Trùng Sinh Không Làm Liếm Cẩu , Tôi Có Bạn Gái Hoa Khôi

Chương 23: Thế mà cùng “con bọ ngựa cô nương” một lớp

Chương 23: Thế mà lại học cùng lớp với “cô nương bọ ngựa”
“Dậy đi dậy đi Trần Mạt, nên dậy rồi, ăn cơm xong còn phải đi tham gia buổi họp lớp đầu tiên nữa đó.”
Trần Mạt chậm rãi mở mắt, nhìn thấy không phải là phòng ký túc của mình, mà là một nam sinh có mái tóc tết thành những bím nhỏ, tướng mạo có phần thanh tú.
—— Đây là ai vậy?
Trần Mạt mặt đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm nam sinh thanh tú kia xem đi xem lại, vẫn không nhận ra là ai.
Lúc này, Chu Hàn đã dậy từ sớm nói.
“Khỏi phải nhìn, là Tiểu Soái đó.”
Triệu Tiểu Soái?
Hay thật, sao trông như đột nhiên biến thành người khác vậy.
Triệu Tiểu Soái cười cười, nói.
“Đây chẳng phải là lần đầu tham gia họp lớp sao, ta cũng không thể quá phô trương được, nên đã tẩy hết trang điểm, tóc cũng nhuộm lại màu đen rồi, mấu chốt là……”
Nói đến đây, Triệu Tiểu Soái lộ vẻ mặt si mê, ngây ngô nói.
“Mấu chốt là ta phải đi ngắm cô phụ đạo viên đẹp như tiên nữ của lớp chúng ta.”
Thì ra là thế.
Mà phải công nhận, Triệu Tiểu Soái này tẩy trang xong trông vẫn rất đẹp trai.
Còn về cô giáo phụ đạo viên đẹp như tiên nữ trong miệng hắn.
Cũng tạm được thôi.
……
Nạp thẻ, xếp hàng, mua cơm, quẹt thẻ, ăn cơm……
……
Ra khỏi nhà ăn.
Bốn người bắt đầu bàn bạc, dù sao cũng là buổi họp lớp đầu tiên sau khai giảng, cho nên nhất trí quyết định đến lớp sớm một chút thì hơn.
Bốn người vừa ợ hơi vừa chém gió, nói qua nói lại liền lái sang chủ đề xe cộ.
Chuyện này rất bình thường, bởi vì đối với đại bộ phận nam sinh mà nói.
—— Con gái và xe cộ gần như mãi mãi là hai chủ đề muôn thuở không bao giờ cũ.
Nhưng ngay lúc ai nấy đang thảo luận về mẫu xe mình thích, Khang Khải đột nhiên nói.
“À phải, sáng nay lúc báo danh, các ngươi có thấy chiếc Maybach S62 màu đen trong trường không?”
“Cái gì? S62?” Chu Hàn, người khá rành về xe, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, chính là S62, hình như còn là bản 5.5T đời 05.”
Nghe Khang Khải nói, Chu Hàn mặt đầy vẻ kinh sợ, lập tức thốt lên.
“Ngọa Tào!”
Triệu Tiểu Soái, người trước giờ chỉ hứng thú với mỹ nữ, kiến thức về xe gần như là con số không, nghe Chu Hàn kinh hô, lộ vẻ mặt chế nhạo nói.
“Có cần phải thế không, một chiếc xe thôi mà, ngươi kinh ngạc cái gì?”
“Có cần không ư? Ngươi biết chiếc xe đó bao nhiêu tiền không? Hơn nữa còn là Maybach 5.5T đời 05.”
“Bao nhiêu? Chẳng lẽ còn đáng tiền hơn cái mạng này của ta?” Triệu Tiểu Soái vẫn vẻ mặt đầy khinh thường.
Chu Hàn liếc Triệu Tiểu Soái ‘vô tri lại ngớ ngẩn’ một cái, nói.
“Maybach S62 5.5T đời 05 giá niêm yết chính thức đã hơn 600 vạn rồi, nếu như chọn thêm phụ kiện, tổng cộng giá lăn bánh không dưới 1000 vạn cũng là chuyện bình thường, thậm chí còn cao hơn. Tiểu Soái huynh đệ, ngươi nói xem nó đáng giá bao nhiêu cái mạng của ngươi?”
“Trời ạ!”
Nghe xong lời phổ cập kiến thức của Chu Hàn, Triệu Tiểu Soái cũng không khỏi kinh hô một tiếng, trừng mắt nhìn một hồi lâu mới lên tiếng.
“Đắt vậy sao? Nói như vậy, cái mạng này của ta cũng chỉ đáng giá hai cái bánh xe à!”
“Một cái là không sai biệt lắm rồi.” Chu Hàn nói.
“Không sai.” Khang Khải bổ đao.
Triệu Tiểu Soái ngược lại lại chẳng hề để ý, chỉ nói.
“Các ngươi bàn tán náo nhiệt và ao ước như vậy, chiếc xe đó rốt cuộc có phải là đưa học sinh không?”
Chu Hàn không thực sự nhìn thấy xe, thế là cùng Triệu Tiểu Soái nhìn về phía Khang Khải, người đề xuất chủ đề.
“Khẳng định là đưa học sinh, mà khả năng lớn còn là sinh viên năm nhất.”
“Nam hay nữ?” Triệu Tiểu Soái hai mắt tỏa sáng, bức thiết hỏi.
“Mặc dù cách kính xe không nhìn rõ lắm, nhưng có thể khẳng định trên ghế sau tuyệt đối trông giống hai nữ sinh, cho dù ta nhìn lầm, ít nhất chắc chắn cũng phải có một người là nữ.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Nghe câu trả lời cực kỳ khẳng định của Khang Khải, ánh sáng trong mắt Triệu Tiểu Soái càng đậm, vui mừng lộ rõ ra mặt nói.
“Xem ra khóa sinh viên chúng ta đúng là tàng long ngọa hổ nha, nếu là nữ, mấy anh em các ngươi nói xem nếu ta theo đuổi được nàng? Có phải đời này không cần phấn đấu nữa không?”
“Xì, ngươi cũng xứng?” —— Khang Khải và Chu Hàn trăm miệng một lời.
Triệu Tiểu Soái vẫn không phục, bĩu môi nói.
“Các ngươi biết cái gì? Người sống phải có lý tưởng chứ, lỡ như thực hiện được thì sao?”
Ngay sau khi Triệu Tiểu Soái nói xong câu đó, Chu Hàn và Khang Khải mỗi người giơ lên một ngón giữa.
Ba người đang nói chuyện náo nhiệt, Chu Hàn thấy Trần Mạt nãy giờ chưa tham gia, liền hỏi một câu.
“Trần Mạt, theo lý mà nói ngươi báo danh chênh lệch thời gian với Khang Khải không nhiều, ngươi có thấy chiếc xe đó không?”
—— Thấy chiếc xe đó sao?
—— Ta khỉ thật suýt chút nữa bị nó tông phải có được không?
—— Hơn nữa lúc đó chiếc xe kia còn đang chạy!
Thật ra vừa rồi lúc Khang Khải nhắc đến chiếc Maybach S62 kia, trong lòng Trần Mạt đã tức giận rồi, chỉ là không muốn tham gia vào chủ đề nhàm chán này mà thôi.
Cho dù bây giờ Chu Hàn hỏi mình, cũng chỉ thuận miệng đáp một câu.
“Hình như là có thấy, chỉ là không thấy rõ.”
……
Bốn người vừa đi vừa nói, cuối cùng cũng đến tầng lầu của lớp học đã được thông báo lúc báo danh.
Ngay tại hành lang.
Nói có trùng hợp hay không, Lâm Chỉ Đồng cũng vừa lúc đến dự buổi họp lớp.
Có điều, nàng và Trần Mạt tuy cùng chuyên ngành, nhưng không được phân vào cùng một lớp.
Lúc này, Triệu Tiểu Soái lại nhìn thấy Lâm Chỉ Đồng, hai mắt lại bắt đầu sáng lên, nhìn chằm chằm không rời.
Thời cấp ba, Lâm Chỉ Đồng đã sớm quen với chuyện này nên không thấy kinh ngạc nữa, nàng vừa dùng khóe mắt liếc Trần Mạt vừa chậm rãi đi về phía bốn người họ, thầm nghĩ.
‘Hừ, đã đến trường rồi mà ngươi vẫn giữ vẻ bình thản như vậy hả? Cơm trưa cơm tối cũng không nghĩ cách tìm ta ăn cùng. Tốt, vậy hai ta cứ tiếp tục giằng co, số điện thoại di động mới làm ta cũng sẽ không nói cho ngươi, xem cuối cùng ai không giữ được bình tĩnh!’
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Chỉ Đồng đã đi ngang qua bên cạnh Trần Mạt, gương mặt vốn đã âm trầm lại càng thêm đầy vẻ oán trách, nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó đi thẳng vào phòng học lớp Quản lý Công thương 1.
“Oa, đại mỹ nữ nhìn thấy lúc ăn cơm trưa hóa ra cùng chuyên ngành với chúng ta à.”
Người khác lại không mù, không ai thèm để ý Triệu Tiểu Soái.
Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến mọi người đều phải bó tay.
Chỉ thấy tên màu mè kia mặt đầy vẻ si mê nói.
“Các ngươi không thấy à? Mỹ nữ vừa rồi liếc mắt đưa tình với ta đó nha!”
“Xì!” —— Ba người đồng thời khinh bỉ.
Rõ ràng khỉ thật là trừng mắt, cái tên màu mè này lại miễn cưỡng nói là liếc mắt đưa tình.
Thật sự là không phục không được mà!
Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, bốn người cũng chuẩn bị đi vào phòng học lớp 2.
Trên đường đi, Chu Hàn đầy ẩn ý nhìn Trần Mạt một cái.
……
Bốn người vào cửa sau mới phát hiện, hầu như tất cả bạn học đều có cùng suy nghĩ với họ, đều rất coi trọng buổi họp lớp đầu tiên, gần như tất cả đều đã đến.
Nhìn thấy cảnh này.
Triệu Tiểu Soái muốn chạy lên phía trước một vòng, tiện thể xem trong lớp có mỹ nữ không, Khang Khải cũng có ý muốn đi theo.
Nhưng Trần Mạt và Chu Hàn hai người lại không muốn làm cái hành vi màu mè thể hiện trước mặt người khác kiểu đó, liền đi thẳng vào từ cửa sau, tìm một góc khuất an phận ngồi xuống.
Khang Khải và Triệu Tiểu Soái thấy vậy cũng mất hơn nửa hứng thú, thế là cũng ngồi im cùng hai người họ.
Ban đầu, trong lớp khá yên tĩnh, bởi vì hầu như mọi người đều đến từ thiên nam địa bắc, không quen biết nhau.
Nhưng dù sao cũng đều là người trẻ tuổi, chưa đến nửa giờ, trong lớp đã ồn ào như cái chợ gia cầm buổi sáng, ghé đầu thì thầm, nói năng lộn xộn, huyên náo cả lên.
Bên phía bốn người Trần Mạt.
Với "kỹ năng làm quen tự nhiên" trời sinh, cộng thêm Khang Khải và Triệu Tiểu Soái màu mè đã sớm hòa nhập làm một với các bạn nữ phía trước.
Hai người nói chuyện: Nước miếng bắn tứ tung, lời lẽ ba hoa văng khắp nơi.
Trần Mạt nhân lúc nhàm chán đang lên kế hoạch cho bước tiếp theo của mình.
Mà Chu Hàn cũng nhàm chán không kém, tuy không nói chuyện với bạn học khác, nhưng cũng nghển cổ quan sát bốn phía.
Bỗng nhiên, Chu Hàn dường như phát hiện người hay vật gì đó đặc biệt, huých Trần Mạt đang suy nghĩ bên cạnh một cái, nói.
“Trần Mạt, ngươi nhìn xem bên kia là ai?”
Trần Mạt hoàn hồn, nhìn theo hướng Chu Hàn chỉ, lập tức phát hiện.
—— “Cô nương bọ ngựa” nhìn thấy ở nhà ăn trưa nay đang cúi đầu ngồi ở một góc phòng học gần cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận