Trùng Sinh 1976: Đi Săn Vô Số Dã Vật

Chương 47: Lang đích não hoa tử tác dụng!!

Chương 47: Tác dụng của não hoa sói!!
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tàng rời giường, lấy ra từ dưới gối đầu cuốn « Thảo dược Trung Quốc sách tranh ».
Hắn lật mạnh trang sách, chỉ một lát sau liền thấy hình vẽ con dơi lớn ở bên trên.
Hình dáng con dơi vẽ trên sách, nhìn kỹ rất giống con tai to bức tối hôm qua.
Bên cạnh tranh vẽ còn có rất nhiều chữ nhỏ giới thiệu giá trị dược dụng của dơi.
[Tên dược liệu]: Dơi [Biệt danh]: Phục cánh (« Nhĩ Nhã »), thiên thử, nằm cánh (« Bản Kinh »), con dơi, con chuột (« Phương Ngữ »), tiên chuột (« Nhĩ Nhã » Quách Phác chú), dạ yến (« Đề Cương »).
[Gia công thu thập]: Sau khi bắt được, bỏ hết lông, móng vuốt (trảo), nội tạng, hong gió hoặc phơi khô.
[Bào chế]: « Thần sấm pháo thiêu đốt luận »: "Phàm muốn dùng dơi thì nên chọn con nặng một cân, mỗi khi sửa soạn, trước phải lau sạch lông trên thịt, bỏ móng vuốt (trảo), ruột, giữ lại cánh cùng thịt chân và miệng, sau đó dùng rượu thấm một đêm, lọc ra, lấy nước hoàng tinh tự nhiên bôi lên, thiêu đốt làm khô mới dùng được. Mỗi khi sửa soạn một con nặng một cân, dùng năm lạng nước hoàng tinh tự nhiên làm độ." « Đề Cương »: "Người cận đại dùng, đa phần nung tồn tính thôi."
[Công hiệu chủ trị]: Trị ho lâu ngày (lâu khục), bệnh sốt rét, bệnh lậu (lâm bệnh), kinh phong, mắt có màng (mắt ế), tràng nhạc (lỗi lịch), lở loét (kim sang).
« Bản Kinh »: "Chủ trị sáng mắt, mắt tinh tường, ban đêm nhìn thấy có con ngươi sáng."
Lý Đương Chi « Dược Lục »: "Chủ trị di chứng sau sinh của phụ nữ, bệnh khí hư (mang xuống bệnh), không có con trai."
« Biệt Lục »: Trị (mắt) ngứa đau nhức, trị bệnh tiểu rắt (liệu xối), lợi tiểu (lợi thuỷ đạo).
« Đề Cương »: "Trị ho lâu ngày kèm suyễn gấp (lâu khục thượng khí), sốt rét lâu ngày (lâu ngược), tràng nhạc (lỗi lịch), lở loét lâu ngày không lành (kim sang nội lậu), bệnh 鬾 của trẻ con, kinh phong."
« Thảo Mộc Tân Biên »: "Phát triển màng mộng (phát ế màng)."
« Thảo Mộc Cầu Nguyên »: "Chữa bệnh, làm tan huyết khí gây đau nhức."
[Tính vị]: Mặn, bình. « Bản Kinh »: "Vị mặn, tính bình." « Biệt Lục »: "Không độc." « Dược Tính Luận »: "Hơi nóng, có độc."
[Cách dùng lượng dùng]: Uống thuốc: Làm thành viên hoàn, tán bột. Dùng ngoài: Nghiền bột trộn lẫn hoặc pha để bôi (điều thoa).
[Cấm kỵ]: « Thảo Mộc Kinh Tập Chú »: "Hiện thực, vân thực vi chi sứ."
[Về kinh]: « Đề Cương »: "Vào phần kinh Can."
Triệu Tiểu Ngũ nhìn đến váng đầu hoa mắt, nhưng cũng đại khái hiểu được ý tứ.
Con dơi này thật đúng là dược liệu, trên sách giới thiệu phương pháp bào chế và các chứng bệnh chủ trị.
Triệu Tàng trong lòng có chút tiếc nuối, cảm thấy mình đã bỏ lỡ thứ tốt.
Nhưng khi hắn lại nghĩ đến bộ dáng buồn nôn của con dơi, lại cảm thấy không thể ra tay thu thập chúng nó!
Thật sợ làm bẩn tay mình!
Lúc rảnh rỗi Triệu Tàng lại lóc cóc chạy tới nhà Lão Trương Đầu.
Dọc đường đi, không ít thím các bác gái đang nhìn hắn.
Hai ngày nay hắn chạy đến nhà Lão Trương Đầu quá thường xuyên, đã có không ít bà nhiều chuyện ở sau lưng đồn thổi về hắn.
“Ui chà! Các ngươi mau nhìn kìa!” Một lão thái bà mặt đầy nếp nhăn lén lút chỉ vào bóng lưng Triệu Tàng, nói với mấy người phụ nữ khác.
“Tên tiểu tử này lại chạy tới nhà Lão Trương Đầu rồi! Khẳng định là để ý đứa con gái hồ ly tinh kia của lão!” “Đúng đó đúng đó! Con gái nhà Lão Trương kia vừa nhìn đã thấy không đứng đắn, y như hồ ly tinh, đâu có đoan trang như con gái nhà ta……” Một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi đang nói, thì một người đàn bà mập mạp khác không nhịn được cắt lời bà ta:
“Tuần chị dâu, chị thôi đi! Con gái nhà chị mà là đoan trang sao?! Đấy là mặt vuông!!” “Đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con ra biết đào hang! Con gái nhà chị tướng mạo kia vừa nhìn là biết con gái ruột của chị rồi!”
Người đàn bà mập mạp này không phải ai khác, chính là Trương Tú Phân, Trương thẩm tử hàng xóm nhà Triệu Tàng.
Mẹ của Triệu Tiểu Ngũ là người biết điều, lại chú trọng cách đối nhân xử thế.
Bởi vậy quan hệ với hàng xóm láng giềng đều không tệ, hơn nữa Triệu Tiểu Ngũ mua không ít lương thực từ chỗ bà, cũng giúp bà kiếm được không ít tiền, nên bà mới không nhịn được giúp nói đỡ một câu.
Triệu Tàng tự nhiên là không nghe thấy mấy người phụ nữ này nói bậy, bằng không hắn cũng không ngại cho mấy bà này biết thế nào gọi là “dân phong thuần phác”!
Sau khi đi tới nhà Lão Trương Đầu, chỉ thấy Lão Trương Đầu đang xem tấm da phơi trong sân.
“Sư phụ, ngài lão nhân gia ăn cơm chưa ạ?” Triệu Tàng lúng túng hỏi một câu thừa thãi.
Lão Trương Đầu nhìn hắn, miệng lẩm bẩm nói:
“Tiểu tử ngươi qua đây xem, tấm da sói này xem như phơi cũng gần xong rồi, nhưng còn một bước nữa tấm da này mới xem như biến thành sinh da!” Triệu Tiểu Ngũ nào hiểu những thứ này, chỉ đứng bên cạnh "vâng vâng dạ dạ" phụ họa theo.
Lão Trương Đầu cũng chẳng buồn để ý đến hắn, nếu không phải con gái mình cầu xin mình dạy hắn, mình thật đúng là không muốn dạy.
Lão lấy từ trên bệ cửa sổ xuống một cái bát đang tỏa hơi nóng, bên trong còn có một cây chổi lông heo tự làm.
Triệu Tàng nhón mũi chân lén lút nhìn vào trong bát, thấy thứ nước đùng đục, còn có váng mỡ.
Lần này Lão Trương Đầu lại không úp mở nữa, trực tiếp giải thích cho Triệu Tiểu Ngũ.
“Thứ trong chén này chính là bảo bối đấy, là mấu chốt quyết định tấm da sói có thể trở thành tấm da tốt hay không!” Triệu Tàng chưa từng nghĩ thứ nước đục ngầu trong chén này lại quan trọng như vậy, vội vàng hỏi tới:
“Sư phụ, trong chén này là cái gì vậy ạ?” Lão Trương Đầu một bên dùng chổi lông heo quét lên mặt thịt bên trong của tấm da sói, một bên thản nhiên nói:
“Não hoa sói thêm nước nóng!” “A! Lại là thứ này!!” Triệu Tàng rất kinh ngạc!
Hắn thật không ngờ trong bát lại chính là não hoa sói.
“Cũng may tiểu tử ngươi đem cả con sói tới đây, bằng không thật đúng là không có chỗ nào tìm được não hoa sói đâu!” “Tiểu tử ngươi cũng đừng hỏi ta vì sao lại quét thứ này lên da! Lão tử cũng không biết, dù sao cũng đều là truyền lại như vậy!” “Thông thường thuộc loại da nào thì dùng não của loài vật đó, nghe nói cũng có người dùng phèn (tiêu diện) để thuộc da, nhưng ta không làm cách đó.” Lão Trương Đầu nói xong những lời này, tấm da sói cũng đã được quét xong.
“Chờ đi, đợi nước não hoa ngấm vào là có thể thuộc da được rồi!” Triệu Tàng rất có mắt nhìn, nhận lấy cái bát trong tay Lão Trương Đầu, còn ra vẻ nhiệt tình như chân chó, giúp lão Trương đầu vào phòng.
Trong buồng, Văn Tú đang làm việc thêu thùa may vá.
Triệu Tàng nhìn thấy nàng đang làm giày vải, những năm đầu này mọi người đều đi một đôi giày vá chồng vá chằng chịt.
Đến Tết cũng chưa chắc đã được đi một đôi giày mới!
Văn Tú nhìn thấy Triệu Tiểu Ngũ vào phòng, mặt lại hơi đỏ lên.
Nàng vội vàng xuống giường, mặt đo đỏ nói:
“Cha, Tiểu Ngũ ca, hai người đói rồi phải không, ta đi nấu cơm cho hai người!” Nói xong liền định chạy ra khỏi phòng.
Lão Trương Đầu không biết có phải không nhìn thấy mặt con gái mình đang đỏ ửng hay không, “Bây giờ mới mấy giờ chứ! Còn sớm mà, nấu cơm cái gì!” Lão Trương Đầu nói như vậy, càng làm Văn Tú khó xử, nhưng cũng may, Lão Trương Đầu rất nhanh lại quay sang nói chuyện phiếm với Triệu Tiểu Ngũ.
“Tiểu Ngũ tử à, chờ tấm da sói này hấp thụ hết nước não hoa, thì tấm da này xem như là sinh da!” “Sư phụ, làm bận rộn cả nửa ngày mới chỉ là sinh da thôi ạ!” “Hừ, không thì ngươi tưởng thế nào! Tiếp theo, chính là thuộc da. Phải từ từ vò mềm tấm da khô cứng, đây chính là công việc tỉ mỉ!” “Sư phụ, người cứ yên tâm, con nhất định sẽ theo người học tập cẩn thận!” Lão Trương Đầu nghe Triệu Tiểu Ngũ nói vậy, càng lúc càng hài lòng.
Văn Tú ở bên cạnh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười mãn nguyện, còn có điều gì khiến người ta vui mừng hơn việc cha mình hài lòng với người mình thích chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận