Trùng Sinh 1976: Đi Săn Vô Số Dã Vật

Chương 394: Tiểu hồ ly bắt cá

Đợi đến lúc Triệu Tiểu Ngũ nghe thấy động tĩnh nhìn qua, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến hắn mừng rỡ không thôi.
Chỉ thấy con Tiểu Hồ ly hành động đầu tiên nhất kia, trên miệng đã ngậm một con cá trích hạt dưa cỡ một đâm.
Loại cá trích nhỏ này từ nhỏ đã sống bên trong dòng suối nhỏ giữa núi này, thường xuyên xuyên qua trong dòng nước thanh tịnh, sống dựa vào vi sinh vật và cây rong trong suối. Vì hoàn cảnh sinh tồn hạn chế, bọn chúng lớn nhất cũng chỉ dài khoảng một đâm.
Con Tiểu Hồ ly này động tác nhanh nhẹn và cấp tốc, vậy mà giống như một thợ săn kinh nghiệm phong phú, lúc Triệu Tiểu Ngũ còn chưa chú ý, đã thành công bắt được cá trích hạt dưa trong nước.
Theo con Tiểu Hồ ly này thành công, bốn con Tiểu Hồ ly khác dường như gặp may mắn, cũng nhao nhao có động tĩnh.
Động tác bắt cá của bọn chúng đều không khác mấy, giống như là được một lão sư dạy vậy.
Bất thình lình vẫy mạnh cái đuôi lên, cái đuôi xù tung kia loé ánh vàng dưới mặt trời, sau đó bọn chúng quay người bổ nhào tới, cắn chuẩn xác con cá bị dụ lên.
Ánh mắt đám Tiểu Hồ ly chăm chú nhìn mục tiêu, trong mắt lộ ra sự chuyên chú và hưng phấn, mỗi động tác đều tràn đầy kỹ xảo và tốc độ.
Triệu Tiểu Ngũ nhìn đến ngây người, hắn xưa nay không biết đám Tiểu Hồ ly này lại còn biết bắt cá.
Ngày thường chỉ biết bọn chúng nghịch ngợm gây sự, lại không ngờ bọn chúng còn có bản lĩnh đặc thù như vậy, cũng không biết bọn chúng học kỹ thuật bắt cá này lúc nào.
Triệu Tiểu Ngũ ngẫm nghĩ, hẳn là hồ ly lớn dạy.
Dù sao đám chó cũng không có kỹ năng bắt cá này, chỉ có hồ ly thông minh lại sống lâu dài nơi hoang dã mới có thể.
Ngay lúc Triệu Tiểu Ngũ đang ngây người, con Tiểu Hồ ly bắt được cá trích hạt dưa nhỏ đầu tiên kia đã ngậm cá, bước những bước nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn.
Tiểu Hồ ly nhẹ nhàng đặt con cá đang nhảy tưng bừng kia xuống bên chân Triệu Tiểu Ngũ, sau đó còn dùng mũi ủi ủi về phía trước, kêu 'y y nha nha' hai tiếng.
Âm thanh kia phảng phất như đang khoe công với Triệu Tiểu Ngũ, lại giống như đang biểu đạt sự thân thiết với chủ nhân.
Triệu Tiểu Ngũ đã sớm biết tiếng kêu của hồ ly khá giống người, nên cũng không giật mình.
Nhìn Tiểu Hồ ly đáng yêu trước mắt này, trong lòng tràn đầy yêu thích, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.
Hắn bắt con cá trích hạt dưa cỡ một đâm kia vào tay, sau đó thuận thế dùng tay kia của mình vuốt ve đầu của Tiểu Hồ ly.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bộ lông mềm mại của nó, Tiểu Hồ ly thoải mái nheo mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc thân mật này.
Con cá trích hạt dưa trong tay hắn không ngừng giãy giụa, bắn tung tóe nước lên người Triệu Tiểu Ngũ.
Triệu Tiểu Ngũ phát hiện Tiểu Hồ ly bây giờ, không tính đuôi, thân mình đã dài gần 50 centimet.
Có lẽ là ở chỗ Triệu Tiểu Ngũ không thiếu ăn thiếu uống, lại còn tương đối an toàn, thân hình Tiểu Hồ ly lớn hơn không ít so với hồ ly cùng tháng tuổi bình thường trên núi, trông càng thêm cường tráng và hoạt bát.
Rất nhanh, bên chân Triệu Tiểu Ngũ lại được đặt thêm bốn con cá, toàn bộ đều là cá trích hạt dưa cỡ một đâm.
Những con cá con này nhảy tanh tách trên mặt đất, phảng phất đang giãy giụa lần cuối.
Triệu Tiểu Ngũ nhìn những con cá này, trong lòng không khỏi cảm thán sinh cơ và sức sống của con suối nhỏ này.
Cũng không biết khu vực gần con suối nhỏ này đã bao lâu không có người đến, lại có nhiều cá trích hạt dưa nhỏ như vậy, hơn nữa còn dễ dàng bị hồ ly dùng đuôi dụ lên như thế.
Hắn suy đoán có lẽ là nơi này ít dấu vết người đến, đám cá trong suối nhỏ không có nhiều cảnh giác, mới cho đám Tiểu Hồ ly cơ hội lợi dụng.
Triệu Tiểu Ngũ lúc này vẫn chưa đói, hắn cũng không muốn lãng phí những con cá trích hạt dưa này.
Nhặt lên một hòn đá, động tác thuần thục dùng đá lần lượt đập chết năm con cá trích hạt dưa nhỏ này, sau đó thu vào trong không gian của mình.
Bên trong không gian của hắn, mặc dù không thể cất giữ vật sống, chỉ có thể cất giữ vật chết, đó là vì thời gian bên trong không gian ngừng lại.
Đặt những con cá trích hạt dưa này vào đó có thể giữ chúng tươi mới, chờ sau này muốn ăn thì lấy ra.
Chờ lúc Triệu Tiểu Ngũ xử lý xong cá, chỉ thấy đám chó lớn dưới sự dẫn đầu của Đại Lăng đã bắt đầu rũ lông phơi nắng.
Trên người bọn nó còn mang theo những giọt nước óng ánh, lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Rũ lông xong, bọn chúng lười biếng nằm rạp trên mặt đất, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, thỉnh thoảng còn duỗi người một cái, tỏ ra vô cùng hài lòng.
Triệu Tiểu Ngũ hô một tiếng, âm thanh vang dội đó quanh quẩn trong Sơn Lâm, đám chó nghe tiếng hô, lập tức đứng dậy, tinh thần phấn chấn chuẩn bị tiếp tục đi tới.
Thế là, Triệu Tiểu Ngũ lại bắt đầu đi về hướng chỉ dẫn trong bản đồ hệ thống.
Đoạn đường này thuận lợi hơn trước không ít, đi thêm khoảng hơn một giờ, Đại Lăng và Bạch Long đồng thời ra dấu hiệu phát hiện con mồi.
Tai Đại Lăng dựng đứng lên, mũi không ngừng hít ngửi mùi vị trong không khí, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Còn Tiểu Bạch Long thì thân thể hơi hạ thấp xuống, đuôi vểnh thẳng tắp, tùy thời chuẩn bị phát động công kích.
Tiểu Ngũ lập tức dừng lại, đám chó phía sau hắn đều đã được Triệu Tiểu Ngũ khế ước, nên không cần mệnh lệnh của Triệu Tiểu Ngũ đã dừng lại.
Bốn con chó săn của cẩu lão tam kia vẫn tiếp tục đi tới, nhưng bốn đứa bọn chúng cũng rất thông minh, thấy đồng bạn xung quanh đều bất động thì cũng lập tức đứng ngây tại chỗ không động đậy nữa.
Toàn bộ đội ngũ lập tức yên tĩnh trở lại, dường như hòa làm một thể với sơn lâm xung quanh.
Triệu Tiểu Ngũ men theo hướng mũi Đại Lăng chỉ, cẩn thận từng li từng tí lẻn qua xem thử.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng và chậm rãi, cố hết sức không phát ra chút âm thanh nào, sợ làm kinh động con mồi.
Vừa nhìn qua, mắt Triệu Tiểu Ngũ lập tức trợn tròn, chỉ thấy trên khoảng đất trống hiếm thấy phía trước kia trong rừng rậm, vậy mà lại tụ tập hơn mười con sơn dương.
Lông của những con sơn dương này màu sắc không đồng nhất, có con đậm con thì nhạt, có con xám, có con đen, có con lại vàng.
Bọn chúng tụm chặt thành một vòng tròn lớn, kín không kẽ hở, Triệu Tiểu Ngũ nhất thời không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong.
Lòng hiếu kỳ lập tức dâng lên, trong lòng hắn đầy nghi hoặc, muốn biết bên trong vòng tròn này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì.
Cũng may Hoa Hỉ Thước Tiểu Xảo vẫn luôn trung thành tuyệt đối theo sát Triệu Tiểu Ngũ, vào thời khắc mấu chốt, Triệu Tiểu Ngũ lập tức thầm ra lệnh cho Hoa Hỉ Thước Tiểu Xảo bay qua xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe Triệu Tiểu Ngũ thầm nói:
“Tiểu Xảo, bay qua xem có chuyện gì xảy ra!” Tiểu Xảo đi săn theo Triệu Tiểu Ngũ không phải lần một lần hai, thời gian dài chung sống khiến nó hiểu rõ ý đồ của chủ nhân như lòng bàn tay, biết lúc nào nên làm gì.
Lần này nó cẩn thận phá lệ, không phát ra tiếng động lớn khi cất cánh như trước kia, để tránh làm kinh động đàn sơn dương ở xa.
Đầu tiên nó nhẹ nhàng nhảy xuống từ cành cây nghiêng, như một chiếc lá rơi.
Lặng yên không tiếng động lướt một đường cong trên không trung, tiếp theo lại nhẹ nhàng vỗ cánh hai lần giữa không, động tác vỗ cánh kia cực kỳ mềm mại, gần như không phát ra tiếng động nào, đã bay về phía bên kia.
Triệu Tiểu Ngũ thấy Tiểu Xảo đã bay về phía bên kia, lập tức dùng hệ thống đổi tầm mắt của mình thành tầm mắt của Tiểu Xảo.
Trong nháy mắt, Triệu Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như linh hồn mình thoát ly thân thể, thật sự bay lên trời.
Tầm nhìn của hắn lập tức trở nên vô cùng khoáng đạt, gió rít gào bên tai, rừng rậm và đàn sơn dương dưới chân đều thu hết vào mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận