Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Tổng Kịch Võ Tình

Chương 147: Hút khô Triệu Đức Ngôn, Lục Tiểu Phụng: Võ vô địch nhất định là Chu Vô Thị mật thám

Nghe hắn nói như vậy, Lục Tiểu Phụng giơ lên một ngón tay cái.
Không hổ là Tây Môn Xuy Tuyết, đối với kiếm pháp của mình, chính là có tự tin như vậy.
Trong lúc hai người trò chuyện, Triệu Đức Ngôn cũng đã phát hiện Bách Biến Lăng Thương của mình đối với Tô Mục mà nói, hoàn toàn không có tác dụng.
Tiểu tử ghê tởm này, khinh công thật đúng là không tệ!
Đơn giản giống như một con cá chạch trơn trượt!
Khó trách Hoắc Đô bọn hắn những người kia không phải là đối thủ của hắn.
Không được, mình không thể tiếp tục mạnh công như vậy nữa.
Bằng không, nếu đợi lát nữa nội lực tiêu hao quá lớn, thì làm sao đi đấu với tên tiểu tử cầm kiếm vừa rồi.
Nghĩ đến đây, động tác trên tay Triệu Đức Ngôn chậm lại.
Thấy cảnh này, Tô Mục biết, đây là tâm thái Triệu Đức Ngôn đã phát sinh biến hóa rồi.
Hắn lập tức chân đạp Lăng Ba Vi Bộ, phóng tới Triệu Đức Ngôn.
Triệu Đức Ngôn xem xét, lập tức vui vẻ.
Trước đó tiểu tử này một mực dùng khinh công di chuyển xung quanh mình, Bách Biến Lăng Thương cũng không làm gì được.
Nhưng bây giờ chính mình chỉ mới thả chậm thế công, hắn thế mà lại dám chủ động tới gần?
Ở khoảng cách xa, mình đúng là bắt không được ngươi.
Nhưng ngươi đã đến trước mặt, chẳng lẽ còn có thể chạy thoát sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Đức Ngôn thậm chí còn chủ động lộ ra một sơ hở.
Tô Mục không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp theo sơ hở lao vào thương lưới của Bách Biến Lăng Thương, áp sát đến trước người Triệu Đức Ngôn.
Lục Tiểu Phụng đang quan chiến bên cạnh thấy cảnh này, lập tức khẽ nhíu mày.
Vũ thiếu hiệp lần này không nên làm vậy.
Hắn không lẽ nào lại không nhìn ra cái bẫy rõ ràng như vậy chứ.
Lần này nếu như không phải Vũ thiếu hiệp cố ý làm vậy, thì coi như sắp bị phản đòn rồi.
Là một võ giả cũng lấy khinh công làm cốt lõi, trừ phi có một chiêu chắc chắn chế địch, bằng không thì vĩnh viễn không thể chủ động cận thân.
Triệu Đức Ngôn nhìn thấy Tô Mục vậy mà thật sự cận thân thì càng là vui mừng khôn xiết.
Hắn giơ tay tung một trảo, tựa như sấm sét chớp giật chụp vào tay phải Tô Mục.
Tô Mục chẳng những không tránh, ngược lại cũng giơ tay lên, cùng Triệu Đức Ngôn mười ngón đan xen.
Triệu Đức Ngôn cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu tử, không ngờ ngươi vậy mà tự đưa tới cửa.” “Lần này, bị ta bắt được rồi, ta xem ngươi còn chạy thế nào?” “Không.” Tô Mục lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
“Là ta bắt được ngươi.” Tiếng nói vừa dứt, Bắc Minh Thần Công toàn lực phát động!
Triệu Đức Ngôn lập tức cảm giác được nội lực của mình giống như hồ thủy điện xả lũ, theo bàn tay tuôn ra ngoài.
Hắn lập tức vô cùng hoảng sợ.
“Đây là... võ công gì!” Triệu Đức Ngôn giãy dụa hô lên một câu, tay kia cố gắng nắm Bách Biến Lăng Thương, đâm về phía bên hông Tô Mục.
Tô Mục đưa tay ngăn lại, tiếp đó cũng giữ luôn tay kia của hắn.
Dưới sự khống chế của hai tay, Triệu Đức Ngôn không còn sức phản kháng.
Lúc này, thấy cảnh này, Lục Tiểu Phụng không nhịn được “A” lên một tiếng.
Nếu như mình không nhìn lầm...
Thứ mà Võ Vô Địch đang sử dụng, hẳn là một môn công pháp thuần túy dùng nội lực làm tổn thương người khác.
Mà kết hợp với các triệu chứng của Triệu Đức Ngôn như mồ hôi tuôn như tắm, sắc mặt trắng bệch, tay chân bủn rủn, thì hiển nhiên đây là biểu hiện của việc nội lực bị tiêu hao quá lớn.
Nghe nói Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị có một môn Hấp Công Đại Pháp, có thể hấp thu nội lực của người khác cho mình sử dụng.
Chẳng lẽ Võ Vô Địch cũng biết môn tuyệt kỹ này?
Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Phụng cũng âm thầm gật đầu, quyết định đợi lát nữa phải thử Võ Vô Địch một chút.
Lúc này, Tô Mục đã hút khô nội lực của Triệu Đức Ngôn.
Thuộc tính Nội lực của hắn cũng đã đạt đến 401 điểm.
Tô Mục buông Triệu Đức Ngôn ra, tiếp đó một chưởng vỗ nát cổ họng của hắn.
Triệu Đức Ngôn hai tay ôm lấy cổ họng mình, nhưng không ngăn được máu tươi đang ào ạt chảy ra.
Hắn không cam lòng nhìn Tô Mục, rồi ngã xuống đất chết.
Lục Tiểu Phụng lúc này đi lên phía trước, chắp tay cười nói với Tô Mục: “Thật không ngờ, Vũ thiếu hiệp ngươi lại là người do Thần Hầu phái tới.” “Không biết Vũ thiếu hiệp là mật thám số hiệu nào?” Nghe vậy, Tô Mục lập tức phản ứng lại, đây là Lục Tiểu Phụng đang thăm dò mình.
Trong lời nói của hắn nhắc đến Thần Hầu, hẳn là chỉ Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị trong Thiên Hạ Đệ Nhất.
Đúng rồi, mình vừa mới dùng Bắc Minh Thần Công hấp thu nội lực của Triệu Đức Ngôn, nhất định đã khiến hắn tưởng lầm là Hấp Công Đại Pháp.
Bất quá cái thân phận mật thám này, mình ngược lại không cần thiết phải giả bộ.
Dù sao mục đích của mình là dùng Độc Cô Cửu Kiếm để thu hút ánh mắt của Tây Môn Xuy Tuyết, mê hoặc hắn là được rồi.
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu với Lục Tiểu Phụng.
“Ta không phải người do Thần Hầu phái tới, cũng không phải mật thám gì cả.” “Lục Tiểu Phụng, kế tiếp đến lượt hai chúng ta đấu đi.” Lục Tiểu Phụng gật gật đầu.
Nhưng trong lòng hắn lại càng tin chắc chuyện Võ Vô Địch chính là mật thám dưới trướng Thiết Đảm Thần Hầu.
Người bình thường nếu thật sự không liên quan đến Thần Hầu, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là hỏi Thần Hầu là ai.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Võ Vô Địch lại là lập tức nói mình không phải người do Thần Hầu phái tới.
Điều này chứng tỏ hắn rất có thể nhận biết Thiết Đảm Thần Hầu.
Đây là cương vực Nam Tống, còn cách Đại Minh một Đại Nguyên vương triều.
Nhân sĩ giang hồ Nam Tống, tám chín phần mười đều chưa từng nghe qua danh hào của Thiết Đảm Thần Hầu.
Nếu Võ Vô Địch không phải mật thám dưới trướng Thần Hầu, lại là người Nam Tống, thì làm sao hắn biết Thần Hầu?
Nếu như Võ Vô Địch không phải người Nam Tống, thì làm sao hắn lại biết chuyện Tiểu Long Nữ tỷ võ chiêu thân?
Nếu không phải chính mình đang trốn tránh người nào đó, nên mới chạy tới bên Nam Tống này, thì chính mình cũng sẽ không biết tin tức này.
Cho nên chân tướng chỉ có một —— Võ Vô Địch là mật thám dưới trướng Thần Hầu!
Chỉ là không biết, tại sao Thần Hầu lại muốn phái mật thám tới đây.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ lão quang côn Thần Hầu này cũng động lòng với Long cô nương trong lời đồn kia sao?
Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Phụng không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.
“Vũ thiếu hiệp, có thể là ta hiểu lầm rồi.” “Nếu Vũ thiếu hiệp đã muốn so tài với ta, vậy thì không thành vấn đề.” “Có điều giữa chúng ta, đừng tỷ võ trực tiếp được không?” “Để tránh tổn thương hòa khí.” Tô Mục tự nhiên không biết rằng, Chu Vô Thị - người si tình bậc nhất thiên hạ trong Thiên Hạ Đệ Nhất lại vì lời đáp của mình mà bị tổn hại danh tiếng.
Nghe hắn nói vậy, cũng hỏi: “Ngươi muốn so cái gì?” Lục Tiểu Phụng nghe vậy cười hắc hắc.
“Vừa hay ngươi cũng am hiểu khinh công, ta cũng am hiểu khinh công, hay là chúng ta so xem ai chạy nhanh hơn đi.” “Nhìn thấy cái cây cổ thụ xiêu vẹo đằng kia không?” “Ai đến đó trước, sau đó quay trở lại, thì coi như thắng.”
Lục Tiểu Phụng biết, nếu thật sự so võ công, thì tám chín phần mười chính mình không phải là đối thủ của Võ Vô Địch.
Linh Tê Nhất Chỉ của mình mặc dù lợi hại, nhưng nếu đụng phải Hấp Công Đại Pháp, vẫn là không chiếm được lợi thế.
Đã như vậy, chẳng bằng so khinh công.
Mặc dù khinh công của Võ Vô Địch cũng thuộc hàng đỉnh cấp, nhưng khinh công của mình cũng không kém, nói không chừng vẫn còn có cơ hội.
Mà nghe được lời này của hắn, Tô Mục lại lộ ra một biểu cảm quái dị.
Gia hỏa này... Sẽ không phải đã quên Kim Độn Lưu Quang của mình rồi chứ?
Khinh công có nhanh đến mấy, thì cũng là dựa vào hai chân để chạy.
Làm sao có thể nhanh hơn mình trực tiếp dùng độn pháp chứ?
Về phần kế hoạch trước đó của mình là dùng Độc Cô Cửu Kiếm đánh bại Lục Tiểu Phụng, để thu hút sự chú ý của Tây Môn Xuy Tuyết.
Sau đó dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng xuất kỳ bất ý đánh bại Tây Môn Xuy Tuyết.
Đợi lát nữa ngược lại cũng có thể trực tiếp dùng Độc Cô Cửu Kiếm giao chiến với Tây Môn Xuy Tuyết, rồi ra tay đánh lén.
Hiệu quả chắc cũng gần như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn gật gật đầu với Lục Tiểu Phụng.
“Được, vậy thì so xem tốc độ ai nhanh hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận