Trùng Sinh 1976: Đi Săn Vô Số Dã Vật

Chương 227: Lớn lăng cảnh báo

Chương 227: Cảnh báo từ Đại Lăng
Một thợ săn khác nhà họ Lý cũng hùa theo nói:
“Đúng vậy đúng vậy, trực tiếp sắp xếp tiểu tử kia vào khu Diêm Vương Tị Tử đó, đó chính là…” Lời của gã thợ săn này còn chưa dứt, đã bị Lý Tây Ấn, người dẫn đầu, cắt ngang.
Chỉ nghe Lý Tây Ấn mặt mang nụ cười giả tạo, cười ha hả nói:
“Đừng có nói bậy, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, cũng chẳng liên quan gì đến thôn trưởng!” “Lúc thôn trưởng phân chia khu vực săn bắn, chính là dựa theo trình tự cố định, công bằng công chính mà chia.” “Chỉ có thể nói là trùng hợp, cũng đành trách tiểu tử kia số mệnh không tốt, bị phân đến khu Diêm Vương Tị Tử này!” Trong ánh mắt hắn lại loé lên một tia giảo hoạt khó bề phát hiện, ý đồ dùng lời lẽ đường hoàng này để che đậy tư tâm của bọn hắn.
Lý Tây Ấn này chính là chú ruột của Lý Đại Cường. Lần trước, lúc Triệu Tiểu Ngũ sang đây thăm đại tỷ của hắn là Triệu Cải, giữa hai người đã kết oán thù.
Lúc đó, con trai của Lý Tây Ấn chính là gã trai trẻ đã bị Triệu Tiểu Ngũ đá một cú cản đường trước khi đi!
Lý Tây Ấn vẫn luôn ghi hận trong lòng, lần này muốn nhân cơ hội săn bắn này, ngấm ngầm chơi xỏ Triệu Tiểu Ngũ.
“Chúng ta xử lý con mồi bên này trước, đợi săn xong con mồi lớn bên phía chúng ta, chúng ta sẽ đi lượn vài vòng gần khu Diêm Vương Tị Tử, đến lúc đó không chừng còn thấy được thi thể của tiểu tử kia ấy chứ!” Lý Tây Ấn vừa dứt lời nói đầy ác ý này, đám thợ săn họ Lý xung quanh đều phá lên cười ha hả.
Tiếng cười của bọn hắn vang vọng trong rừng, nghe đặc biệt chói tai.
Trang bị của đám người này không tồi, trong tay đều cầm súng, loại kém nhất cũng là súng ba bát.
Loại súng này tuy đã cũ, nhưng vẫn có sức sát thương rất mạnh.
Còn những loại vũ khí tương đối thô sơ như súng kíp, súng hỏa mai thì trong đội ngũ của bọn hắn tuyệt nhiên không có một cây nào.
Không chỉ vậy, bọn hắn còn mang theo rất nhiều chó săn, đếm sơ qua cũng phải hơn chục con.
Trong đó có mấy con thân hình cường tráng, vạm vỡ, trông cực kỳ khoẻ mạnh, rõ ràng không phải loại chó cỏ địa phương.
Còn về phía Triệu Tiểu Ngũ, hắn vững bước chân kiên định mà trầm ổn, dẫn theo Đại Lăng từng bước tiến về khu "Diêm Vương Tị Tử" khiến người ta phải khiếp sợ.
Lúc này, ánh nắng khó khăn lắm mới xuyên qua được tầng tầng lớp lớp cành lá rậm rạp, rọi xuống vài vệt sáng yếu ớt, lốm đốm.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng bước chân của hắn trên lá rụng và cành khô phát ra những tiếng "xào xạc" khe khẽ.
Ban đầu, Đại Lăng lẽo đẽo theo sát Triệu Tiểu Ngũ, đôi mắt tò mò quan sát cây cỏ xung quanh.
Cái đuôi thỉnh thoảng lại ve vẩy nhẹ, bước đi cũng tỏ ra cực kỳ thoải mái, cứ như đang đi dạo trong sân nhà mình, không hề có chút dấu hiệu căng thẳng nào.
Khi bọn hắn dần tiến sâu vào khu rừng núi này, khoảng cách giữa họ và ngọn núi cao sừng sững kia ngày càng thu hẹp, khung cảnh xung quanh dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó bao trùm, kìm hãm.
Ánh sáng vốn đã lờ mờ càng trở nên ảm đạm, cây cối rậm rạp như những bức tường thành, vây chặt bọn hắn ở bên trong.
Vẻ mặt Đại Lăng bắt đầu có những thay đổi nhỏ, nó không còn dáng vẻ ung dung như trước, mà tập trung nhiều hơn vào động tĩnh xung quanh.
Đôi tai nó từ từ dựng đứng lên, như hai chiếc ra-đa nhạy bén, không ngừng xoay chuyển, dò bắt bất kỳ tiếng động bất thường nào.
Bước chân nó cũng trở nên dè dặt, mỗi bước hạ xuống đều nhẹ nhàng, chậm rãi và cẩn trọng, dường như sợ kinh động đến một sinh vật bí ẩn nào đó đang say ngủ trong rừng sâu.
Khi bọn hắn đến gần một khu vực dưới chân núi, thân thể Đại Lăng đột nhiên cứng đờ, toàn thân căng cứng trong nháy mắt.
Hai mắt nó trợn trừng, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, cái đuôi vốn ve vẩy giờ dựng thẳng đứng, bất động, miệng phát ra những tiếng gừ gừ trầm thấp đầy đe dọa.
Ngay lập tức, lông trên lưng nó dựng đứng lên như thể bị một luồng điện mạnh chạy qua.
Điều này khiến thân hình vốn đã cường tráng của nó trông càng to lớn hơn, đây là phản ứng bản năng khi nó đối mặt với mối nguy hiểm cực lớn.
Triệu Tiểu Ngũ lập tức nhận ra sự khác thường của Đại Lăng, trong lòng hắn chuông báo động vang dội, không chút do dự, hắn dừng ngay bước chân đang tiến tới.
Thân thể hắn như bị niệm Định Thân Chú, đứng vững tại chỗ, chỉ có đôi mắt sắc bén là nhanh chóng lia khắp bốn phía, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, cố gắng cảm nhận sự dao động trong cảm xúc của Đại Lăng.
Trong khoảnh khắc đó, hắn dường như có thể thông qua ánh mắt của Đại Lăng để nhìn thấy mối nguy hiểm đang ẩn mình đâu đó.
Thông qua cơ bắp căng cứng và bộ lông dựng đứng của nó, hắn cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đang ập tới.
Sau một thoáng phán đoán chính xác, hắn xác định nguồn nguy hiểm phát ra từ chân ngọn núi kia.
Khứu giác nhạy bén hơn người của Đại Lăng hiển nhiên đã đánh hơi được mùi của một loài mãnh thú nào đó khiến nó sợ hãi.
Luồng mùi đó theo gió thoảng, len lỏi vào mũi nó, kích thích dây thần kinh, khiến bản năng cảnh giác của nó vang lên tức thì.
Còn Triệu Tiểu Ngũ, dù cũng cố gắng vận dụng khứu giác để tìm kiếm, định ngửi ra chút manh mối trong không khí, nhưng ngoài một mùi tanh rất nhẹ, thoang thoảng như có như không, hắn không thể nào nhận ra bất kỳ mùi vị đặc biệt nào khác.
Mùi tanh này lẩn khuất trong không khí, tồn tại một cách mơ hồ, như một bóng ma ẩn mình trong bóng tối, khiến người ta không thể dò xét.
Triệu Tiểu Ngũ nhíu chặt mày, lòng đầy nghi hoặc và bất an.
Triệu Tiểu Ngũ dẫn theo chó Đại Lăng, tiếp tục cẩn trọng tiến về phía ngọn núi cao nhất kia.
Lúc này, khu rừng càng thêm tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng bước chân của hắn và tiếng thở có phần nặng nhọc của Đại Lăng.
Tim Triệu Tiểu Ngũ bất giác đập nhanh hơn, hắn siết chặt khẩu súng trường bán tự động Kiểu 56 trong tay, ngón tay đặt hờ trên cò súng, sẵn sàng ứng phó với tình huống đột ngột.
Bọn hắn dần đến gần chân núi, cái mùi tanh thoang thoảng kia càng lúc càng nồng.
Bước chân Đại Lăng càng chậm hơn, thân hình hơi căng cứng, tai ép sát vào đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào một lùm cây bụi phía trước.
Triệu Tiểu Ngũ nhìn theo hướng mắt của Đại Lăng, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì.
Nhưng hắn biết rõ, nguy hiểm thường ẩn mình dưới vẻ ngoài tưởng như bình lặng đó.
Bất chợt, một tiếng sột soạt rất nhỏ từ trong lùm cây bụi vọng ra, Đại Lăng lập tức sủa dữ dội!
Tiếng sủa vang vọng trong sơn cốc tĩnh lặng, đầy vẻ cảnh báo và bất an.
“Gâu gâu, gâu gâu……” Đây chính là tiếng báo động của Đại Lăng!
Triệu Tiểu Ngũ cấp tốc ngồi thụp xuống, gác súng trường lên một tảng đá, họng súng chĩa thẳng về hướng phát ra âm thanh.
Mắt hắn nheo lại, cố nhìn xuyên qua đám cành lá rậm rạp, để thấy rõ mối đe dọa ẩn trong đó.
Đúng lúc này!!!
Một con gấu chó thân hình đồ sộ từ trong lùm cây bụi lao vụt ra!
Nó vừa xuất hiện, liền lao thẳng về phía Đại Lăng!
Đại Lăng rất linh hoạt né tránh, vừa sủa dữ dội về phía con gấu, vừa dụ con gấu đen lớn này chạy về hướng ngược lại với Triệu Tiểu Ngũ.
Con gấu đen lớn này đứng thẳng lên, cao phải hơn hai mét, bộ lông đen kịt toàn thân óng ánh dưới nắng, móng vuốt sắc nhọn cào trên mặt đất để lại từng vệt sâu hoắm.
Nó há ngoác cái 'huyết bồn đại khẩu', gầm lên một tiếng trầm đục, âm thanh như muốn xé rách màng nhĩ, khiến người nghe lòng run sợ.
“Rống!!” Triệu Tiểu Ngũ trong lòng kinh hãi, nhưng kinh nghiệm săn bắn nhiều năm đã giúp hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận