Văn Minh Thí Luyện: Từ Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình Bắt Đầu

Chương 118: Dương Mặc: Dẫn ngươi đi cao hơn học phủ đào tạo sâu!

Chương 118: Dương Mặc: Dẫn ngươi đi học viện cao cấp hơn để đào tạo chuyên sâu! Hắn hiểu rõ. Đại thế thí luyện văn minh đã bắt đầu. Sống tạm bợ qua ngày. Chỉ có thể có được một buổi nghỉ ngơi. Kẻ thù của Hoa Hạ, luôn theo dõi bên ngoài Địa Cầu. Chỉ có chủ động tấn công. Triển khai bố cục và mưu đồ. Hoa Hạ mới có thể có được chỗ đứng chân chính ở chư thiên vạn giới. Hơn nữa. Dương Mặc trong kế hoạch của mình, còn phỏng đoán rằng những thế giới khác có tài nguyên phong phú, có thể tăng tốc độ phát triển của Hoa Hạ! Nếu có thể chiếm được một thế giới, coi như tư lương cho Hoa Hạ phát triển. Tốc độ tăng tiến của Hoa Hạ. Sẽ đạt đến một tình trạng khó có thể tưởng tượng! “Tính theo thời gian, bia đá thần bí ở căn cứ Lâm Truy, hẳn là sắp mở ra rồi.” Lão giả dẫn đầu dừng lại một lát, khẽ lẩm bẩm. Trên mặt mang theo vẻ mong đợi.
…...
Căn cứ Lâm Truy. Dương Mặc sau khi giao phó xong mọi việc ở căn cứ Đao Trì liền chạy đến nơi này. Lúc này. Một bia đá lớn cao ba mét đang rung động nhẹ. Ánh sáng rực rỡ. Vô cùng chói mắt. Dương Mặc lẳng lặng nhìn nó, phía sau hắn, một giáo sư vật lý không gian đứng đó. Tên là Từ Minh Huy. Là một trong những người tiên phong trong nước về lĩnh vực vật lý vĩ mô. “Không biết...... bia đá có thể mang nhiều người vào không.” Dương Mặc thầm nghĩ trong lòng. Đến thời điểm hiện tại. Bia đá đã mở ra ba lần, nhưng tất cả đều chỉ có một mình hắn đi vào. Mặc dù lộ ra ba loại khoa học kỹ thuật vượt thời đại. Nhưng… Hiệu suất thực sự quá thấp. Mỗi lần đều cần chính hắn nhớ kỹ trước, sau đó mang những kỹ thuật này ra. Vì vậy. Lần này hắn đặc biệt mang theo người. Sơn Trưởng trong Tắc Hạ Học Cung có kiến thức uyên bác, mỗi lần giảng bài đều khiến người được lợi không ít. Lần này hắn dự định hỏi thăm, vừa hay là vấn đề về lỗ sâu không gian. Nếu Từ Minh Huy cũng có thể tiến vào. Hiệu suất sẽ được tăng lên rất nhiều, không cần hắn phải làm hai lần như thế nữa. “Oanh ——” Bia đá ù ù. Biên độ rung chuyển càng lúc càng lớn. Ánh sáng càng chói. Một lực hút rỗng tuếch sinh ra, kéo ý thức của Dương Mặc và Từ Minh Huy phía sau hắn vào không gian thần bí không rõ…… Một chân núi nào đó. Gió nhẹ nhàng, ánh nắng tươi sáng. Xung quanh. Tất cả đều là phong cảnh đồng ruộng thôn quê nguyên sơ. “Cái này... Cái này cái này…” Từ Minh Huy kinh hãi nhìn cảnh trước mắt, tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Hắn vừa nãy còn đứng trước bia đá thần bí. Nhưng chỉ trong thoáng chốc. Đã đến giữa một cánh đồng. Cứ như là đang nằm mơ vậy. “Chờ chút, viện trưởng, cách ăn mặc của ngài…” Hắn quay người, chú ý đến Dương Mặc đang trầm tư ở sau lưng. Trang phục của đối phương... Không biết từ lúc nào đã thay đổi thành kiểu cổ trang. Mặc trang phục của người xưa. Bới tóc theo kiểu người xưa. Hoàn toàn không có chút dáng vẻ người hiện đại nào. “Tắc Hạ Học Cung có thể dẫn người tiến vào.” Trong lòng Dương Mặc khẽ vui mừng. Phát hiện này có nghĩa là sau này hắn có thể mang các nhà nghiên cứu khoa học khác vào Tắc Hạ Học Cung. Nghe “khóa học mở” của Tắc Hạ Học Cung. “Quần áo của ta, bộ dạng của ta, tại sao cũng biến thành người xưa?” Không lâu sau, Từ Minh Huy lại phát hiện ra trang phục của mình biến đổi. Mặt đầy ngạc nhiên. “Đây là không gian bên trong bia đá thần bí.” Dương Mặc nhìn hắn, mỉm cười giải thích: “Bây giờ ngươi đang ở trạng thái ý thức, mỗi lần tiến vào, đều sẽ bị ép thay đổi thành trang phục của hai nghìn năm trước.” Nghe vậy. Vẻ mặt của Từ Minh Huy sáng lên, không nhịn được hỏi: “Ngài nói có thể dẫn ta đến một học viện cao hơn để đào tạo chuyên sâu, chẳng lẽ chính là nơi này?” Nửa ngày trước. Dương Mặc tìm đến hắn, nói là có thể dẫn hắn đến một học viện cao hơn, đào tạo chuyên sâu về vật lý không gian. Lúc đầu hắn có chút không tin. Không phải hoài nghi Dương Mặc. Mà là… Vì hiện tại hắn đã là nhân vật số một số hai trong giới vật lý học nước nhà, có danh tiếng nhất định trong lĩnh vực vật lý học toàn cầu. Xét trên toàn cầu. Cũng không có học viện nào đủ tư cách để hắn đi đào tạo chuyên sâu. Nhiều nhất cũng chỉ có trao đổi học thuật mà thôi. Thế nên. Hắn bán tín bán nghi đi theo Dương Mặc, đến căn cứ Lâm Truy. Sau đó… liền xuất hiện ở đây. “Không sai.” Dương Mặc khẽ gật đầu, chỉ về phía trước nói: “Ngọn núi phía trước kia, chính là học viện có thể cho ngươi đào tạo chuyên sâu, cố gắng tiến lên một bước.” Từ Minh Huy theo bản năng ngẩng đầu. Nhìn về phía trước. Đúng lúc này. Hai người ăn mặc cổ trang thư sinh, thần sắc lo lắng đi ngang qua họ. “Nhanh lên, Sơn Trưởng sắp giảng khóa rồi!” Nhanh như chớp. Đã chạy lên núi. “Bọn họ chẳng lẽ là học sinh của học viện đó?” Từ Minh Huy vừa nghĩ, không kìm được phỏng đoán. “Nhanh lên, chúng ta cũng đuổi theo.” Dương Mặc vỗ vỗ vai hắn, bước nhanh theo hai người phía trước. Ngay trước mặt hắn. Lại cùng hai người chào hỏi: “Kinh, Trung, ta muốn hỏi một chút, hôm nay là ngày nào?” “Ngươi biết chúng ta?” Một người trong số đó dừng chân lại, quay người nhìn về phía Dương Mặc. Trong ánh mắt. Lộ vẻ lạ lẫm và kinh ngạc. “Trung, ngươi nhanh lên, Sơn Trưởng tâm tính nhỏ nhen, đến muộn là xong rồi!” Một người khác kéo tay áo người này, nhắc nhở. “Hôm nay là mồng một.” Trung kịp phản ứng, đáp vội cho Dương Mặc một câu, cấp tốc quay người bước nhanh về phía núi. “Viện trưởng, ngài biết bọn họ?” Từ Minh Huy bước lên trước, tò mò hỏi. Vừa nãy. Dương Mặc đã gọi chính xác tên của hai người này, nhưng hai người này dường như không nhận ra Dương Mặc. “Mấy lần trước khi tiến vào, có nói chuyện với bọn họ.” Dương Mặc nhíu mày. Quả nhiên. Kinh và Trung, đều không nhận ra hắn. Mọi thứ trong tấm bia đá, một lần nữa được thiết lập lại. “Đi thôi.” Hắn hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm ghi nhớ ngày mồng một. Sau đó. Dẫn Từ Minh Huy, bước nhanh theo sau. Không lâu sau. Đã đến giữa sườn núi, gặp được cánh cửa Tắc Hạ Học Cung quen thuộc. “Tắc Hạ Học Cung...” Từ Minh Huy nhìn thấy cảnh tượng này, một lần nữa mở to mắt. Thần sắc càng thêm chấn kinh. Hắn tuy là giảng viên vật lý học. Nhưng đối với lịch sử Hoa Hạ, ít nhiều cũng hiểu biết. Tắc Hạ Học Cung. Chính là học cung nổi tiếng thời chư tử bách gia ở nước Tề hai ngàn năm trước. Sao có thể… vậy mà xuất hiện trong tấm bia đá? “Hai người các ngươi, Sơn Trưởng sắp dạy học rồi, còn thất thần làm gì?” Một giọng nói vang lên. Cắt ngang sự kinh ngạc của Từ Minh Huy. Chỉ thấy dưới cửa học cung. Một lão giả canh cổng khoảng hơn tám mươi tuổi lông mày dựng ngược, mang vẻ không hài lòng nói: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Các ngươi có mang lệnh bài không?” “Làm… Lệnh bài?” Từ Minh Huy nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng nhìn về phía Dương Mặc. “Lão tiên sinh, đây là lệnh bài của ta.” Dương Mặc quen việc, từ bên hông lấy xuống một viên lệnh bài đưa tới. “Còn ngươi?” Lão giả canh cổng nghiêng người, nhìn Từ Minh Huy. Từ Minh Huy sửng sốt một chút. Vội vàng nhìn bên hông mình. Phát hiện chẳng biết từ khi nào. Bên hông mình vậy mà cũng có một viên lệnh bài bằng gỗ. Học theo Dương Mặc. Hắn đem lệnh bài đưa cho lão giả. Lão giả kiểm tra xong, mới trả lại lệnh bài cho hai người họ. Nhường ra một lối đi. Khoát tay nói: “Vào đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận