Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Tổng Kịch Võ Tình

Chương 85: Đấu giá bắt đầu, giá trị 25 ngàn 《 Khai sơn chưởng 》

Lúc này, chỉ thấy trên sân khấu phòng đấu giá, một nữ tử vóc người cao gầy, mặc sườn xám từ phía sau màn đi ra.
Nữ tử đi đến giữa sân khấu, hơi cúi đầu thi lễ với đám người, mở miệng nói: “Các vị khách quý đợi lâu.” “Đấu giá hội, bây giờ bắt đầu.” Nàng nói, vung tay lên, vật phẩm đấu giá thứ nhất liền xuất hiện trong tay nàng.
Thấy cảnh này, Tô Mục mới phản ứng lại —— Nữ tử trước mắt này, nhìn không khác gì luân hồi giả, vậy mà cũng giống như ngọc tượng, là tạo vật của Luân Hồi thần điện!
Nếu không phải lời dạo đầu quá đơn giản của nàng, cùng với thao tác phất tay là có thể lấy ra vật phẩm đấu giá này, ta có thể thật sự không phát hiện ra điểm này.
Ý thức được điểm này, Tô Mục đột nhiên cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.
Lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ tạp nhạp trong lòng, nhìn về phía vật đấu giá trong tay nữ tử mặc sườn xám.
Nữ tử mặc sườn xám giới thiệu: “Bí tịch võ công trong tay ta đây, tên là 《 Khai Sơn Chưởng pháp 》, uy lực kinh người.” “Bây giờ, người mong muốn có thể kêu giá.” Tiếng nói của nàng vừa dứt, liền lập tức có người kêu giá 500.
Ngay sau đó, lại có người bên cạnh tiếp tục tăng giá.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, giá cả liền được gọi tới 1000 điểm Luân Hồi.
Tô Mục nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được khẽ lắc đầu.
《 Khai Sơn Chưởng pháp 》 này đừng nhìn tên gọi nghe ghê gớm, trên thực tế, lại là võ công của Nam Hi Nhân, lão tứ trong Giang Nam Thất Quái.
Mà Nam Hi Nhân có thực lực gì chứ?
Thực lực cỡ bị Âu Dương Khắc dễ dàng đánh chết.
Cho nên Khai Sơn Chưởng pháp này, tối đa cũng chỉ là hàng nhị lưu.
Chỉ có điều một số người này có lẽ cảm thấy, với cái tính của Luân Hồi thần điện, loại vật phẩm có tên càng giản dị tự nhiên, giới thiệu càng ngắn gọn, mới là đồ tốt nha.
Bất quá, ta ngược lại có thể lợi dụng điểm này, trước tiên hố Đạp Tuyết Nhi Ca một phen.
Mà muốn hắn cắn câu, ta nhất định phải tỏ ra bằng mọi giá phải có được nó.
Nghĩ tới đây, Tô Mục cũng giơ tay báo giá.
“3000!” Nghe được Tô Mục báo giá, toàn bộ phòng đấu giá đều im lặng trong nháy mắt.
Thông qua mâu thuẫn vừa rồi giữa Tô Mục với Tiểu Mai, Tiểu San và cả Đạp Tuyết Nhi Ca, mọi người đều đã biết, soái ca ngồi ở hàng đầu đại sảnh này chính là Võ Vô Địch danh tiếng đang lên trong mấy ngày gần đây.
Mà không nghi ngờ gì nữa, một đại lão có thể liên tục đánh ra đánh giá thông quan cấp S, dường như nắm giữ logic tầng dưới của phó bản Luân Hồi, ánh mắt không thể nào kém được!
Vậy 《 Khai Sơn Chưởng 》 này vừa mới kêu giá đến hơn 1000, đại lão liền trực tiếp báo giá ba ngàn?
Điều này há không có nghĩa là, giá trị của quyển bí tịch này chắc chắn lớn hơn ba ngàn rất nhiều sao?
Theo lý mà nói, 《 Khai Sơn Chưởng 》 này ít nhất cũng là công pháp cấp bậc nhất lưu!
Nghĩ tới đây, mọi người nhất thời điên cuồng tăng giá!
“3500!” “Ta ra 3700!” “Đều đừng tranh, ta ra 4500!” Đến cuối cùng, giá được gọi thẳng tới 7000 điểm Luân Hồi mới chậm rãi dừng lại.
Mà người ra giá là một phòng riêng trên lầu hai.
Tô Mục nghe được có người bên cạnh nhỏ giọng nghị luận: “Lúc nãy ta hóng chuyện, có nhìn thấy người trong phòng riêng kia qua cửa sổ đang mở.” “Là Phòng Ái Quân, luân hồi giả cấp A, hạng 87 Bách Cường Bảng, phó hội chủ Hồng Kỳ Hội, bang phái xếp hạng thứ mười.” Nghe vậy Tô Mục trong lòng hơi động, chợt tăng giá lần nữa.
“10000!” Giá này vừa được báo ra, toàn trường lập tức xôn xao.
“Oa, 1 vạn điểm Luân Hồi?” “Võ Vô Địch đại lão cũng quá giàu có đi?” “Không phải chứ, 《 Khai Sơn Chưởng 》 này rốt cuộc là cấp bậc gì vậy?” “Sẽ không phải là cấp bậc Tiên thiên chứ?” Trong phòng khách 003, Đạp Tuyết Nhi Ca đang ôm Tiểu Mai và Tiểu San, một trái một phải.
Hai nữ nhân tựa vào người hắn, mặt mày đỏ bừng.
Hắn nghe được Tô Mục báo giá lần nữa, khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hừ, xem ra ngươi rất muốn quyển bí tịch công pháp này nhỉ?
Báo giá 1 vạn?
Xem ra lần trước lão già kia thật sự đã đưa đại bộ phận điểm Luân Hồi cho ngươi.
Bất quá hôm nay có lão tử ở đây, ngươi đừng hòng đoạt được dù chỉ một món đồ!
Ta ngược lại muốn xem xem, hôm nay giới hạn cuối cùng của ngươi rốt cuộc ở đâu.
Nghĩ tới đây, Đạp Tuyết Nhi Ca chậm rãi mở miệng báo giá.
“1 vạn 2000.” Nữ tử mặc sườn xám ngẩng đầu gật với hướng phòng khách 003.
“Khách quý phòng 003 ra giá 1 vạn 2000, còn có ai tăng giá nữa không?” Đám người nghe vậy, lại xôn xao lần nữa.
Cái giá 1 vạn 2000, mua một bản công pháp!
Điều này đã vượt ra ngoài khái niệm của 80% luân hồi giả.
Bất quá, khi bọn họ nhìn thấy biểu lộ khó coi trên mặt Võ Vô Địch đại lão, đám người liền hiểu ra cả.
Cũng không phải bản thân quyển công pháp này đáng giá nhiều tiền như vậy.
Mà là Đạp Tuyết đại lão đang cố ý làm khó Võ Vô Địch đại lão!
Ngược lại Nhật Môn là bang phái xếp hạng thứ ba của Luân Hồi thần điện Châu Á, gia đại nghiệp đại, Võ Vô Địch đại lão dù có lợi hại đến đâu, một mình cũng khẳng định không bì được.
Lại thêm việc có thể được Võ Vô Địch đại lão nhìn trúng, nhất định là đồ tốt.
Coi như giá hơi cao một chút, cũng có thể chấp nhận.
Cho nên, cách làm của Đạp Tuyết Nhi Ca như vậy là một sách lược rất cao minh.
Nghĩ tới đây, mọi người như thể xem kịch hay, đồng loạt nhìn về phía Tô Mục.
Tô Mục thấy thế trong lòng thầm cười lạnh, nhưng trên mặt lại tái mét.
Hắn cắn răng, giơ tay lên lần nữa.
“1 vạn 8 !” Đám người lại chấn kinh lần nữa!
Tăng giá thẳng sáu ngàn!
Khí thế này... Đơn giản chính là dáng vẻ nắm chắc phần thắng rồi!
Đạp Tuyết Nhi Ca thấy thế, đầu mày nhướng lên.
Nha? Muốn dùng khí thế dọa lui ta à?
Ngươi có vốn đó sao? Lão đệ!
So tiền nhiều hả?
Để áp chế ngươi, vừa rồi ta đã chuyển năm thành vốn lưu động trong bang phái tới đây.
Khoảng chừng 10 vạn!
Xem ta đè chết ngươi thế nào!
Nghĩ tới đây, hắn không do dự một giây nào, trực tiếp tăng giá theo.
“25 ngàn!” Lại tăng giá thẳng bảy ngàn!
Còn nhiều hơn Tô Mục một ngàn!
Lúc này, đám người lại nhìn về phía Tô Mục, liền thấy biểu lộ đặc sắc trên mặt hắn —— Mê mang, đau đớn, không cam lòng...
Cuối cùng, chỉ có thể thở dài, ngồi xuống với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Người ngồi bên cạnh Tô Mục còn nhỏ giọng an ủi hắn một câu.
“Đại lão, không sao đâu, phía sau vật đấu giá còn nhiều mà.” “Coi như Nhật Môn có gia đại nghiệp đại thế nào, cũng không thể nào áp chế ngươi mãi được.” Tô Mục sắc mặt tái xanh miễn cưỡng gật đầu, nhưng thực tế trong lòng lại đang nở hoa.
Cũng không biết đến lúc đó Đạp Tuyết Nhi Ca trở về, phát hiện mình bỏ ra hai vạn năm ngàn điểm Luân Hồi, lại mua về một cái chưởng pháp cao nhất chỉ là nhị lưu, thậm chí không nhập lưu, thì sẽ có biểu tình gì.
Lúc này, nữ tử mặc sườn xám hỏi hai lần, phát hiện không có người tiếp tục tăng giá, cũng sảng khoái vỗ tay một cái.
“Chúc mừng khách quý phòng 003 nhận được vật phẩm đấu giá này!” Trong phòng khách, trước mặt Đạp Tuyết Nhi Ca bạch quang lóe lên, bí tịch Khai Sơn Chưởng liền xuất hiện trong tay hắn.
Hắn nhìn cũng không thèm nhìn liền thu vào không gian cá nhân.
Điểm Luân Hồi Đạp Tuyết Nhi Ca dùng để đấu giá lần này là vốn lưu động của Nhật Môn.
Cho nên hắn đấu giá được cái gì cũng đều thuộc về bang phái cả.
Chính vì nguyên nhân này, hắn mới không thèm nhìn mà cất bí tịch đi.
Bất quá cho dù hắn có đọc kỹ xem xét, cũng không chắc có thể phát hiện ra điều khác thường.
Bởi vì có điểm Luân Hồi để cộng điểm, cho nên tuyệt đại bộ phận người dù đã có một thân võ nghệ, nhưng lý giải về võ công vẫn còn nông cạn như cũ.
Đạp Tuyết Nhi Ca cũng là một trong số đó.
Mà khi hắn nhìn thấy Tô Mục thua cuộc, sắc mặt khó coi, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.
Hắn vừa giở trò với Tiểu Mai và Tiểu San, vừa mở miệng nói:
“Các mỹ nữ, ta làm vậy cũng coi như thay các ngươi trút giận, các ngươi không định bày tỏ chút gì sao?” Hai muội tử hiểu ý ngay lập tức, liền cúi người xuống.
Đạp Tuyết Nhi Ca hít một ngụm khí lạnh “Tê…”, trên mặt nở nụ cười.
Võ Vô Địch, xem ngươi còn dám đối nghịch với Nhật Môn chúng ta nữa không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận