Trùng Sinh Không Làm Liếm Cẩu , Tôi Có Bạn Gái Hoa Khôi

Chương 11: Bọt biển cùng cá lần thứ nhất gặp nhau

Chương 11: Bọt biển và cá lần đầu gặp nhau
Lại trải qua khoảng bốn ngày không ngừng cố gắng, lô máy vi tính mới này của Tần Hiểu Quân cuối cùng cũng đã được lắp ráp hoàn tất toàn bộ, đồng thời đặt lên các vị trí máy.
Chỉ chờ buổi chiều mỗi máy lại được mở lên kiểm tra thử một lần, là có thể chính thức bàn giao cho Tần Hiểu Quân.
Vì khoảng thời gian này bận bịu quá mệt mỏi, giờ phút này làm xong xuôi, Trần Mạt và Lạc Ba Đào hai người sau khi ăn cơm trưa xong cũng không vội vã quay lại làm việc ngay, mà ngồi ở cửa quán net nói chuyện phiếm.
Có lẽ là thực sự cảm nhận được kiếm tiền không dễ dàng, Lạc Ba Đào vừa uống đồ uống lạnh, vừa cảm khái nói.
“Kiếm tiền thật sự không dễ dàng a, Tiểu Mạt, mấy ngày nay mệt đến nỗi eo ta sắp gãy mất rồi.” Trần Mạt nghe xong cười một tiếng, cũng không nói gì. Chỉ thầm nghĩ: Chút việc này so với chuyện mình năm đó đến Dương thành lăn lộn thì nhằm nhò gì chứ.
Lạc Ba Đào thấy Trần Mạt không nói gì, lại uống một ngụm đồ uống, tiếp tục cảm khái.
“Tiểu Mạt, ngươi nói xem trên thế giới này nếu thật có loại công việc tiền rơi từ trên trời xuống thì tốt biết mấy, ta đảm bảo có thể nằm im không nhúc nhích chờ nó đập chết ta.” “Ngươi đã nói vậy, thì đúng là có thật đấy.” Trần Mạt trả lời một câu.
“Thật sao? Mau nói cho ta biết là công việc gì đi?” “Làm con rùa trong hồ ước nguyện.” “Xí.” Lạc Ba Đào liếc Trần Mạt một cái, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, phía trước có một thiếu phụ đi ngang qua.
Dưới chân là một đôi xăngđan màu trắng, hai đùi trắng nõn cực kỳ bắt mắt, chiếc váy ngắn màu nâu quấn quanh hông.
Thân trên mặc một chiếc áo hai dây màu đỏ nhạt, dây áo thỉnh thoảng trễ xuống, để lộ bờ vai trắng hồng và chiếc cổ thon dài trắng ngần, mái tóc nhuộm đỏ được búi lên.
Từ đầu đến chân vừa thời thượng lại vừa nóng bỏng.
Điều tiếc nuối duy nhất là nàng trang điểm khá đậm, tuy ưa nhìn nhưng không biết thực hư ra sao dưới lớp phấn nền dày cộp kia.
Có điều, động tác thỉnh thoảng đưa tay kéo lại dây áo của thiếu phụ lại rất gợi cảm.
Trần Mạt không khỏi cảm khái một câu: Đúng là điển hình của kiểu vai hay tuột dây áo mà.
Còn Lạc Ba Đào bên cạnh đã hoàn toàn bị thu hút, ánh mắt cứ dõi theo từng bước chân di chuyển của thiếu phụ.
Cũng khó trách, nam sinh tuổi dậy thì, ai mà không thích ngắm mỹ nữ chứ?
Nhất là kiểu thiếu phụ này, lại càng có sức sát thương lớn.
Trần Mạt bỗng nhiên cười một tiếng, nghĩ thầm: Gã này không nên họ Lạc, mà phải họ Tào mới đúng.
Thế là, hắn cố ý nói một câu.
“Củ Cải, đừng nhìn nữa, phụ nữ tầm tuổi nàng, đến Đại Vũ cũng không trị nổi đâu, ngươi tốt nhất là nên sống thêm mấy năm nữa đi.” Lạc Ba Đào cũng không kịp phản ứng ý tứ trong lời nói này của Trần Mạt.
Trần Mạt lắc đầu, cố ý khích bác nói.
“Thích thì đến bắt chuyện làm quen đi chứ, chỉ nhìn thôi thì có ý nghĩa gì?” Lạc Ba Đào nghe xong, cũng lắc đầu tương tự, nói.
“Ta không dám đâu, không cẩn thận lại ăn hai cái tát bây giờ.” — Mẹ kiếp, hóa ra gã này tuy có cái tâm của Mạnh Đức, nhưng lại không có ý chí của A Man!
“Vậy thì đừng có nhìn nữa, mặt mũi toàn vẻ bỉ ổi lưu manh, cẩn thận người ta thấy bộ dạng này của ngươi lại đến tát cho ngươi một cái đấy.” “Ta lưu manh chỗ nào? Ta đây là thuần túy thưởng thức! Hơn nữa, nếu nói như ngươi, ngươi cũng nhìn đó thôi, vậy ngươi cũng đang giở trò lưu manh à.” Lạc Ba Đào phản bác.
Trần Mạt cười một tiếng, định bụng giáo huấn một chút cậu bạn nối khố đáng yêu này của mình, bèn nói.
“Đàn ông trên đường nhìn mỹ nữ, ánh mắt nhìn cao một chút là thưởng thức, ánh mắt nhìn thấp một chút mới là lưu manh.
Ngươi xem, ta từ đầu đến cuối nhìn chính là tướng mạo, cho nên là thưởng thức.
Còn ngươi? Từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm vào đùi người ta, cái này chắc chắn phải là lưu manh rồi.” “Mẹ kiếp, nói không lại ngươi.” Hai người cười cười nói nói, nhìn theo bóng thiếu phụ kia dần đi xa.
… Trần Mạt đứng dậy, vươn vai một cái.
“Đi thôi, vào làm việc nào, nhanh thì trước chập tối là có thể hoàn thành xong hết.” “Ừ.” Lạc Ba Đào đáp một tiếng, cũng đứng dậy.
Đúng lúc hai người chuẩn bị đi vào quán net, một tiếng phanh xe gấp gáp đột nhiên vang lên, khiến cả hai lại phải quay đầu lại.
Chỉ thấy một chiếc Porsche Cayenne toàn thân màu đen dừng ở đối diện quán net, sau đó một nữ tử bước ra từ ghế lái.
Đập vào mắt là một gương mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh, dung nhan trong suốt như nước, lại lạnh lùng như băng. Phong thái duyên dáng, sắc đẹp tựa ánh trăng thanh khiết tràn đầy, hình dung như đóa sen rực rỡ.
Chiếc kính râm màu đen dù che khuất đôi mắt, nhưng lại không hề che đi được dung nhan tuyệt mỹ, chỉ cần liếc nhìn xung quanh cũng đủ thấy phong hoa tuyệt đại.
Một thân váy bó sát màu đen, tôn lên vóc người linh lung thướt tha.
Không thể không nói, đây mới thực sự là cực phẩm nhân gian.
Trần Mạt liếc mắt nhìn Lạc Ba Đào bên cạnh, kẻ đã sớm có ánh mắt đờ đẫn, nước miếng gần như sắp chảy cả ra.
Cười thầm trong bụng: Gã này, chắc chắn là trong nháy mắt đã cảm thấy vị thiếu phụ vai hay tuột dây áo ban nãy chẳng còn chút hấp dẫn nào rồi.
Thế là, hắn kéo Lạc Ba Đào một cái, nói.
“Đi thôi nào, ngươi xem người ta lái xe gì kìa, đẹp cỡ đó bây giờ chúng ta cũng với không tới đâu, mau đi làm việc đi.” Nhưng không ngờ, lại chẳng hề kéo nổi hắn nhúc nhích chút nào.
Trần Mạt không khỏi nghi hoặc, lại quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy mỹ nữ váy đen kia sau khi nhìn quanh hai bên một lát, đã khóa chặt ánh mắt về phía hai người bọn họ, giờ phút này đang chậm rãi đi tới.
Chẳng mấy chốc, đã đi tới trước mặt hai người.
Mỹ nữ nhìn chằm chằm Lạc Ba Đào với ánh mắt đờ đẫn mấy lần, như thể cười nhạo mà khẽ nhếch khóe miệng.
Nàng hơi cúi đầu, để lộ đôi mắt đẹp phía trên chiếc kính râm, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mạt đang đứng bên cạnh, không khỏi thoáng kinh ngạc trong lòng.
— Chàng trai tóc dài này cao thật.
“Bạn nhỏ, ta muốn hỏi thăm một chút khu dân cư Hạnh Phúc ở đâu?” Giọng nói vừa cất lên chính là giọng Bắc Kinh chuẩn.
Trần Mạt nghe xong, không khỏi bật cười.
Bạn nhỏ?
Tuổi ngươi chắc cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu đâu nhỉ.
Với lại, lão tử ta tuy trông trẻ tuổi thật, nhưng trong lòng lại là một ông chú trung niên chính hiệu đấy.
Thế là, Trần Mạt cũng chẳng định trả lời nàng tử tế, chỉ nói.
“Dì ơi, không! Bác gái à, chỗ bác nói ấy ta không biết, xin lỗi nhé.” Nữ tử kia nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Dì?
Bác gái?
Mẹ kiếp!
Là ngươi mắt mù? Hay là ta không đủ trẻ trung xinh đẹp?
Vậy mà lại gọi ta là dì với bác gái?
“Ngươi nói cái gì?” Giọng nữ tử rõ ràng lạnh đi rất nhiều, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ sắc bén.
Trần Mạt đếch thèm quan tâm ngươi có tức giận hay không.
Lên mặt với ta à, ta càng không chiều cái thói xấu này của ngươi.
Thế là, hắn tiếp tục giả ngu nói.
“Bác gái à, ta nói là ta không biết chỗ bác nói ở đâu.” Một câu nói khiến nữ tử kia lại suýt chút nữa thì sùi bọt mép.
Nhưng lại không tiện phát tác, đành hung hăng trừng mắt nhìn Trần Mạt một cái.
Bèn chuyển hướng sang Lạc Ba Đào vẫn đang ngây người ra đó, nhưng lần này nàng đã khôn hơn, nói.
“Tiểu soái ca, ngươi có biết chỗ đó đi như thế nào không?” Lạc Ba Đào một lúc lâu sau mới phản ứng lại, lắp bắp nói.
“Kia… Kia… Chỗ nào ạ?” Hóa ra gã này nãy giờ chẳng nghe thấy gì cả.
“Khu dân cư Hạnh Phúc.” Lạc Ba Đào nuốt nước bọt một cái, mới mở miệng nói.
“Biết, biết ạ, từ đây đi thẳng về phía trước khoảng hai cây số thì rẽ phải, qua đường Ánh Rạng Đông…” Lạc Ba Đào miêu tả rất kỹ càng, chỉ thiếu nước kể rõ từng con đường, từng ngõ hẻm trên đường đi một cách rành mạch rõ ràng.
Nữ tử nghe xong hài lòng gật gật đầu, chỉ nói với Lạc Ba Đào.
“Cảm ơn ngươi, Tiểu soái ca!” “Không… Không… Không có chi ạ.” Gã này, cứ nghe thấy ba chữ “Tiểu soái ca” là lại cà lăm.
Nữ tử nói xong, lườm Trần Mạt một cái sắc lẻm, rồi quay người đi về phía chiếc xe ở đối diện.
Lạc Ba Đào từ đầu đến cuối dõi mắt tiễn theo, mãi cho đến khi nữ tử kia lên xe mà vẫn chưa định thần lại, miệng lẩm bẩm ngây ngốc.
“Tiểu Mạt, nơi nàng hỏi chẳng phải là tiểu khu nhà ngươi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận