Trùng Sinh Không Làm Liếm Cẩu , Tôi Có Bạn Gái Hoa Khôi

Chương 3: Đời trước không có gửi ra tin

Chương 3: Lá thư đời trước không gửi đi
Là một người trùng sinh, Trần Mạt đương nhiên biết được hướng gió và rất nhiều cơ hội kiếm tiền trong mười mấy năm tới.
Nhưng mà, năm 2005 lại là một năm rất trớ trêu.
Ít nhất trong nhận thức của Trần Mạt là như vậy.
Bất động sản vẫn chưa trỗi dậy, còn phải đợi nhiều năm nữa, hơn nữa hiện tại cũng không có đủ vốn khởi động.
Bitcoin chưa được phát hành, cho dù có phát hành thì cũng cần thời gian rất lâu mới có thể quy đổi thành tiền mặt.
Điều tệ hơn nữa là không có World Cup, nên đừng nghĩ đến chuyện cá độ bóng đá.
Xổ số?
Ai cũng hiểu cả rồi.
Ăn bám?
Càng là nói nhảm.
Nghĩ gì vậy chứ?
Cơm chùa mà muốn ăn là ăn được sao?
Tơ thép bóng cũng không phải ai cũng đỡ được.
Chép nhạc? Chép sách?
Đây hoàn toàn là trộm cắp mà.
Trần Mạt lại khinh thường làm những hành vi cướp gà trộm chó này.
Muốn kiếm tiền thì phải đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc.
Về phần đầu tư cổ phiếu, quản lý tài sản vân vân, căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của Trần Mạt.
Kiếp trước hắn còn chưa học xong đại học, chỉ là một xã súc bình thường, làm sao giống được các nhân vật chính trùng sinh trong tiểu thuyết.
Trước khi trùng sinh, không phải là miệng méo Long Vương hô mưa gọi gió, thì cũng là đại phú hào tiêu tiền như nước, hậu cung ba ngàn.
Sau khi sống lại, thì như bật hack vậy, không gì không làm được, thần thông quảng đại, chỉ trong nháy mắt đã có thể kiếm được một tỷ tám trăm triệu.
Đây không phải thuần túy là nói nhảm sao.
Cho nên, đã không có cái thiết lập bật hack YY cẩu huyết kia, thì gần như hắn cũng đoạn tuyệt ý nghĩ kiếm tiền nhanh kiểu não tàn ngay lập tức.
Tuy nhiên.
Trần Mạt cũng không phải hoàn toàn không có hướng suy nghĩ kiếm tiền nào.
Kiếp trước, hắn đã lăn lộn mười mấy năm ở Hoa Cường Bắc tại Dương Thành, nơi được mệnh danh là “Con đường điện tử số một Hạ Quốc”, nên đương nhiên biết rõ lịch trình phát triển của thiết bị điện tử và mạng lưới internet.
Cho nên, Trần Mạt dự định dùng điều này làm điểm đột phá, đi theo dòng thời gian thực sự để làm những việc nên làm.
Xác định phương hướng xong, Trần Mạt không còn băn khoăn nữa, chuẩn bị về phòng khách an tâm chờ phụ mẫu tan làm trở về.
Nhưng không ngờ vừa mới định đứng dậy, một vật từ góc bàn học rơi xuống, Trần Mạt lơ đãng nhặt lên xem.
—— là một lá thư.
Vẫn là một lá thư chưa dán kín.
Nhìn địa chỉ người nhận và tên người gửi trên đó.
Lại một đoạn hồi ức tràn về trong tâm trí.
Nhớ lại hồi mới lên lớp tám, Trần Mạt lúc ấy đang trong giai đoạn 'văn thanh' ẩm ương, đã dùng bút danh 【Trong trần thế bọt biển】 gửi một bài viết ngắn cho một tòa soạn tạp chí nhỏ, không ngờ sau đó lại được đăng.
Không lâu sau đó, một cô gái tự xưng là 【Khói lửa bên trong cá】 đã viết một lá thư cho Trần Mạt.
Sau đó hai người cứ mơ mơ hồ hồ trở thành bạn qua thư.
Đồng thời còn cùng nhau ước định, ngoài thư từ ra, sẽ không dùng bất kỳ phương thức liên lạc nào khác để kết giao.
Cứ như vậy, họ đã trao đổi thư từ suốt năm năm.
Dần dần từ chỗ quen biết trở thành bạn tốt có thể tâm sự.
Vì vậy, Trần Mạt cũng kể cho 【Khói lửa bên trong cá】 nghe về tình cảm của mình dành cho Lâm Chỉ Đồng và những gì mình đã trải qua vì cô ấy.
Cũng tiết lộ rằng mình sẽ tỏ tình với Lâm Chỉ Đồng sau khi thi đại học xong.
Hẳn là trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, hắn nhận được lá thư cuối cùng của đối phương.
Trần Mạt đang vội ôn thi nên cũng không vội hồi âm, mãi đến sau khi thi đại học xong mới viết thư trả lời.
Nào ngờ vừa thi xong, đội lại có thông báo tạm thời đi tập huấn thi đấu bên ngoài, Trần Mạt dự định đến địa điểm tập huấn rồi mới gửi thư đi.
Nhưng không ngờ, vì đi quá vội, lá thư này đã không được bỏ vào hành lý.
Sau khi thi đấu trở về, vì chuẩn bị cho việc tỏ tình với Lâm Chỉ Đồng, hắn lại quên bẵng mất chuyện này.
Sau đó nữa, sau vụ đánh nhau, tính tình Trần Mạt thay đổi lớn, gần như cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Bao gồm cả lá thư chưa gửi đi lúc trước này.
Nó mãi mãi không bao giờ được gửi đi nữa.
Lần này trùng sinh trở về.
Tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của nó, có lẽ cũng là sự sắp đặt của ông trời.
Trần Mạt nghĩ ngày mai sẽ đem nó đi gửi.
Về phần nội dung trong thư, Trần Mạt chỉ nhớ mang máng là mình dự định sẽ tỏ tình thực sự với Lâm Chỉ Đồng sau khi thi đại học, còn những thứ khác thì không rõ lắm.
Hiện tại đã tỏ tình thất bại, Trần Mạt dự định đổi nội dung rồi mới gửi.
Thế là hắn rút tờ giấy viết thư cũ ra, không thèm nhìn mà xé thẳng đi, rồi tìm một tờ giấy viết thư mới.
Ừm…… “Chết tiệt, không biết viết gì bây giờ.” Tâm trạng đã thay đổi, Trần Mạt không nghĩ ra nên hồi âm nội dung gì.
Suy nghĩ một lúc.
Cuối cùng chỉ viết bốn chữ lên giấy.
—— 【 Tỏ tình thất bại 】 Dán kín phong bì, hắn lại lần nữa đi ra phòng khách.
Mở ti vi, chờ đợi phụ mẫu tan làm trở về.
Nội dung trên TV thực sự quá nhàm chán, suýt nữa làm Trần Mạt xem mà ngủ gật.
Nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm mới đến giờ phụ mẫu trở về.
Trần Mạt lại quay về phòng ngủ, cầm lấy lá thư rồi ra khỏi nhà.
…… “Sao giờ này mới về?” Vừa vào cửa đã nghe thấy giọng của phụ thân Trần Quốc Chính, Trần Mạt xúc động đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
Người đàn ông cả đời cương trực công chính này, lại vì lỗi lầm của con trai mà có thể quỳ xuống trước mặt cha mẹ Vương Tử Khang, thực sự đã thể hiện tình yêu của một người cha lớn như núi.
Đời này lại được nhìn thấy Trần Quốc Chính lúc còn trẻ, Trần Mạt rất muốn nhào tới ôm ông một cái, nhưng lại không dám biểu lộ quá nhiều.
Cho nên hắn vẫn cố tỏ ra bình thường, vừa thay giày vừa nói.
“Cha, chiếc xe đạp cũ nát kia của cha thực sự nên đổi rồi, con chỉ đạp đi một chuyến đến bưu điện thôi, quãng đường vài dặm mà tuột xích đến tám lần, không thì con đã về nhà sớm hơn rồi.” Thay giày xong, giống như mọi đứa trẻ khác khi về nhà, hắn chắc chắn sẽ hỏi một câu:
“Cha, mẹ con đâu?” Lời còn chưa dứt.
Hạ Vân Lan đã từ phòng bếp đi ra.
“Suốt ngày chỉ biết chạy nhảy bên ngoài, sáng sớm tinh mơ đã đi, bây giờ mới về. Tương lai chắc chắn giống hệt cha ngươi, có lấy vợ rồi cũng là loại không khiến người ta bớt lo.” —— Đồng chí Trần Quốc Chính tỏ vẻ mình vô tội trúng đạn ヽ(′ - `)?
Giờ khắc này.
Trần Mạt vốn định giả vờ như không có chuyện gì, cuối cùng không kìm được nữa, hai mắt đỏ hoe trong nháy mắt.
Lão Xá tiên sinh từng nói: Con người, dù sống đến tám chín mươi tuổi, có mẹ bên cạnh thì ít nhiều vẫn còn chút tính trẻ con; mất đi mẹ hiền giống như cành hoa cắm trong bình, dù vẫn còn sắc còn hương, nhưng đã mất đi gốc rễ.
Người còn có mẹ, trong lòng sẽ thấy bình yên.
Cho nên, Trần Mạt không thể khống chế mà nhào tới.
Nhưng không ngờ, hắn lập tức bị bà Hạ Vân Lan đẩy ra.
Hơn nữa còn bị đẩy ra với vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.
“Trên tay toàn là dầu mỡ, ngươi qua đây làm gì? Mau đi rửa tay đi.” Trần Mạt lúc này mới nhớ ra, lúc nãy trên đường sửa xích xe đạp, tay hắn đã dính không ít dầu mỡ.
“Còn đứng ngây đó làm gì hả? Mau đi đi!” Lại nghe thấy tiếng mẹ thúc giục, trái tim đang kích động của Trần Mạt nguội đi một nửa, đành phải ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh.
Rửa tay xong quay lại, hắn thấy mẹ đã trở lại phòng bếp.
Trần Mạt vốn định lại đi tìm bà, nhưng lại thấy Trần Quốc Chính vẫy tay gọi mình, thế là hắn đi tới.
“Tuy chuyện đã rồi, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, con phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.” Trần Mạt biết phụ thân đang nói về chuyện hắn không chọn đi Bắc Kinh hay trường thể thao của tỉnh, mà lại đăng ký vào một trường đại học phổ thông bình thường.
Không thể không nói.
Đối với Trần Mạt mà nói, cha mẹ của hắn thật sự rất vĩ đại và tiến bộ.
Lúc trước khi đăng ký nguyện vọng, dù biết rõ Bắc Kinh là lựa chọn tốt nhất, nhưng cuối cùng họ vẫn tôn trọng tính tình của hắn mà không hề trách cứ gì.
Nghĩ đến đây, lòng Trần Mạt lại thấy ấm áp.
Thấy Trần Mạt không nói gì, Trần Quốc Chính còn tưởng hắn đang day dứt trong lòng, bèn an ủi:
“Không sao đâu, học ở đâu cũng là học. Chỉ cần bản thân đủ cố gắng, tương lai tất nhiên sẽ vượt qua ta, trở thành người ưu tú hơn.” Trần Mạt nghe xong, lí nhí nói một câu:
“Cha, cái khác con không dám chắc. Nhưng mà, sau này tìm được lão bà ưu tú hơn mẹ thì con vẫn rất tự tin đó.” Nghe câu này, Trần Quốc Chính đầu tiên là sững sờ, sau đó liếc nhìn về phía phòng bếp.
Trần Mạt thầm kêu ‘không ổn’ trong lòng, định chuồn đi.
Nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy đã bị Trần Quốc Chính kéo lại, ấn chặt xuống ghế sô pha.
—— Đúng là tình thương của cha như núi… thể loại đất lở. ╮(─▽─)╭ Thế là hắn vội vàng quay đầu lại, vừa hay thấy bà Hạ Vân Lan đang đi về phía mình.
Để bảo toàn tính mạng, Trần Mạt lập tức đổi chủ đề, cười hì hì hỏi:
“Mẹ, hôm nay nhà mình có món gì ngon ạ?” Bà Hạ Vân Lan vừa đi về phía này, vừa xắn tay áo lên nói:
“Đương nhiên là làm món ‘ăn đòn’ mà ngươi thích nhất rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận