Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Tổng Kịch Võ Tình

Chương 84: Đế Thích Thiên an bài, hai cái tử kỳ buông xuống ngu xuẩn

Đầu dây bên kia, giọng Đế Thích Thiên chậm rãi vang lên.
“Không vội, Đạp Tuyết, ngươi xem ngươi kìa, lại vội rồi.”
“Không hề nghi ngờ, Võ Vô Địch là thiên tài mới nổi chưa từng có kể từ khi Luân Hồi thần điện giáng lâm.”
“Nếu như có thể thu nhận hắn, sẽ giúp ích rất lớn cho sự phát triển của Thiên Môn chúng ta.”
“Nhưng mà ngươi làm cũng đúng, không thể cứ thế dung túng tên này làm càn.”
“Thế này đi, hôm nay hắn không phải tới tham gia đấu giá hội sao?”
“Ngươi xem hắn định mua món đồ gì, ngươi cứ ra giá cao hơn cướp lấy cho ta.”
“Cứ như vậy, hắn tự nhiên sẽ hiểu rằng không nên đối nghịch với chúng ta.”
“Sau đó ngươi nói cho hắn biết, nếu như hắn nguyện ý hối cải, công khai xin lỗi rồi gia nhập Thiên Môn,”
“Không chỉ món đồ giành được ở buổi đấu giá này đều có thể cho hắn, mà còn có thể giao vị trí Lưu Vân Sử cho hắn.”
“Về sau cũng không cần hắn giao nộp chiến lược của mình, chỉ cần hắn có thể xây dựng cho ta một đội quân tuyệt đối tinh nhuệ là được rồi.”
Nghe đến đây, Đạp Tuyết Nhi Ca không nhịn được nhíu mày hỏi: “Môn chủ, người đối với tiểu tử này cũng quá tốt rồi đi?”
“Ngươi không hiểu.”
Giọng Đế Thích Thiên vẫn không nhanh không chậm như cũ.
“Nếu là trước hôm qua, có lẽ ta sẽ không đưa ra điều kiện như vậy.”
“Nhưng bây giờ, sau khi tên Adam kia cũng đạt được đánh giá thông quan cấp S, thì tình hình đã khác.”
“Ta có một chuyện rất trọng yếu, cần hắn giúp một tay.”
Nghe hắn nói vậy, Đạp Tuyết Nhi Ca cũng hít sâu một hơi, đè nén bất mãn trong lòng.
“Môn chủ, ta hiểu rồi.”
Đế Thích Thiên “Ừ” một tiếng, lại nói tiếp: “Nhưng mà, chuyện này cũng không nhất thiết phải cần hắn hỗ trợ.”
“Coi như không có hắn, ta tự mình làm cũng chẳng qua tốn thêm chút công sức mà thôi.”
“Cho nên, mang viên Câu Hồn Dẫn kia theo đi.”
“Nếu hắn thật sự không biết điều…”
“Giết hắn.”
“Vâng!”
Trên mặt Đạp Tuyết Nhi Ca lộ ra nụ cười khát máu.
Đúng vậy, thế này mới đúng chứ!
Một người đàn ông như vậy, không cho phép người khác mạo phạm, không cho phép người khác ngỗ nghịch, vĩnh viễn tràn đầy tự tin tuyệt đối vào bản thân ——
Mới thật sự là lãnh tụ Thiên Môn!
Đế Thích Thiên!
......
Rất nhanh, lối vào phòng đấu giá đã chính thức mở.
Các luân hồi giả tới tham gia đấu giá hội lần lượt tiến vào phòng đấu giá.
Tô Mục cũng nhận được tin nhắn của Lưu Gia Hào, biết hắn đã tiến vào đại sảnh, chỗ ngồi là số 255.
Hai người lại xác định lại kế hoạch một chút, Tô Mục liền bắt đầu yên lặng chờ đợi buổi đấu giá.
Nhưng đúng lúc này, Tô Mục chợt nghe thấy một giọng nói hơi quen tai ——
“Đi đấu giá hội đương nhiên là phải ngồi hàng đầu rồi!”
“Không ngồi hàng đầu thì chẳng nhìn rõ cái gì cả, làm sao mua được đồ tốt?”
“Tỷ tỷ ta đây đã dành dụm một khoản lớn điểm Luân Hồi không dùng, chính là đợi đến hôm nay đó!”
Tô Mục theo tiếng quay đầu nhìn lại, thì thấy người phụ nữ đã bán rẻ thông tin ngoại hình của hắn ——
Tiểu Mai!
Tốt! Tốt! Tốt!
Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây.
Trước đó ta vẫn bận rộn việc trở nên mạnh mẽ, không có thời gian xử lý ngươi, để ngươi tiêu dao lâu như vậy.
Hôm nay, xem như bị ta bắt được rồi!
Có thể nói, nếu không phải Tiểu Mai bán thông tin ngoại hình của mình cho Thiên Môn, thì bây giờ căn bản đã không có nhiều chuyện như vậy.
Nữ nhân này, ta nhất định phải giết!
Tô Mục đang suy nghĩ xem mình nên làm thế nào, thì nghe thấy một nữ nhân khác bên cạnh Tiểu Mai chỉ về phía mình, mở miệng nói:
“Mai tỷ, chị nhìn kìa, bên kia còn hai chỗ trống, hay là chúng ta ngồi bên đó đi?”
“Được thôi, Tiểu San.”
Hai nữ nhân đi tới.
Nữ nhân tên Tiểu San đi đến gần Tô Mục, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mở miệng hỏi: “Soái ca, bên cạnh không có người ngồi chứ?”
Tô Mục vẫn chưa trả lời, Tiểu Mai đã kéo Tiểu San lại, sau đó mặt đầy kinh hoảng, trừng lớn hai mắt.
“Võ... Võ Vô Địch!”
“Ngươi, sao ngươi lại ở đây?”
Tô Mục nghe vậy cười lạnh.
“Thế nào?”
“Ngươi có thể dùng điểm Luân Hồi bán thông tin ngoại hình của ta để đến đây tiêu xài, còn ta thì không thể tới sao?”
“Mai tỷ, dạo này sống tiêu dao quá nhỉ?”
Nghe thấy tiếng cười lạnh của hắn, Tiểu Mai và Tiểu San tự nhiên có chút run rẩy.
Các nàng vốn là luân hồi giả bình thường, đối mặt với loại đại lão như Võ Vô Địch, người coi việc đạt đánh giá thông quan cấp S như cơm bữa, tự nhiên là không dám nói nhiều.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng riêng số 003 đột nhiên mở ra, thân ảnh Đạp Tuyết Nhi Ca xuất hiện bên cửa sổ.
“Võ Vô Địch, bắt nạt nữ nhân thì có gì tài giỏi?”
Tiểu Mai và Tiểu San nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, Tiểu Mai lập tức kinh hô một tiếng: “Đạp Tuyết Đại Lão!”
“Ngài cũng tới sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Mai, đã lâu không gặp.”
Đạp Tuyết Nhi Ca cười chào một tiếng, rồi cười lạnh nhìn về phía Tô Mục.
“Võ Vô Địch, đừng có ở đây bắt nạt người khác.”
“Nói cho ngươi biết, Tiểu Mai và cô gái bên cạnh nàng, Thiên Môn chúng ta bảo đảm!”
Nghe hắn nói vậy, Tiểu Mai và Tiểu San cũng lập tức vênh váo hẳn lên.
Mặc dù các nàng biết Võ Vô Địch là đại lão, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai nhất định sẽ quật khởi.
Nhưng ít nhất là hiện tại, Thiên Môn xếp hạng thứ ba mới thực sự là chỗ dựa vững chắc!
Tình hình bây giờ, rõ ràng là Võ Vô Địch và Thiên Môn đang có xích mích.
Vậy hắn còn có thể trưởng thành được hay không, cũng là chuyện chưa biết được!
Nghĩ đến đây, hai nữ nhân lập tức tỏ thái độ với Tô Mục.
“Vẫn là Đạp Tuyết Đại Lão rộng lượng, không giống một số người, thật đúng là đầu tôm!”
“Đúng vậy đó, không phải chỉ là bán thông tin ngoại hình của ngươi thôi sao? Có gì ghê gớm đâu?”
“Một đại nam nhân mà cứ hẹp hòi như vậy?”
Tô Mục nghe mà muốn bật cười.
“Làm ơn đi, ngươi lấy thông tin dung mạo của ta đi bán, chuyện này đặt ở hiện thực chính là xâm phạm quyền hình ảnh của ta!”
“Đây là hành vi phạm pháp!”
“Vậy thì sao?” Tiểu Mai vẻ mặt bất cần.
“Ngươi cũng nói đó là ở hiện thực.”
“Vậy sao ngươi không nói, lúc ở Luân Hồi thần điện qua phó bản, giết người khác là cố ý giết người à?”
“Ha ha.” Tô Mục khinh thường cười một tiếng, “Ngươi cứ đắc ý đi.”
“Sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ phải trả giá đắt cho sự ngu xuẩn của mình.”
Câu nói này, không phải Tô Mục đang uy hiếp nàng.
Đạp Tuyết Nhi Ca sở dĩ nói muốn bảo vệ hai người các nàng, hoàn toàn là vì muốn chọc tức mình.
Nhưng qua những lần tiếp xúc trước đây có thể thấy, Đạp Tuyết Nhi Ca là kẻ không muốn chịu thiệt.
Thử nghĩ xem, nếu như tại buổi đấu giá này, mình khiến cho Đạp Tuyết Nhi Ca tổn thất nặng nề, bỏ ra số tiền lớn nhưng chỉ mua được một đống đồ bỏ đi.
Hắn có phải sẽ nổi trận lôi đình không?
Cơn phẫn nộ của hắn, nhất định cần phải được phát tiết.
Mà mình, tay cầm “một người phó bản tạp”, bất luận hắn phẫn nộ thế nào, cũng chẳng làm gì được mình.
Như vậy với tính cách của hắn, nhất định sẽ quay đầu trút giận lên hai nữ nhân ngu xuẩn này.
Bảo hộ?
Ha ha, đến lúc đó thứ chờ đợi hai người này, còn không biết sẽ là cái gì đâu.
Đáng tiếc, rõ ràng hai người này cho rằng mình lại lần nữa dựa vào việc tham gia vào phân tranh giữa ‘Võ Vô Địch’ và Thiên Môn, mượn sức giành được chỗ tốt, trèo lên cành cao.
Lại không biết rằng mình đã là tử kỳ sắp tới.
Tô Mục nghĩ thông suốt điều đó, nhưng sẽ không hé răng nửa lời với các nàng.
Đạp Tuyết Nhi Ca thấy Tô Mục không nói gì, lập tức cảm thấy mình đã hả giận.
Hắn lúc này cười lớn nói: “Hai vị mỹ nữ, lên đây đi.”
“Ta ở phòng khách số 003 chờ các ngươi.”
Tiểu Mai và Tiểu San vội vàng mừng rỡ chạy lên lầu.
Sau khi hai người đi, lại qua một lúc, theo một hồi chuông vang lên, buổi đấu giá ——
Bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận