Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Tổng Kịch Võ Tình

Chương 131: Long nhớ võ quán lão bản tạ tấn long, một lời nói toạc ra

Chương 131: Lão bản Long Ký võ quán Tạ Tấn Long, một lời nói toạc ra
Tô Mục đương nhiên không biết mình lại bị Đạp Tuyết Nhi Ca để mắt tới.
Hắn lúc này đã quay trở về thế giới hiện thực.
Vừa mới về đến nơi, hắn liền nghe thấy tiếng Tô Đồng đang nói chuyện với một người khác vọng ra từ phòng khách.
Đây là... Tiểu Đồng dẫn khách về nhà?
Mang theo thắc mắc, Tô Mục đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo một chút, rồi đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng khách, Tô Đồng đang trò chuyện với một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề.
Nhìn thấy Tô Mục đi ra, mắt nàng lập tức sáng lên, cười tủm tỉm chạy tới ôm lấy hắn.
“Ca, huynh về rồi à?”
“Sao huynh bảo đi xem cái núi Vạn Trượng gì đó mà đi lâu thế?”
“Bây giờ tin tức trên mạng cũng đã công khai rồi.”
“Xin lỗi.” Tô Mục vỗ nhẹ lên lưng Tô Đồng, đoạn nhìn về phía người đàn ông kia.
“Vị này là?”
Tô Đồng buông Tô Mục ra, giới thiệu: “Vị này chính là lão bản của Long Ký võ quán mà hôm qua chúng ta đến, Long ca.”
Người đàn ông đứng dậy, chào Tô Mục.
“Chào ngươi, ta tên Tạ Tấn Long, cứ gọi ta Long ca là được.”
“Hôm nay tới, là vì muốn thảo luận với ngươi một chút, liên quan đến chuyện tối hôm qua ngươi đã sửa đổi bộ động tác huấn luyện trong võ quán.”
Tô Mục nghe vậy, lông mày hơi nhướng lên.
Mình sửa đổi động tác huấn luyện?
Long ca này nói như vậy, chẳng lẽ định bỏ tiền ra mua?
Nhưng mà, hắn không phải chỉ cần xem lại camera giám sát là học được rồi sao?
Tại sao lại phải mua chứ?
Chẳng lẽ hắn có mục đích khác?
Nghĩ tới đây, Tô Mục đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, mở miệng nói: “Long ca, nếu ngươi có chuyện gì, cứ nói thẳng là được.”
Tạ Tấn Long mỉm cười, nhìn về phía Tô Đồng.
Tô Đồng “A” một tiếng, cười nói: “Ca, huynh cứ nói chuyện với Long ca trước đi.”
“Em xem cũng không còn sớm, đến giờ cơm trưa rồi, em xuống nhà mua chút đồ ăn.”
Nói xong, cô bé liền mở cửa rời khỏi nhà.
Thấy vậy, Tô Mục nhíu mày nhìn Tạ Tấn Long.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”
“Tại sao còn phải để Tô Đồng rời đi?”
Tạ Tấn Long nghe vậy cũng không vòng vo nữa, mở miệng nói: “Bởi vì chuyện ta muốn nói với ngươi có liên quan đến thân phận của ngươi trong Luân Hồi không gian.”
“Hẳn là ngươi cũng không muốn để muội muội ngươi biết, ngươi chính là tồn tại nổi bật nhất cả nước gần đây, phải không?”
“Võ Vô Địch!”
Nghe Tạ Tấn Long nói ra tên của mình, sát tâm của Tô Mục gần như dâng lên ngay tức khắc.
Mình ở trong Luân Hồi không gian, thế nhưng đã đắc tội chết Thiên Môn.
Gã này, chẳng lẽ chính là Đế Thích Thiên hoặc Đạp Tuyết Nhi Ca?
Không, nếu gã này là người của Thiên Môn, vậy hắn không nên bình tĩnh ngồi chờ trong phòng cùng Tô Đồng như vậy.
Nhất là Đạp Tuyết Nhi Ca.
Nếu là hắn, cảnh tượng mình nhìn thấy hẳn phải là muội muội bị khống chế, ép mình phải khuất phục.
Vậy gã này, rốt cuộc là ai?
Không, bây giờ cũng không chắc người này có thật sự xác định mình là Võ Vô Địch hay không.
Nói không chừng, hắn cũng chỉ là thấy mình cải tiến động tác rèn luyện hiệu quả quá tốt, nên mới mở miệng dò hỏi mình thử thôi.
Dù sao chỉ cần bộ động tác này thật sự có liên quan đến Võ Vô Địch.
Vậy võ quán của hắn, việc làm ăn nhất định sẽ phất lên nhanh chóng.
Nghĩ tới đây, Tô Mục đè nén sát tâm của mình, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngươi nói ai?”
“Võ Vô Địch?”
“Ta?”
Tô Mục duỗi ngón tay chỉ vào mình, lắc đầu bật cười.
“Sao ta có thể là đại thần Võ Vô Địch được chứ?”
“Long ca, ngươi thật biết nói đùa.”
Tạ Tấn Long nghe vậy, lại chậm rãi lắc đầu.
“Không, ta không hề nói đùa.”
“Phải biết rằng, bộ động tác kia của ta, cũng không phải động tác rèn luyện thông thường.”
“Đó là Bát Cực Quyền Chính Tông Thung công luyện pháp, đến từ bên trong Long Xà Diễn Nghĩa.”
“Bộ luyện pháp này, phẩm chất trong Luân Hồi không gian là Tiên Thiên cấp.”
Hắn vừa nói, vừa cầm chén trà bên cạnh lên uống một hớp.
“Lúc đó, để cho đại đa số mọi người học được bộ luyện pháp này, chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mới đưa bộ thung công này sửa đổi thành phiên bản giản lược.”
“Dù là vậy, những đứa trẻ bình thường chưa đủ mười tám tuổi, cũng chỉ có cực ít người mới có thể học được.”
“Mà ngươi không những tối ưu hóa được động tác ngay sau lần đầu tiên xem.”
“Mà còn nâng cao hiệu quả lên đến mức tương đương với phiên bản trước khi giản lược, không, thậm chí còn tốt hơn!”
“Thử hỏi, nếu không có cảnh giới võ công cực kỳ cao thâm, lại không có hiểu biết đầy đủ đối với công pháp phẩm cấp cao, thì làm sao có thể làm được?”
Nghe đến đây, Tô Mục nhíu mày.
Hắn vốn cảm thấy bộ động tác này có nhiều lỗ hổng như vậy, đẳng cấp chắc chắn rất thấp.
Cứ cho là mình đã sửa đổi nó, người bình thường cũng chỉ nhận ra rằng động tác này bây giờ trở nên rất hiệu quả, rất lợi hại.
Nhưng thứ nhất là họ không nhìn ra được rốt cuộc nó lợi hại đến mức nào.
Thứ hai là cho dù có nhìn ra, họ cũng sẽ không vì điều này mà suy đoán ra thân phận của mình.
Bây giờ Tạ Tấn Long này lại thông qua việc so sánh với công pháp nguyên bản, đã hiểu rõ mình cụ thể mạnh đến mức độ nào.
Thông qua Tô Đồng, cũng có thể tra ra tuổi tác của mình, cùng với thời gian tiến vào Luân Hồi thần điện.
Cứ như vậy, việc có thể đoán ra thân phận của mình cũng là chuyện rất bình thường.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Mục lại dâng lên sát cơ.
Mặc dù người trước mắt này không phải người của Thiên Môn, nhưng hắn không giống tỷ đệ Lưu gia.
Người này, rất có thể sẽ tiết lộ thân phận của mình cho người khác.
Nếu để Đế Thích Thiên tìm tới mình, muốn bảo vệ Tô Đồng, chỉ sợ ngoài việc nộp mình cho quốc gia ra thì không còn phương pháp nào khác.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Mục đã bắt đầu âm thầm vận chuyển linh khí, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Có lẽ cảm nhận được sức mạnh đang vận chuyển trong cơ thể Tô Mục, Tạ Tấn Long giơ hai tay ra, nở nụ cười.
“Đừng căng thẳng, ta không có ác ý với ngươi, cũng như với Tô Đồng.”
“Thực tế thì, ta và Phương Ái Quốc là đồng sự.”
“Hoặc nói đúng hơn là, thực ra khi hắn gặp ta, còn phải gọi ta một tiếng hội trưởng.”
Nghe hắn nói vậy, linh khí đang vận chuyển trong cơ thể Tô Mục khựng lại.
“Ngươi là hội trưởng Hồng Kỳ hội?”
“Không sai.” Tạ Tấn Long gật đầu, “Tên của ta trong Luân Hồi thần điện là Trần Lạc, hạng 75 trong Top 100 bảng, hội trưởng Hồng Kỳ hội.”
Tô Mục nghe vậy mới chợt hiểu ra.
Khó trách vừa rồi hắn nói họ đã giản lược hóa một bộ động tác luyện pháp vốn là Tiên Thiên cấp.
Phải biết rằng, làm loại chuyện này hoàn toàn là tốn công vô ích.
Đầu tiên họ phải hiểu rõ tại sao việc rèn luyện theo động tác ban đầu lại có thể nâng cao thuộc tính cơ bản.
Tiếp đó, trên cơ sở này, còn phải tinh giản phức tạp, rồi tiến hành chỉnh lý, thí nghiệm...
Khối lượng công việc này, chỉ nghĩ thôi cũng thấy nhức cả đầu rồi.
Nếu không phải là quốc gia, thì còn ai sẽ nghĩ đến việc làm loại chuyện này?
Nhưng cho dù đối phương là người của quốc gia, thực ra hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ muốn bại lộ thân phận của mình sớm như vậy.
Dù sao mình cũng chỉ mới đồng ý với Phương Ái Quốc rằng, chờ sau khi mình trưởng thành, sẽ giúp quốc gia ước thúc các luân hồi giả mà thôi.
Bây giờ Luân Hồi thần điện đã tiến vào giai đoạn thứ hai, hắn bắt buộc phải toàn lực nâng cao thực lực bản thân.
Cũng không rảnh rỗi để đi quản những chuyện khác.
Nhưng bây giờ biết đối phương là người của quốc gia, trong lòng Tô Mục cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Bất kể là kinh nghiệm từ nhỏ luôn phải dựa vào trợ cấp của quốc gia để lớn lên, hay là sau khi tiến vào Luân Hồi thần điện, qua giao lưu với Phương Ái Quốc và Văn Phong.
Tô Mục đều phát hiện, quốc gia ở thế giới này cũng giống như ở tiền thế, tất cả đều lấy nhân dân làm gốc.
Nghĩ tới đây, hắn cũng không có ý định phủ nhận nữa.
Tô Mục nhìn Tạ Tấn Long, chậm rãi gật đầu.
“Được rồi, cứ coi như ta là Võ Vô Địch đi.”
“Vậy ngươi, hoặc có lẽ là quốc gia, tìm Võ Vô Địch có chuyện gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận