Trùng Sinh Không Làm Liếm Cẩu , Tôi Có Bạn Gái Hoa Khôi

Chương 292: Có thể đến trễ nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt “tình thương của mẹ”

Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau. Trần Mạt còn chưa tỉnh ngủ thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Trong cơn mơ màng, trong lòng thầm nghĩ:
—— Vì lý do an toàn, hôm qua về phòng không phải đã khóa cửa cẩn thận rồi sao!? —— Sao lại còn có tiếng mở cửa nhỉ? —— Chẳng lẽ là đang nằm mơ? Nhưng mà, trong hiện thực. Cửa không chỉ thực sự vang lên, mà còn bị đẩy ra thật. Trần Mạt giật mình tỉnh cả người, trùm chăn kín đầu lại diễn ra một màn đấu tranh tâm lý. —— Ta đi, thật là “âm hiểm” nha, vậy mà đã sớm giấu kỹ chìa khóa phòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận