Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc

Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc - Chương 98: Nhiệt tình thôn dân (length: 8559)

Bốn người bọn họ đều không phải là người kén cá chọn canh.
Ở trên trấn tìm một tiệm cơm xào rau trông có vẻ được, liền giải quyết xong vấn đề bữa tối.
Sau đó nghĩ, ngày mai còn phải dậy sớm để đ·u·ổ·i chuyến bay.
Mấy người cũng không có tiếp tục đi dạo nữa.
Mà là trực tiếp đi đến một góc không người, liền dịch chuyển về đạo quán.
Đạo quán vào lúc Đường Hữu Dân nghỉ ngơi.
Đã được đám quỷ sai quét dọn sạch sẽ.
Hiện tại, bọn họ hoàn toàn có thể không cần tiếp tục ở lại trong đạo quan.
Dứt khoát liền bắt đầu thu dọn hành lý của từng người.
Chuẩn bị bây giờ liền ngồi xe đi k·h·á·c·h sạn gần sân bay, ở lại một đêm.
Cũng là đề phòng, bọn họ ngày hôm sau không đ·u·ổ·i kịp chuyến bay.
Đem đồ đạc đều thu thập xong xuôi.
Đường Hữu Dân mang Đường Hữu Hạ đến trước linh vị của Đường Cổ bày lên đồ cúng.
Sau đó lại dâng lên một chén rượu.
Sau đó hai người tế bái một phen mới rời đi.
Ôn Kiều Dương sau khi biết Đường Hữu Dân nguyện ý cùng hắn trở về.
Cả người vui mừng quá đỗi.
Hoàn toàn quên hết những chuyện xấu hổ trước đó.
Rời đi thôn t·ử trên đường đi, đều khoa chân múa tay cùng hắn nói chuyện.
Trên đường đi, rất nhiều thôn dân nhìn thấy bọn họ đều đi tới bắt chuyện.
"Tiểu Dân, Tiểu Hạ, đây là muốn ra ngoài ăn tết à?"
Nhìn Trương thẩm đứng ở cửa hàng rào.
Đường Hữu Dân gật gật đầu.
"Là Trương thẩm, năm nay không ở đây ăn tết."
"Tốt a, người trẻ t·u·ổ·i đi ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt!"
Nghe vậy, Trương thẩm cũng có chút xúc động nhìn Đường Hữu Dân.
Đứa bé này bao năm qua đều ở trong đạo quán cùng với sư phụ hắn.
Sau này mặc dù có Đường Hữu Hạ.
Nhưng là ba người tuổi tác chênh lệch lớn, rốt cuộc cũng không náo nhiệt nổi.
Dần dà, tính tình của hắn cũng càng p·h·át ra vẻ thanh lãnh.
Nghĩ đến đây, bà ta lại nhìn khóe miệng hơi hơi cong lên của Đường Hữu Dân.
Sau đó theo ánh mắt hắn nhìn đến, thấp hơn hắn nửa cái đầu tiểu hoàng mao (ý chỉ Ôn Kiều Dương).
Không khỏi cũng cười một tiếng.
"Nha tiểu tóc vàng này ~ là Tiểu Dương à! Lâu rồi không gặp, lại tới tìm Tiểu Dân chơi nha."
"Đúng vậy đúng vậy, Trương thẩm, năm nay ta muốn dẫn Hữu Dân về nhà ta ăn tết ~ "
Ôn Kiều Dương thấy Trương thẩm chú ý tới hắn, lập tức lại khoa chân múa tay lên.
Hắn chính là muốn để người khác biết, Đường Hữu Dân cũng không phải là một mình!
"Thật tốt a, ui da, cô nương đi cùng phía sau thật tuấn tú nha, vị này là?"
"Trương thẩm Trương thẩm, đây là em gái ta Ôn Hâm Hâm, cũng là tỷ tỷ của Hạ Hạ, chúng ta cùng nhau tới đón Hữu Dân!"
"Tốt tốt tốt, a đúng rồi, các ngươi bây giờ có phải là muốn đi đ·u·ổ·i máy bay không. Tới tới tới, chỗ quýt này các ngươi cầm lên đường ăn."
Dứt lời, Trương thẩm từ một bên cửa nâng lên một bao tải quýt lớn.
Đặt lên tay của Ôn Kiều Dương.
"Oa, nhiều quá! Cảm ơn Trương thẩm! Vậy ta chúc Trương thẩm chúc mừng năm mới, sang năm p·h·át đại tài!"
"Ha ha ha ha, được! Mau đi thôi, đừng trễ thời gian."
Dứt lời liền cười hướng bọn họ vẫy vẫy tay.
"Được ~ vậy Trương thẩm sang năm gặp lại ~ "
"Sang năm gặp lại!"
Sau đó đứng ở trong hàng rào đưa mắt nhìn bốn người rời đi.
Yên lặng đóng cửa lại.
Bốn người ở Thái Tinh quan, kỳ thật rất được người trong thôn yêu t·h·í·c·h.
Bọn họ bình thường trừ bận bịu chuyện của mình.
Đối với những thôn dân đến cửa cầu y hoặc cầu trợ, cũng sẽ kịp thời giúp đỡ.
Chỉ là Đường Cổ vì người quá mức lão p·h·ái.
Thêm vào việc lâu dài xử lý công việc.
Thường x·u·y·ê·n để một mình Tiểu Hữu Dân ở lại trong quan.
Đồng thời Đường Cổ còn không giỏi ăn nói, lâu dài giữ bản mặt.
Bình thường có thể làm, hắn liền không nguyện ý dùng miệng để nói.
Điều này dẫn đến Đường Hữu Dân do hắn nuôi dưỡng cũng tương đối trầm mặc.
Có một khoảng thời gian, thôn dân thậm chí cho rằng Đường Hữu Dân mắc phải b·ệ·n·h tự kỷ.
Bởi vì, hắn thực sự là quá an tĩnh.
Đi th·e·o bên cạnh Đường Cổ, không nói một câu.
Chỉ có ngươi hỏi, hắn mới có thể đơn giản đáp lại ngươi mấy câu.
Triệu chứng này mãi cho đến sau này Đường Cổ lại nh·ậ·n nuôi Đường Hữu Hạ.
Mới có chút giảm bớt.
Không biết có phải hay không bởi vì muốn dạy dỗ trẻ con.
Hắn rốt cuộc học được chủ động mở miệng nói chuyện.
Chỉ là, có một Đường Cổ ở đó làm mẫu.
Hắn cuối cùng cũng chỉ đem Đường Hữu Hạ dưỡng thành bản thân thứ hai.
Lại qua một thời gian, Tiêu Trúc tới.
Hắn mặc dù là tới dưỡng b·ệ·n·h, nhưng là hắn có gia đình của mình.
Cho nên hắn biết hình thức ở chung giữa người một nhà bình thường không nên như vậy.
Chỉ là, tính tình của Đường Hữu Dân sớm đã định hình.
Thay đổi là không thể thay đổi được.
Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể cố gắng đi thay đổi tính tình của Đường Hữu Hạ.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là làm cho nàng tốt hơn Đường Hữu Dân một chút mà thôi.
Trương thẩm cảm khái nhớ lại chuyện cũ.
Sau đó, nhấc giỏ trúc không ở một bên cửa vào phòng.
Nói đến, gặp được Tiểu Dương sau, nụ cười trên mặt Tiểu Dân liền nhiều hơn nha.
Lúc trước bọn họ còn lo lắng.
Cái tên tiểu hoàng mao từ thành phố tới này sẽ là một tên lưu manh không ra gì.
Kết quả không nghĩ tới, người này lại là một người tốt bụng cộng thêm siêu cấp "xã ngưu" (ý chỉ người hướng ngoại, giỏi giao tiếp).
Sau khi dưỡng tốt thân thể ở đạo quan, liền ngày ngày chạy vào trong thôn tản bộ.
Một hồi giúp bà lão này sửa nóc nhà, một hồi giúp thẩm kia vác củi.
Chẳng mấy chốc liền cùng người trong thôn đ·á·n·h thành một khối.
Nghĩ, Trương thẩm lại hướng khe hở hàng rào nhìn ra bên ngoài.
Lúc này trên tay Ôn Kiều Dương đã xách một đống đồ ăn.
Những thôn dân này thấy Ôn Kiều Dương bọn họ tới.
Đều nhiệt tình ra đón.
Nhưng là khi biết bọn họ muốn rời đi.
Bọn họ lại lo lắng nói nhiều, sẽ làm trễ thời gian đi đường của bọn họ.
Chỉ có thể đem đồ ăn dúi vào trong tay mấy người.
Sau đó liền vô tình đuổi bọn họ đến nhà tiếp theo.
Chờ đến bốn người đi ra khỏi thôn t·ử.
Trên tay mỗi người đều đã xách đầy đồ ăn.
Có hoa quả, t·h·ị·t khô, bánh bao, rượu trái cây. . .
Thậm chí còn có một con gà nướng.
Nói đến con gà nướng này, còn là do Lý đại nương hàng xóm của Trương thẩm nướng để cho cháu trai bảo bối ăn.
Kết quả bà ta nghe được từ xa bọn họ muốn đi.
Lập tức liền đem gà nướng đoạt lại từ miệng hổ của cháu trai.
Cầm giấy gói lại, sau đó trong tiếng k·h·ó·c xé tim của cháu trai, nh·é·t vào trong tay Ôn Kiều Dương.
Ôn Hâm Hâm xem những thứ này, không khỏi bật cười.
Nàng biết nhị ca nhà mình bình thường lấy việc giúp người làm niềm vui, rất được hoan nghênh.
Chỉ là không nghĩ tới thế nhưng có thể được hoan nghênh đến như vậy!
Nhiều đồ lớn nhỏ, nếu không phải bọn họ có không gian tùy thân, sợ là đều không mang lên máy bay được.
Ngay cả Đường Hữu Hạ cũng không khỏi líu lưỡi.
Nàng biết những thôn dân này bình thường đối với bọn họ cũng không tệ.
Nhưng là đại bộ ph·ậ·n đều là xã giao.
Nàng chưa từng biết, nguyên lai thôn dân cũng có một mặt nhiệt tình như vậy.
Không khỏi cũng có chút bội phục năng lực xã giao của nhị ca nhà mình.
Ôn Hâm Hâm bọn họ mấy người lại mang đồ vật đi ra ngoài mấy dặm.
x·á·c nh·ậ·n thôn dân, không nhìn thấy các nàng.
Mới đem những đồ lớn nhỏ này thu vào trong không gian.
Rất nhanh, xe đến đón các nàng liền tới.
Lần này nàng học theo quản gia gia gia, đặt một chiếc SUV bảy chỗ.
Trước hết để cho Ôn Kiều Dương bọn họ ngồi vào hàng ghế sau.
Sau đó nàng cùng Đường Hữu Hạ mới ngồi lên vị trí giữa.
Thậm chí, để phòng ngừa bị tài xế nhìn thấy hai người ở hàng ghế sau.
Nàng còn chu đáo kéo rèm giữa hàng ghế thứ hai và thứ ba lên.
Vì để cho nhị ca và ca phu (chồng của anh/em trai) sáng tạo không gian riêng tư.
Nàng – người làm muội muội này – có thể quá mệt mỏi rồi ~
Ôn Kiều Dương cũng không phụ kỳ vọng của nàng.
Vừa lên xe không bao lâu, liền ngã vào trong n·g·ự·c Đường Hữu Dân.
Rõ ràng lúc trước khi lên xe, còn cao hứng bừng bừng cùng Đường Hữu Dân nói chuyện phiếm.
Kết quả vừa lên xe, liền mệt rã rời.
Lời còn chưa nói được hai câu, mí mắt liền bắt đầu đ·á·n·h nhau.
Đầu tựa vào vai của nam nhân, theo xe xóc nảy lắc qua lắc lại.
Đường Hữu Dân thấy hắn ngủ không thoải mái.
Thăm dò, đem hắn ôm vào trong n·g·ự·c nằm sấp.
t·h·iếu niên cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng.
Theo hắn, liền ngồi lên đùi hắn.
Hai tay cũng tự nhiên vòng lên cổ hắn, sau đó lại cọ cọ.
Toàn bộ hành trình vừa ngoan vừa mềm, làm cho Đường Hữu Dân ngứa ngáy trong lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận