Trùng Sinh Không Làm Liếm Cẩu , Tôi Có Bạn Gái Hoa Khôi

Chương 28: Đến cùng ai mới là ngốc X

Chương 28: Rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc
Vừa dứt lời.
Ba người cùng nhau quay đầu nhìn về phía hắn, Khang Khải giơ ngón tay cái lên tán dương.
“Sâu sắc đấy, Trần Mạt.” Khang Khải khen ngợi.
“Không sai, lần này là trên dưới đều có.” Chu Hàn bàn lại.
Nhất là Triệu Tiểu Soái vẻ mặt vui mừng nói:
“Vãi, ngưu bức, thật sự là thông tục dễ hiểu, hình dung chuẩn xác, cảm giác lồi lõm trước sau lập thể đều xuất hiện trong đầu.” Nói xong lại bắt đầu nóng nảy bất an.
Trần Mạt cười một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Một đám trẻ con chưa thấy sự đời, thế này đã là gì đâu, nếu không phải lão tử muốn náu mình một đợt, phải để các ngươi biết thế nào gọi là học rộng tài cao.
Nghĩ đến điều này, Trần Mạt đột nhiên giật mình, thầm nghĩ sao cảm giác suy nghĩ của mình cũng có chút ngây thơ thế nhỉ?
Chẳng lẽ là ở cùng người trẻ tuổi thời gian dài nên cũng bị lây nhiễm?
Lúc này.
Chu Hàn đi đến bên cạnh Trần Mạt, hỏi một câu:
“Ngươi dự định khi nào thì bắt đầu?” Trần Mạt biết hắn đang hỏi mình về chuyện “tiểu hội” kia, liền nói:
“Chờ trạng thái tinh thần của vài người bình thường lại một chút rồi nói sau.” Chu Hàn liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Soái đang như một con chó Teddy vào kỳ động dục, lắc đầu.
“Vẫn là chưa chịu sự đánh đập của tình yêu mà.” “Xem ra ngươi có câu chuyện.” Thực ra Trần Mạt đã sớm nhìn ra Chu Hàn có vấn đề, chỉ là chưa từng nhắc đến.
“Xem ra ngươi cũng vậy.” Chu Hàn cũng nói.
Ha ha…… Nhìn nhau không nói gì, chỉ cười một tiếng.
…… “Khang Khải, ngươi mau mở cửa cho ta.” Nghe tiếng gọi, Khang Khải vội vàng chạy ra cửa, mở cửa phòng.
Một nam sinh vóc người trung bình, mặc áo ba lỗ quần đùi đi vào.
Lông trên người nam sinh rất rậm, cười lên mặt toàn là nếp nhăn, hình tượng này hoàn toàn là ví dụ tuyệt hảo để phản bác « Thuyết tiến hoá » của Darwin.
“Bạn thân của ta, Trương Tùng, người Thuyền Khẩu, biệt danh: Hầu Tử.” Chờ Khang Khải giới thiệu xong, Trần Mạt và Chu Hàn lại nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời thầm nghĩ:
— Không lệch đi đâu được, xuất xứ chính xác, biệt danh chuẩn xác.
Trương Tùng cũng không khách khí, nói với mọi người:
“Chào buổi tối mấy anh em.” Ba người Trần Mạt cũng lần lượt chào hỏi.
Phần chào hỏi khách sáo hoàn tất.
Trương Tùng nói với Khang Khải:
“Lề mề cái gì? Đi thôi.” “Đi đâu?” Khang Khải không hiểu.
“Khỉ thật, ngươi nói đi đâu? Lúc buổi chiều chém gió hai ta không phải đã nói tối đi quán net cày đêm (bao đêm) sao, ngươi không phải đổi ý đấy chứ.” Khang Khải nghe vậy vỗ trán một cái, nói:
“Khỉ thật, ngươi không nói ta quên mất, ngươi chờ ta chút.” Nói rồi, Khang Khải liền mặc lại quần áo, rồi quay đầu nói với đám người Trần Mạt:
“Mấy anh em, tối nay ta đi cày đêm, các ngươi đừng có nhớ ta đấy!” “Xì…” Đám người khinh thường.
Khang Khải mặc xong, đang chuẩn bị cùng Trương Tùng ra ngoài thì nghe Trần Mạt nói:
“Chờ ta chút, ta cũng đi.” “Ngươi cũng đi cày đêm?” Chu Hàn không hiểu.
“Ta đến quán net làm chút việc, lát nữa sẽ về.” …… Đến quán net.
Khang Khải và Trương Tùng trực tiếp đăng ký chơi qua đêm, Trần Mạt chỉ làm thủ tục lên mạng tạm thời.
Đăng nhập QQ, đúng như dự liệu, nhận được rất nhiều tin nhắn.
Nhất là nhóm chat lớp cấp ba, phần lớn mọi người đều vô cùng hưng phấn với cuộc sống sinh viên vừa bắt đầu, ngoài ra QQ nhấp nháy liên tục vì mọi người vẫn đang thảo luận.
Trần Mạt cũng không quan tâm, tiếp tục mở khung chat.
Quả nhiên, Lạc Ba Đào gửi cho hắn số điện thoại di động mới làm, Trần Mạt ghi lại.
Sau đó còn có tin nhắn riêng của mấy người bạn học quan hệ không tệ, cũng gửi số điện thoại di động của mình qua.
Trong đó, còn có tin nhắn của Lâm Chỉ Đồng, không nói lời nào, chỉ để lại một dãy số điện thoại.
Trần Mạt gần như trả lời từng người một, duy chỉ có khung chat của Lâm Chỉ Đồng là trực tiếp đóng lại và chặn người liên hệ.
Xem tin nhắn thêm một lát rồi tắt máy.
Nhưng hắn không đi ngay, mà tiếp tục đi dạo trong quán net.
Dần dần, kế hoạch kiếm tiền đã sớm vạch ra càng trở nên chắc chắn hơn.
Nhưng trước mắt vẫn chưa đến lúc thực sự áp dụng.
Thứ nhất, là vừa mới đến trường, trong tình huống chưa chính thức vào học và một vài mối quan hệ chưa được thiết lập, không thể tùy tiện hành động.
Thứ hai, Trần Mạt cần một khoản vốn khởi động, mặc dù số lượng không lớn lắm, nhưng cũng cần tích lũy từng bước.
Suy nghĩ xong.
Chào Khang Khải và Trương Tùng một tiếng rồi về trường.
Trên đường về.
Trần Mạt gọi điện thoại cho Lạc Ba Đào.
Mặc dù mới xa nhau chưa đầy một ngày ngắn ngủi, nhưng tên kia đã sắp nhớ Trần Mạt muốn chết.
Trần Mạt cũng hiểu, lần đầu tiên trong đời xa nhà đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đổi lại là ai cũng sẽ hoang mang cô đơn.
Nhất là với tính cách như Lạc Ba Đào, càng khó thích ứng ngay lập tức.
Trần Mạt lại hóa thân thành một người cha già tận tình khuyên bảo, vững chãi như núi, an ủi Lạc Ba Đào một hồi.
Cuối cùng hai người hẹn đợi huấn luyện quân sự xong, cũng vừa kịp Tết Trung Thu, sẽ chọn một nơi nào đó ở Kinh Đô để gặp mặt.
…… Kịp trước giờ đóng cửa ký túc xá, Trần Mạt trở về phòng.
Triệu Tiểu Soái vẫn đang trong trạng thái bồn chồn, Chu Hàn đã nằm xuống.
Trần Mạt cũng đi nghỉ sớm.
…… Sáng sớm hôm sau.
Khang Khải mang theo thân thể rã rời cùng đôi mắt thâm quầng trở về ký túc xá, nhưng trạng thái tinh thần vẫn ổn, dù sao cũng là người trẻ tuổi mà.
Vừa mở cửa đã đánh thức đám người Trần Mạt.
Gã này đi thẳng vào nhà vệ sinh, làm một loạt thao tác rồi mới ra.
Thấy những người khác đã tỉnh, mặt hắn đầy vẻ cười điên cuồng, dường như đang nén lại chuyện gì đó thú vị.
“Sao thế? Chơi cả đêm mà vẫn phởn thế à.” Chu Hàn hỏi.
Khang Khải vẫn cười điên cuồng không ngớt, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Các ngươi biết cày đêm ngưu bức nhất là gì không?” “Chơi game online cả đêm?” “Xem phim heo cả đêm?” “Chat với gái cả đêm?” Nghe xong câu trả lời của ba vị huynh đệ cùng phòng, Khang Khải mặt đầy vẻ khinh thường, nói:
“Các ngươi đều sai hết.” “Vậy thì nói mau đi, còn úp mở làm mẹ gì nữa.” Triệu Tiểu Soái thúc giục.
Khang Khải vừa lau mặt vừa nói:
“Là tối qua ta thấy một ông anh ngồi máy tính chơi dò mìn cả đêm, ha ha ha!” Ba người Trần Mạt nghe vậy cũng bật cười theo.
Cày đêm mà lại ngồi chơi dò mìn cả đêm, đúng là cũng chịu thua luôn.
Chuyện vẫn chưa xong, chỉ thấy Khang Khải nói tiếp:
“Các ngươi tưởng thế là ngưu bức nhất hả? Lại sai nữa rồi.” Thằng nhãi này học đâu thói xấu, lại học được kiểu nói chuyện úp mở để khơi gợi hứng thú của mọi người.
Giữa tiếng chửi mắng của ba người Trần Mạt, Khang Khải cuối cùng cũng nói ra đáp án:
“Ngưu bức nhất là có một thằng ngu lại ngồi nhìn hắn chơi dò mìn cả đêm, lúc đó ta đứng ngay bên cạnh nhìn hai thằng ngu đó, ha ha ha…” Nói xong câu đó, Khang Khải không hề hay biết mà phá lên cười như được mùa, vang vọng cả góc trời.
Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra dường như bầu không khí có gì đó không đúng.
Tại sao chuyện buồn cười như vậy mà chỉ có mình hắn cười?
Mà những người khác lại chẳng có động tĩnh gì?
Chẳng lẽ không buồn cười sao?
Mang theo nghi hoặc, Khang Khải ném khăn mặt sang một bên, nhìn bạn cùng phòng của mình.
Lại chỉ thấy cả ba người họ đều đang nhìn hắn như nhìn một thằng ngu.
Lập tức trong lòng hắn dần hiểu ra, tiếp đó thốt ra một chữ xoáy thẳng vào tâm hồn mình:
— “Đệt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận