vô lại mà ở lại Lương Thành. Sáu tên còn lại... Tuy cũng rất muốn bắt chước tên thần tộc này, nhưng dưới sự truy quét và bao vây của Trương Vĩnh Quang và những người khác thì không có cơ hội.
Văn minh thí luyện này. Rất sâu. Kẻ giật dây chắc chắn không chỉ nhắm vào Trái Đất để tiến hành thí luyện. Trong vũ trụ bao la. Chắc chắn vẫn còn những nền văn minh khác, cùng Trái Đất trải qua những tai nạn mà danh là “thí luyện” nhưng thật chất là “diệt vong”.
“Phải nghĩ cách, gặp Tế tửu mới được.”
Hắn xoa xoa trán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận