Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Tổng Kịch Võ Tình
Chương 87: Đạp tuyết nhi ca nhập ma, chân chính quan phương tổ chức
Chương 87: Đạp Tuyết Nhi Ca nhập ma, tổ chức quan phương chân chính
Bất nhập lưu!
Nghe được ba chữ này, Đạp Tuyết Nhi Ca cả người thoáng hoảng hốt, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Bất nhập lưu, lại là bất nhập lưu!
Bất nhập lưu mà ngươi đặt tên là 《 Khai Sơn Chưởng 》 sao?
Chính mình vậy mà lại bỏ ra hai vạn năm ngàn Điểm Luân Hồi, để mua một bản ngoại công bất nhập lưu?
Đây chính là hai vạn năm ngàn Điểm Luân Hồi!
Không phải là một số lượng nhỏ!
Toàn bộ tài chính lưu động mà Thiên Môn có thể sử dụng, cũng chỉ có vỏn vẹn 20 vạn!
Cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Hơn nữa, điều khiến hắn khó chấp nhận nhất chính là, bản thân vậy mà ngay từ đầu đã bị tên Võ Vô Địch kia đùa bỡn?
Nghĩ đến đây, Đạp Tuyết Nhi Ca cảm thấy một ngọn lửa vô danh từ trong lòng xộc thẳng lên đỉnh đầu!
Đôi mắt hắn lập tức trở nên đỏ như máu.
Hắn nhập ma!
Mà lúc này, Tiểu San lại không hề có chút nhãn lực nào mà xông tới, đỡ lấy hắn.
“Ai nha, Đạp Tuyết đại ca, ngươi cẩn thận một chút a.”
“Cút!”
Đạp Tuyết Nhi Ca vung tay quăng Tiểu San bay đi, đập vào bức tường bên cạnh.
Tiểu San lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, ô ô khóc nấc lên.
Đạp Tuyết Nhi Ca nghe mà phiền lòng, lập tức gầm lên: “Câm miệng!”
Tiểu San chỉ có thể đưa tay che miệng mình, sợ hãi nằm trên mặt đất.
Tiểu Mai lúc này cũng không dám cử động.
Nhưng Đạp Tuyết Nhi Ca nhìn hai người họ, dục vọng khát máu trong lòng tăng vọt.
Hắn vỗ tay một cái, lập tức có hai thành viên Thiên Môn đi tới.
Hai người nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Đạp Tuyết Nhi Ca, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Theo ấn tượng của họ, Tuyết Nguyệt sứ giả cũng từng nhập ma như vậy một lần.
Lần đó, hắn đã giết bang phái đối địch cùng một số người vô tội, tổng cộng gần một trăm người, mới khôi phục lại bình thường.
Cho nên Tuyết Nguyệt sứ giả lúc này tuyệt đối không thể chọc vào!
“Tuyết Nguyệt sứ giả!”
“Hai ngươi đến cửa ra vào sàn đấu giá chờ.”
“Một khi nhìn thấy hai nàng rời khỏi sàn đấu giá, liền dùng Câu Hồn Dẫn kéo các nàng vào Sinh tử quyết đấu.”
Đạp Tuyết Nhi Ca nói rồi ném ra hai đạo cụ hình lưỡi câu.
Hai người nhận lấy Câu Hồn Dẫn, vội vàng đáp lời rồi rời đi.
Tiểu Mai cùng Tiểu San thấy vậy lập tức mặt mày kinh hãi, khiếp sợ không thôi.
Tiểu Mai bổ nhào tới trước mặt Đạp Tuyết Nhi Ca, khóc lóc nói: “Đạp Tuyết đại ca, đại ca!”
“Tại sao ngươi muốn giết ta?”
“Ta, ta lúc đó không phải là đang giúp ngươi sao... Ta, ta không có cách nào nhắc nhở ngươi được a!”
“Đại ca!” Tiểu San cũng quỳ phụp xuống đất, khóc như mưa.
“Đại ca, chuyện này không liên quan đến ta a!”
“Ngươi muốn giết thì giết nàng ấy đi!”
“Ta đâu có chọc giận ngươi a!”
“Chỉ cần ngươi không giết ta, ta làm gì cũng được!”
Nàng vừa nói vừa cởi quần áo, lao về phía Đạp Tuyết Nhi Ca.
Nhưng Đạp Tuyết Nhi Ca lại chán ghét đẩy nàng ra.
Hắn cười gằn nhìn Tiểu San đang ngã trên đất, mở miệng nói: “Các ngươi muốn sống, đúng không?”
“Đi, vậy thì theo ta đến đây.”
Hắn nói xong liền đứng dậy, lôi kéo hai nữ nhân đi ra ngoài.
Tiểu Mai và Tiểu San có chút không cam lòng đi theo.
Khi đi ngang qua lầu hai, cửa phòng bao số 010 bỗng nhiên mở ra.
Một gã Hán tử cao lớn như cột điện xuất hiện ở cửa, nói với Đạp Tuyết Nhi Ca: “Đạp Tuyết, cũng phải có chừng mực thôi.”
“Ngươi làm như vậy là quá đáng rồi.”
Đạp Tuyết Nhi Ca cười lạnh một tiếng.
“Nói như vậy, Hồng Kỳ Hội các ngươi muốn trở thành kẻ địch của Thiên Môn chúng ta sao?”
Phòng Ái Quân sầm mặt lại, quay vào phòng bao rồi đóng sầm cửa lại.
Tiếp đó, dưới cái nhìn của mọi người, Đạp Tuyết Nhi Ca lôi Tiểu Mai và Tiểu San ra khỏi cửa lớn sàn đấu giá.
Tô Mục nhìn cảnh này, cười lạnh.
Hắn đã sớm liệu được sẽ có cảnh này.
Chỉ là không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.
Hai nữ nhân không biết sống chết này, tưởng rằng tham gia vào phân tranh giữa mình và Đạp Tuyết Nhi Ca là có thể kiếm được lợi lộc.
Bây giờ nhận lấy báo ứng này, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Không bao lâu sau, Tiểu Mai bỗng nhiên một mình chạy vào.
Nàng bổ nhào tới trước mặt Tô Mục, khóc đến hai mắt đẫm lệ.
“Đại lão!”
“Van cầu ngươi, đại lão!”
“Ngươi mau cứu ta với!”
“Ta sai rồi! Ta không nên bán thông tin về tướng mạo của ngươi cho hắn!”
“Hắn, hắn chính là một con quỷ!”
“Hắn ——”
“Ngươi nói... Ai là quỷ?”
Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang lời khóc lóc kể lể của Tiểu Mai.
Tô Mục ngẩng mắt nhìn lại, chỉ thấy Đạp Tuyết Nhi Ca mình đầy vết máu, vừa hưng phấn liếm vết máu tươi dính trên mặt, vừa đi tới gần.
Tiểu Mai vừa lắc đầu vừa lùi lại, đồng thời nhìn Tô Mục không ngừng cầu xin.
“Đại lão, số Điểm Luân Hồi ta kiếm được, chỉ dùng mua một món linh sức có thể hóa giải một lần Câu Hồn Dẫn, còn lại ta một điểm cũng không dám tiêu xài a!”
“Ta có thể đưa hết toàn bộ cho ngươi!”
“Ta đưa hết toàn bộ cho ngươi!”
Nhưng đối mặt với lời thỉnh cầu của Tiểu Mai, Tô Mục lại lắc đầu.
“Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước phải làm như vậy?”
“Nói không sai.”
Đạp Tuyết Nhi Ca đưa tay kéo Tiểu Mai lại, nhìn Tô Mục cười tà dị.
“Huống hồ, ngươi cho rằng hắn giữ được ngươi chắc?”
“Nói cho ngươi biết, hắn cũng là ‘Nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn’!”
Hắn nói rồi lấy ra một cái Câu Hồn Dẫn màu đỏ máu, đặt trước mặt Tô Mục lắc lắc.
“Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cuộc đấu giá này kéo dài thêm một chút.”
“Bởi vì khoảnh khắc ngươi bước ra khỏi sàn đấu giá, chính là tử kỳ của ngươi.”
Nói xong, hắn liền lôi Tiểu Mai đang không ngừng gào thét chói tai, từng bước một đi ra khỏi sàn đấu giá.
Luân Hồi thần điện tuy cấm Luân Hồi giả tùy ý công kích lẫn nhau.
Nhưng động tác như lôi kéo thế này, vì không thể gây ra tổn thương, nên trong phán định của Luân Hồi thần điện, không được xem là hành vi công kích.
Trong phòng bao 010, Phòng Ái Quân nhìn hành vi ngang ngược này của Đạp Tuyết Nhi Ca, nhịn không được dùng sức đập nát tay vịn ghế bên cạnh.
“Đám Luân Hồi giả cố tình làm bậy, coi kỷ luật như không này...”
Phòng Ái Quân mặt mày sa sầm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đem tất cả bọn chúng ra trước công lý!”
Bên cạnh hắn, một người đàn ông trạc bốn năm mươi tuổi lắc đầu.
“Tiểu Phòng, chuyện này quả thực bắt buộc phải làm.”
“Nhưng việc thực hiện lại là gánh nặng đường xa.”
“Chưa kể đến việc làm thế nào chúng ta khóa chặt được thân phận ngoài đời thực của những người này.”
“Cho dù khóa được thân phận của họ, để tránh gây ra chấn động xã hội và khủng hoảng, cũng phải tùy cơ ứng biến.”
“Văn cục, ta khó chịu quá...”
Phòng Ái Quân dùng sức nắm chặt vạt áo trước ngực mình.
“Chúng ta đã phụ lòng lời hứa mà chính mình từng thề, lời hứa bảo vệ quần chúng nhân dân!”
“Ta khó chịu quá!”
Nói đến đây, trong mắt gã Hán tử cao lớn như cột điện này vậy mà ánh lên lệ quang.
Văn cục trưởng thở dài, đưa tay vỗ vai Phòng Ái Quân.
“Ta hiểu, Tiểu Phòng, ta hiểu.”
“Vì đại cục, mỗi người chúng ta trong lòng đều nén lại một hơi.”
“Ngươi phải kiên trì tin tưởng rằng, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thực hiện được mục tiêu cuối cùng nhất!”
“Đáng tiếc...”
Hắn nói, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Tô Mục ở bên dưới.
“Đáng tiếc ngôi sao mới nổi danh này sắp phải bỏ mạng dưới tay Đạp Tuyết Nhi Ca.”
“Bằng không, nếu có thể tiếp xúc với hắn, phát triển hắn thành đồng chí của chúng ta.”
“Với tiềm lực hắn đã thể hiện, tất nhiên sẽ trở thành một Adam tiếp theo.”
“Nếu như chúng ta có được một đồng chí đủ sức nghiền ép bất kỳ Luân Hồi giả nào, vậy việc quốc gia quản lý Luân Hồi giả chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Phòng Ái Quân đưa tay lau nước mắt, cũng thở dài.
“Ai, Văn cục, chuyện này cũng phải trách cấp trên không biết biến báo.”
“Nếu như chúng ta có thể trực tiếp dùng vị trí Phó hội trưởng Hồng Kỳ Hội, cùng với tài nguyên đầy đủ để mời, ta tin rằng Võ Vô Địch nhất định sẽ đồng ý gia nhập chúng ta.”
“Đừng nói nữa.”
Người đàn ông được gọi là Văn cục đưa một ngón tay lên môi.
“Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Dù sao, nội bộ Hồng Kỳ Hội của chúng ta cũng không phải là một khối thép bền chắc.”
Phòng Ái Quân gật đầu, rồi lại mở miệng hỏi: “Vậy tiếp theo ở buổi đấu giá, chúng ta phải làm sao?”
Văn cục nghĩ ngợi rồi nói: “Giá mà Võ Vô Địch đưa ra đã không thể dùng làm mục tiêu tham khảo được nữa.”
“Cứ dựa theo dự đoán của chính chúng ta mà đấu giá thôi.”
“Được.”
Khi hai người thương lượng xong đối sách, Đạp Tuyết Nhi Ca cũng một lần nữa trở về với người đầy máu.
Hắn đi đến trước mặt Tô Mục, làm một động tác cắt cổ với Tô Mục, lúc này mới dẫn theo hai tên tiểu đệ quay về phòng bao trên lầu.
Lúc này, trong bảng cá nhân của Tô Mục cũng nhận được tin nhắn từ Lưu Gia Hào.
——【 Mộc Kiếm Hào: Lão đại, hay là ngươi thừa dịp bây giờ tên kia không canh giữ ở cửa ra vào thì mau chạy đi?】
Tô Mục mỉm cười.
——【 Võ Vô Địch: Yên tâm, ta tự có biện pháp.】
Lúc này, người phụ nữ mặc sườn xám lại một lần nữa lên đài.
Thời gian nghỉ giải lao kết thúc.
Buổi đấu giá, tiếp tục!
Bất nhập lưu!
Nghe được ba chữ này, Đạp Tuyết Nhi Ca cả người thoáng hoảng hốt, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Bất nhập lưu, lại là bất nhập lưu!
Bất nhập lưu mà ngươi đặt tên là 《 Khai Sơn Chưởng 》 sao?
Chính mình vậy mà lại bỏ ra hai vạn năm ngàn Điểm Luân Hồi, để mua một bản ngoại công bất nhập lưu?
Đây chính là hai vạn năm ngàn Điểm Luân Hồi!
Không phải là một số lượng nhỏ!
Toàn bộ tài chính lưu động mà Thiên Môn có thể sử dụng, cũng chỉ có vỏn vẹn 20 vạn!
Cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Hơn nữa, điều khiến hắn khó chấp nhận nhất chính là, bản thân vậy mà ngay từ đầu đã bị tên Võ Vô Địch kia đùa bỡn?
Nghĩ đến đây, Đạp Tuyết Nhi Ca cảm thấy một ngọn lửa vô danh từ trong lòng xộc thẳng lên đỉnh đầu!
Đôi mắt hắn lập tức trở nên đỏ như máu.
Hắn nhập ma!
Mà lúc này, Tiểu San lại không hề có chút nhãn lực nào mà xông tới, đỡ lấy hắn.
“Ai nha, Đạp Tuyết đại ca, ngươi cẩn thận một chút a.”
“Cút!”
Đạp Tuyết Nhi Ca vung tay quăng Tiểu San bay đi, đập vào bức tường bên cạnh.
Tiểu San lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, ô ô khóc nấc lên.
Đạp Tuyết Nhi Ca nghe mà phiền lòng, lập tức gầm lên: “Câm miệng!”
Tiểu San chỉ có thể đưa tay che miệng mình, sợ hãi nằm trên mặt đất.
Tiểu Mai lúc này cũng không dám cử động.
Nhưng Đạp Tuyết Nhi Ca nhìn hai người họ, dục vọng khát máu trong lòng tăng vọt.
Hắn vỗ tay một cái, lập tức có hai thành viên Thiên Môn đi tới.
Hai người nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Đạp Tuyết Nhi Ca, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Theo ấn tượng của họ, Tuyết Nguyệt sứ giả cũng từng nhập ma như vậy một lần.
Lần đó, hắn đã giết bang phái đối địch cùng một số người vô tội, tổng cộng gần một trăm người, mới khôi phục lại bình thường.
Cho nên Tuyết Nguyệt sứ giả lúc này tuyệt đối không thể chọc vào!
“Tuyết Nguyệt sứ giả!”
“Hai ngươi đến cửa ra vào sàn đấu giá chờ.”
“Một khi nhìn thấy hai nàng rời khỏi sàn đấu giá, liền dùng Câu Hồn Dẫn kéo các nàng vào Sinh tử quyết đấu.”
Đạp Tuyết Nhi Ca nói rồi ném ra hai đạo cụ hình lưỡi câu.
Hai người nhận lấy Câu Hồn Dẫn, vội vàng đáp lời rồi rời đi.
Tiểu Mai cùng Tiểu San thấy vậy lập tức mặt mày kinh hãi, khiếp sợ không thôi.
Tiểu Mai bổ nhào tới trước mặt Đạp Tuyết Nhi Ca, khóc lóc nói: “Đạp Tuyết đại ca, đại ca!”
“Tại sao ngươi muốn giết ta?”
“Ta, ta lúc đó không phải là đang giúp ngươi sao... Ta, ta không có cách nào nhắc nhở ngươi được a!”
“Đại ca!” Tiểu San cũng quỳ phụp xuống đất, khóc như mưa.
“Đại ca, chuyện này không liên quan đến ta a!”
“Ngươi muốn giết thì giết nàng ấy đi!”
“Ta đâu có chọc giận ngươi a!”
“Chỉ cần ngươi không giết ta, ta làm gì cũng được!”
Nàng vừa nói vừa cởi quần áo, lao về phía Đạp Tuyết Nhi Ca.
Nhưng Đạp Tuyết Nhi Ca lại chán ghét đẩy nàng ra.
Hắn cười gằn nhìn Tiểu San đang ngã trên đất, mở miệng nói: “Các ngươi muốn sống, đúng không?”
“Đi, vậy thì theo ta đến đây.”
Hắn nói xong liền đứng dậy, lôi kéo hai nữ nhân đi ra ngoài.
Tiểu Mai và Tiểu San có chút không cam lòng đi theo.
Khi đi ngang qua lầu hai, cửa phòng bao số 010 bỗng nhiên mở ra.
Một gã Hán tử cao lớn như cột điện xuất hiện ở cửa, nói với Đạp Tuyết Nhi Ca: “Đạp Tuyết, cũng phải có chừng mực thôi.”
“Ngươi làm như vậy là quá đáng rồi.”
Đạp Tuyết Nhi Ca cười lạnh một tiếng.
“Nói như vậy, Hồng Kỳ Hội các ngươi muốn trở thành kẻ địch của Thiên Môn chúng ta sao?”
Phòng Ái Quân sầm mặt lại, quay vào phòng bao rồi đóng sầm cửa lại.
Tiếp đó, dưới cái nhìn của mọi người, Đạp Tuyết Nhi Ca lôi Tiểu Mai và Tiểu San ra khỏi cửa lớn sàn đấu giá.
Tô Mục nhìn cảnh này, cười lạnh.
Hắn đã sớm liệu được sẽ có cảnh này.
Chỉ là không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.
Hai nữ nhân không biết sống chết này, tưởng rằng tham gia vào phân tranh giữa mình và Đạp Tuyết Nhi Ca là có thể kiếm được lợi lộc.
Bây giờ nhận lấy báo ứng này, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Không bao lâu sau, Tiểu Mai bỗng nhiên một mình chạy vào.
Nàng bổ nhào tới trước mặt Tô Mục, khóc đến hai mắt đẫm lệ.
“Đại lão!”
“Van cầu ngươi, đại lão!”
“Ngươi mau cứu ta với!”
“Ta sai rồi! Ta không nên bán thông tin về tướng mạo của ngươi cho hắn!”
“Hắn, hắn chính là một con quỷ!”
“Hắn ——”
“Ngươi nói... Ai là quỷ?”
Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang lời khóc lóc kể lể của Tiểu Mai.
Tô Mục ngẩng mắt nhìn lại, chỉ thấy Đạp Tuyết Nhi Ca mình đầy vết máu, vừa hưng phấn liếm vết máu tươi dính trên mặt, vừa đi tới gần.
Tiểu Mai vừa lắc đầu vừa lùi lại, đồng thời nhìn Tô Mục không ngừng cầu xin.
“Đại lão, số Điểm Luân Hồi ta kiếm được, chỉ dùng mua một món linh sức có thể hóa giải một lần Câu Hồn Dẫn, còn lại ta một điểm cũng không dám tiêu xài a!”
“Ta có thể đưa hết toàn bộ cho ngươi!”
“Ta đưa hết toàn bộ cho ngươi!”
Nhưng đối mặt với lời thỉnh cầu của Tiểu Mai, Tô Mục lại lắc đầu.
“Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước phải làm như vậy?”
“Nói không sai.”
Đạp Tuyết Nhi Ca đưa tay kéo Tiểu Mai lại, nhìn Tô Mục cười tà dị.
“Huống hồ, ngươi cho rằng hắn giữ được ngươi chắc?”
“Nói cho ngươi biết, hắn cũng là ‘Nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn’!”
Hắn nói rồi lấy ra một cái Câu Hồn Dẫn màu đỏ máu, đặt trước mặt Tô Mục lắc lắc.
“Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cuộc đấu giá này kéo dài thêm một chút.”
“Bởi vì khoảnh khắc ngươi bước ra khỏi sàn đấu giá, chính là tử kỳ của ngươi.”
Nói xong, hắn liền lôi Tiểu Mai đang không ngừng gào thét chói tai, từng bước một đi ra khỏi sàn đấu giá.
Luân Hồi thần điện tuy cấm Luân Hồi giả tùy ý công kích lẫn nhau.
Nhưng động tác như lôi kéo thế này, vì không thể gây ra tổn thương, nên trong phán định của Luân Hồi thần điện, không được xem là hành vi công kích.
Trong phòng bao 010, Phòng Ái Quân nhìn hành vi ngang ngược này của Đạp Tuyết Nhi Ca, nhịn không được dùng sức đập nát tay vịn ghế bên cạnh.
“Đám Luân Hồi giả cố tình làm bậy, coi kỷ luật như không này...”
Phòng Ái Quân mặt mày sa sầm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đem tất cả bọn chúng ra trước công lý!”
Bên cạnh hắn, một người đàn ông trạc bốn năm mươi tuổi lắc đầu.
“Tiểu Phòng, chuyện này quả thực bắt buộc phải làm.”
“Nhưng việc thực hiện lại là gánh nặng đường xa.”
“Chưa kể đến việc làm thế nào chúng ta khóa chặt được thân phận ngoài đời thực của những người này.”
“Cho dù khóa được thân phận của họ, để tránh gây ra chấn động xã hội và khủng hoảng, cũng phải tùy cơ ứng biến.”
“Văn cục, ta khó chịu quá...”
Phòng Ái Quân dùng sức nắm chặt vạt áo trước ngực mình.
“Chúng ta đã phụ lòng lời hứa mà chính mình từng thề, lời hứa bảo vệ quần chúng nhân dân!”
“Ta khó chịu quá!”
Nói đến đây, trong mắt gã Hán tử cao lớn như cột điện này vậy mà ánh lên lệ quang.
Văn cục trưởng thở dài, đưa tay vỗ vai Phòng Ái Quân.
“Ta hiểu, Tiểu Phòng, ta hiểu.”
“Vì đại cục, mỗi người chúng ta trong lòng đều nén lại một hơi.”
“Ngươi phải kiên trì tin tưởng rằng, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thực hiện được mục tiêu cuối cùng nhất!”
“Đáng tiếc...”
Hắn nói, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Tô Mục ở bên dưới.
“Đáng tiếc ngôi sao mới nổi danh này sắp phải bỏ mạng dưới tay Đạp Tuyết Nhi Ca.”
“Bằng không, nếu có thể tiếp xúc với hắn, phát triển hắn thành đồng chí của chúng ta.”
“Với tiềm lực hắn đã thể hiện, tất nhiên sẽ trở thành một Adam tiếp theo.”
“Nếu như chúng ta có được một đồng chí đủ sức nghiền ép bất kỳ Luân Hồi giả nào, vậy việc quốc gia quản lý Luân Hồi giả chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Phòng Ái Quân đưa tay lau nước mắt, cũng thở dài.
“Ai, Văn cục, chuyện này cũng phải trách cấp trên không biết biến báo.”
“Nếu như chúng ta có thể trực tiếp dùng vị trí Phó hội trưởng Hồng Kỳ Hội, cùng với tài nguyên đầy đủ để mời, ta tin rằng Võ Vô Địch nhất định sẽ đồng ý gia nhập chúng ta.”
“Đừng nói nữa.”
Người đàn ông được gọi là Văn cục đưa một ngón tay lên môi.
“Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Dù sao, nội bộ Hồng Kỳ Hội của chúng ta cũng không phải là một khối thép bền chắc.”
Phòng Ái Quân gật đầu, rồi lại mở miệng hỏi: “Vậy tiếp theo ở buổi đấu giá, chúng ta phải làm sao?”
Văn cục nghĩ ngợi rồi nói: “Giá mà Võ Vô Địch đưa ra đã không thể dùng làm mục tiêu tham khảo được nữa.”
“Cứ dựa theo dự đoán của chính chúng ta mà đấu giá thôi.”
“Được.”
Khi hai người thương lượng xong đối sách, Đạp Tuyết Nhi Ca cũng một lần nữa trở về với người đầy máu.
Hắn đi đến trước mặt Tô Mục, làm một động tác cắt cổ với Tô Mục, lúc này mới dẫn theo hai tên tiểu đệ quay về phòng bao trên lầu.
Lúc này, trong bảng cá nhân của Tô Mục cũng nhận được tin nhắn từ Lưu Gia Hào.
——【 Mộc Kiếm Hào: Lão đại, hay là ngươi thừa dịp bây giờ tên kia không canh giữ ở cửa ra vào thì mau chạy đi?】
Tô Mục mỉm cười.
——【 Võ Vô Địch: Yên tâm, ta tự có biện pháp.】
Lúc này, người phụ nữ mặc sườn xám lại một lần nữa lên đài.
Thời gian nghỉ giải lao kết thúc.
Buổi đấu giá, tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận