Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Tổng Kịch Võ Tình

Chương 93: Mạnh như quái vật đạp tuyết mà ca, sống sót tỉ lệ —— Linh

Chương 93: Mạnh như quái vật Đạp Tuyết Nhi Ca, tỉ lệ sống sót —— Không
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tô Mục đang đứng trước cửa sổ phòng khách.
Không ít người thấp giọng thảo luận.
“Võ Vô Địch hẳn là sẽ lựa chọn gia nhập vào nhỉ?” “Không nhất định.” “Ngươi nghĩ xem, coi như hắn thật sự gia nhập, với tiềm lực của hắn, chắc chắn cũng sẽ không chịu làm kẻ dưới.” “Vạn nhất để cho hắn lấy được thêm mấy cái đánh giá thông quan cấp S hoặc thậm chí cao hơn, thực lực tăng lên, đến lúc đó không áp chế được thì làm sao bây giờ?” “Cho nên dù hắn có đồng ý gia nhập, chỉ sợ sau khi vào rồi cũng sẽ bị khống chế.” “Nếu như vậy, còn không bằng chết một cách thống khoái.” “Hứ, chết đâu phải ngươi, ngươi nói thì hay lắm đúng không?” “Ngươi không biết câu 'thà sống lay lắt còn hơn chết tử tế' sao?”
Tô Mục nghe đám người nghị luận thì mỉm cười.
Hắn ngẩng đầu, hai mắt đối diện với ánh mắt băng lãnh khát máu của Đạp Tuyết Nhi Ca, bình thản mở miệng.
“Không có ai sẽ vĩnh viễn không chết.” “Ngươi, hoặc ta, cũng như thế.” “Ta có khả năng sẽ chết.” “Nhưng tuyệt đối không phải là hôm nay!” “Muốn ta thần phục?” “Nằm mơ giữa ban ngày!”
Nghe được câu trả lời của Tô Mục, toàn trường xôn xao.
Mặc dù đám người đã sớm ngờ rằng đây có thể sẽ là câu trả lời.
Nhưng khi thật sự nghe được Võ Vô Địch cự tuyệt, hơn nữa còn không chút sợ hãi đối mặt với Đạp Tuyết Nhi Ca mạnh hơn hắn ít nhất hai đại đẳng cấp.
Cảnh tượng này vẫn khiến đám người cảm thấy kính nể.
Thật không phải ai cũng có dũng khí đối mặt sinh tử.
Huống chi, đó còn là một tân tinh nắm giữ tiềm lực vô cùng lớn như vậy.
Trong phòng khách 010, Văn Phong đưa viên linh bội cấp A mà Tô Mục đã ném vào cho Phương Ái Quốc.
“Câu Hồn Dẫn có hiệu lực ngay tức khắc, sẽ bắn ra Câu Hồn Tác.” “Tốc độ của Câu Hồn Tác mắt thường khó phân biệt, cho nên mới cần đeo linh bội trên người.” “Ngay khoảnh khắc Câu Hồn Tác chạm tới mục tiêu, linh bội sẽ tự động kích hoạt hộ thân.” “Mặc dù như vậy, nhưng nếu như ngươi có thể dự đoán thành công thời cơ Câu Hồn Tác bắn ra, chủ động kích phát Linh Bội chặn trước người Võ Vô Địch, sẽ có thể giúp hắn ngăn cản được Câu Hồn Tác!”
Phương Ái Quốc cất kỹ Linh Bội, gật gật đầu.
“Yên tâm đi Văn cục, vì tương lai, ta nhất định sẽ bảo vệ Võ Vô Địch.”
Mà lúc này, nghe được câu trả lời của Tô Mục, Đạp Tuyết Nhi Ca không những không giận, ngược lại trên mặt còn lộ ra nụ cười.
“Thật tốt!” “Ngươi quả nhiên giống như ta nghĩ, lựa chọn cự tuyệt hảo ý của ta.” “Nói thật, nếu như ngươi thật sự đồng ý, ta còn thấy rất khó xử.” “Dù sao, ta đã không nhịn được muốn đem máu của ngươi bôi lên mặt ta rồi!” Vừa nói, hắn vừa lè lưỡi liếm một vòng trên mặt mình.
Thấy cảnh này, mọi người không khỏi rùng mình một cái.
Sắc mặt Tô Mục lại có chút cổ quái.
“Này... Ngươi có từng nghĩ tới, vạn nhất người nào đó bị ngươi làm cho thành bộ dạng này, lại mắc HIV-Aids......” “Vậy chẳng phải ngươi sẽ......”
Sắc mặt Đạp Tuyết Nhi Ca cứng đờ.
Một giây sau hắn mới phản ứng lại.
Bên trong Luân Hồi thần điện này, tất cả mọi người đều có thể dùng điểm Luân Hồi để chữa trị bất kỳ thương thế, bệnh tật nào.
Lấy đâu ra HIV-Aids chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, hắn lập tức nổi trận lôi đình.
“Tốt! Tốt! Tốt!” “Sắp chết đến nơi còn dám múa mép khua môi!” “Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ phòng bao.
“Ta chờ ngươi ở bên ngoài.” Bỏ lại câu này, Đạp Tuyết Nhi Ca bước ra khỏi đại sảnh đấu giá hội.
Tô Mục cũng đi ra khỏi phòng khách.
Vừa chuẩn bị xuống lầu, thì thấy cửa phòng khách 010 mở ra, Phương Ái Quốc cùng Văn Phong bước ra.
Nhìn thấy Tô Mục, Văn Phong mở miệng hỏi: “Tiểu Võ, thật sự không cần sao?”
“Không cần.” Tô Mục lắc đầu, đi xuống lầu trước.
Văn Phong đành phải thở dài, quay đầu ra hiệu cho Phương Ái Quốc đuổi theo.
Ba người lần lượt đi xuống lầu, Lưu Gia Hào và Lưu Gia Anh cùng nhau tiến lên đón.
“Lão đại......” Tô Mục gật đầu với hai người, rồi quay đầu nhìn về phía Văn Phong.
“Văn cục, hai người này nhờ các ngươi chiếu cố.” “A Hào, A Anh, hai vị này là cao tầng của Hồng Kỳ Hội.” “Hai ngươi lát nữa hãy đi theo bọn họ cùng rời đi.” “Còn về phần ta......” Hắn nói, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Cứ để ta xem thử, tên Đạp Tuyết Nhi Ca này rốt cuộc có bản lĩnh gì.” “Yên tâm, hắn không làm gì được ta đâu.”
Nói xong, Tô Mục liền lách qua đám người, đi về phía cửa.
Văn Phong vội vàng thúc nhẹ vào lưng Phương Ái Quốc, sau đó dẫn Lưu Gia Hào và Lưu Gia Anh cùng đi theo.
Lúc này, đám người vẫn chưa rời đi cũng nhao nhao đứng dậy, định đi theo xem náo nhiệt.
Tô Mục phát hiện đám người đi theo sau, nhưng hắn cũng không nói gì.
Khi hắn bước ra cửa lớn, liền thấy Đạp Tuyết Nhi Ca đang đứng chờ cách đó không xa.
Nhìn thấy Tô Mục vậy mà thật sự dám đi ra, Đạp Tuyết Nhi Ca không khỏi nhíu mày.
“Ồ, ngươi thật đúng là dám ra đây.” “Chịu chết đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Câu Hồn Dẫn trong tay hắn liền hóa thành một đạo hồng quang bắn về phía Tô Mục.
Phương Ái Quốc thấy vậy, trong mắt tinh quang lóe lên, dùng sức bóp nát linh bội trong tay, hơi nhún chân đạp nát mặt đất, thân hình như tia chớp lao tới chặn Câu Hồn Tác.
Nhưng ngay lúc hắn sắp chạm đến Câu Hồn Tác, thân hình lại đột nhiên trì trệ!
Một giây sau, Câu Hồn Tác đã chạm tới Tô Mục.
Tô Mục và Đạp Tuyết Nhi Ca tức khắc hóa thành hồng quang, biến mất tại chỗ.
“Đáng chết!” Phương Ái Quốc chửi thầm một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, và rồi đồng tử của hắn co rút lại trong nháy mắt.
Chỉ thấy hai chân của hắn, không biết từ lúc nào đã bị băng giá đông cứng trên mặt đất!
Rõ ràng, đây là do Đạp Tuyết Nhi Ca làm.
Vừa rồi hắn bóp nát linh bội, đạp đất lao người về phía trước, thời gian bỏ ra thậm chí chưa đến 0.1 giây!
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, Đạp Tuyết Nhi Ca không những nắm bắt được động tác của hắn, mà thậm chí còn dùng băng giá đóng băng hai chân hắn?
Nghĩ tới đây, Phương Ái Quốc không khỏi hít sâu một hơi.
Rõ ràng bản thân cũng là luân hồi giả cấp A, cường giả xếp thứ 87 trên Bảng Trăm Người Mạnh.
Không ngờ chênh lệch với Đạp Tuyết Nhi Ca lại lớn đến thế!
Hắn cũng chỉ xếp thứ 56 thôi mà!
Đơn giản chính là một con quái vật!
Mà vừa nghĩ tới Võ Vô Địch lại phải sinh tử quyết đấu với một quái vật như vậy, lòng hắn liền chùng xuống.
Chết chắc rồi......
Võ Vô Địch chết chắc rồi......
Không chỉ hắn, mà cả Văn Phong khi nhìn thấy Phương Ái Quốc bị ngăn cản, cũng nhắm mắt, lắc đầu thở dài.
Trên mặt Lưu Gia Hào và Lưu Gia Anh đều lộ vẻ lo lắng.
Đám người cùng đi ra phía sau cũng đang nghị luận sôi nổi.
Một giây sau, liền nghe có người hô lên: “Các huynh đệ, bên phía Sân thi đấu có thể quan chiến!” “Nghe bạn ta nói, đại lão Đạp Tuyết dường như không muốn giết Võ Vô Địch nhanh như vậy.” “Hắn muốn biến cuộc quyết đấu này thành một buổi biểu diễn công khai!” “Mà nội dung biểu diễn, chính là tử hình Võ Vô Địch!”
Nghe hắn nói như vậy, đám người lập tức sôi trào.
“Nhanh đi, nhanh đi!” “Ta muốn thấy khoảnh khắc Võ Vô Địch ngã xuống!” “Haiz, thật là đáng tiếc, haiz!” “Đi thôi, đi thôi.”
Phương Ái Quốc gắng sức thoát khỏi lớp băng giá dưới chân, mặt đầy áy náy cúi đầu.
“Xin lỗi, Văn cục, ta thất bại rồi.” Văn Phong vỗ vai hắn một cái, lắc đầu.
“Thôi vậy, ngươi cũng đã cố hết sức rồi.” “Chỉ có thể nói, chênh lệch giữa chúng ta và Đạp Tuyết Nhi Ca còn quá lớn.” “Đi thôi, chúng ta cũng đến Sân thi đấu xem sao.” “Lúc trước, Tiểu Võ tỏ ra tự tin như vậy, biết đâu hắn thật sự có cách gì đó cũng nên......”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy.
Nhưng trên thực tế bất kỳ ai cũng biết, xác suất để Võ Vô Địch sống sót dưới tay Đạp Tuyết Nhi Ca —— Là không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận