Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc

Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc - Chương 115: Giả mạo? (length: 8509)

Chỉ là không nghĩ đến, sau khi hắn nói xong ngày, tiểu tỷ tỷ lại ngây ngẩn.
"Làm sao có thể, hôm nay rõ ràng hẳn là ngày hai mươi lăm... Thứ hai a..."
"Ta hôm qua mới vừa cùng bạn trai trải qua cuối tuần, làm sao có thể..."
Sự tình nói đến nước này, Ôn Hâm Hâm cùng Đường Hữu Hạ hai người coi như đã hiểu đại khái.
Này y tá tỷ tỷ hoặc là bị người khống chế, sau đó bóp méo ký ức.
Hoặc là có người giả trang nàng, sau đó lại đem nàng chuyển tới.
Chỉ là, trước mắt mặc kệ là loại nào.
Việc quan trọng nhất của các nàng, vẫn là phải tìm lại mẫu máu của Ôn Hâm Hâm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của bác sĩ Lâm vang lên.
Hắn cũng không hề giấu giếm, trực tiếp mở loa điện thoại.
Tiếp theo, liền nghe được từ loa điện thoại truyền đến một giọng nam.
"Bác sĩ Lâm! Tôi vừa mới xem camera theo dõi ở khu kiểm tra sức khỏe, nhưng thực sự không thấy rõ có ai cầm mẫu máu đi không."
"Nhiều người như vậy, làm sao có thể thấy rõ, ngươi đi tìm camera theo dõi gần phòng bốn linh ba, xem sau khi Ôn đồng học rời đi, còn có ai đi vào."
Bác sĩ Lâm nghe xong bảo vệ nói, không khỏi ôm trán.
"A a a! Được, ngài chờ một lát."
Một giây sau, từ trong điện thoại liền truyền đến âm thanh bảo vệ gõ bàn phím.
Tìm một hồi lâu, âm thanh của bảo vệ mới lại vang lên.
"Tìm được, camera gần phòng bốn linh ba! Nhưng mà sau khi Ôn tiểu thư ra ngoài, liền không có người đi vào! Hơn nữa trong lúc đó cho đến khi các người đi vào, cửa phòng đều chưa từng mở ra."
"Sao có thể! Vậy mẫu vật này rốt cuộc là biến mất như thế nào?"
Bác sĩ Lâm cuống đến mức vò đầu.
Đúng lúc này, Ôn Hâm Hâm đột nhiên lên tiếng.
"Bảo vệ thúc thúc, người có thể xem camera theo dõi bên ngoài cửa sổ phòng bốn linh ba không?"
"Đúng a, cũng có thể là chuyển đi từ chỗ cửa sổ, nhanh, ngươi mau mau tra một chút."
Lời này làm bác sĩ Lâm như tỉnh mộng.
Vội vàng thúc giục bảo vệ.
Bảo vệ ở đầu dây bên kia lên tiếng, liền bắt đầu tiếp tục xem camera.
Qua một hồi, âm thanh hoảng loạn của hắn truyền đến.
"Bác sĩ Lâm, camera theo dõi ở phía sau lầu kiểm tra sức khỏe hình như có trục trặc, tất cả đều là màn hình đen!"
"... Chậc..."
Nghe xong bảo vệ nói, bác sĩ Lâm còn có gì không hiểu.
Trực tiếp không nhịn được mà nói tục.
Camera theo dõi hỏng đúng lúc như vậy, ngược lại nói rõ nơi đó có quỷ!
Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, có chút chần chờ nói với Ôn Hâm Hâm.
"Ôn đồng học, chuyện này... Muốn chúng ta nhân viên nhà trường báo cảnh sát, hay là các ngươi gia tự mình xử lý..."
"Ta không có ý muốn vì sai lầm lần này của nhà trường mà chối bỏ, chỉ là, Ôn gia ra tay điều tra hẳn là sẽ nhanh hơn so với chúng ta..."
Mặc dù bây giờ bọn họ không biết đối phương rốt cuộc vì cái gì mà đánh cắp máu của Ôn Hâm Hâm.
Nhưng mà lại chạy tới đánh cắp máu của đại tiểu thư nhà giàu số một.
Nghĩ tới cũng không phải là làm việc tốt, trước mắt nếu để cho nhà trường báo cảnh sát điều tra.
Không chừng thật sự sẽ làm cho người xấu chạy thoát.
"Ta hiểu, bác sĩ Lâm. Tiếp theo những chuyện bên trong, chúng ta tự mình xử lý. Chuyện hôm nay còn muốn phiền phức bác sĩ, trước không nên nói cho bên ngoài, còn có bảo vệ kia cùng phòng bảo vệ, cũng mời làm cho bọn họ tạm thời bảo mật."
"Được, ta sẽ đi nhắc nhở bọn họ không nên nói lung tung. Vậy các ngươi có bất kỳ yêu cầu gì liền kịp thời liên hệ chúng ta."
Bác sĩ Lâm hướng các nàng gật gật đầu.
"Vâng, cám ơn bác sĩ Lâm."
Ngay khi giọng nói của Ôn Hâm Hâm vừa dứt, thanh âm của y tá tỷ tỷ ngồi trên giường bệnh từ bên cạnh vang lên.
"Vậy... Vậy ta phải làm sao bây giờ, ta thật sự không có bất kỳ ký ức nào của ngày hôm nay."
"Ta... Ta có bị bắt lại không, ô ô ô..."
Y tá tỷ tỷ nghĩ đến việc, bởi vì chính mình mất đi ký ức, liền bị cảnh sát bắt lại.
Sự sợ hãi đọng lại hồi lâu, cũng không kìm nén được nữa.
Che mặt khóc nức nở.
"Yên tâm đi tiểu tỷ tỷ, chúng ta điều tra xong nếu như ngươi xác thực không biết rõ tình hình, sẽ không để cho bọn họ bắt người lung tung."
"Ô ô ô... Thật sao... Nhưng... Nhưng mà... Dựa theo cách nói của các người, mẫu vật là mất đi khi ở chỗ ta, hiện tại camera theo dõi cũng không có. Này... Đây không phải là chứng cứ rõ ràng sao, ô ô ô ô..."
Nàng càng nghĩ càng thấy tiền đồ một mảnh đen tối.
Vạn nhất nàng thật sự bị nhốt vào, bạn trai sẽ chia tay với nàng.
Bệnh viện sẽ sa thải nàng, thế nhân sẽ khiển trách nàng.
Quan trọng hơn là, nàng đắc tội Ôn gia.
Cuộc đời này của nàng có phải hay không liền xong rồi.
"..."
Thấy y tá tỷ tỷ khóc như mưa bộ dáng.
Ba người trong lúc nhất thời đều không biết nên an ủi như thế nào.
Dứt khoát để nàng khóc một hồi, từ từ sẽ ổn thôi.
Nghĩ như vậy, Ôn Hâm Hâm ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ Lâm ở bên cạnh.
"Bác sĩ Lâm, ở đây cứ giao cho ta và Hạ Hạ, người về trước đi."
"A, a, được, vậy các ngươi vạn sự cẩn thận, có cần liền điện thoại liên lạc."
Nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi khu ký túc xá.
Mà Ôn Hâm Hâm cùng Đường Hữu Hạ liền ngồi ở trên ghế bên cạnh.
Chờ y tá tỷ tỷ khóc không sai biệt lắm, mới đưa khăn tay.
"Thật... Thật xin lỗi..."
Y tá tỷ tỷ xấu hổ nhận lấy khăn tay trong tay Ôn Hâm Hâm.
Vội vàng lau mặt.
Thấy cảm xúc của nàng đã hòa hoãn lại.
Ôn Hâm Hâm mới nhẹ nhàng nói.
"Không có việc gì tiểu tỷ tỷ, ngươi không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không bắt nhầm người tốt."
"Chỉ là, tiếp theo điều tra, cần ngươi giúp đỡ, rốt cuộc trong ký ức của ta là ngươi rút máu cho ta, cho nên cần ngươi phối hợp."
Nghe được âm thanh ôn hòa của Ôn Hâm Hâm, tiểu tỷ tỷ gật đầu liên tục.
"Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ phối hợp thật tốt! Nhất định phải bắt được người giả mạo ta kia!"
Nghe được đáp án vừa lòng.
Ôn Hâm Hâm tiếp tục nói.
"Vậy tiểu tỷ tỷ, còn nhớ ký ức trước khi ngươi hôn mê không? Trước khi hôn mê, ngươi đang ở trong nhà, hay là ở bệnh viện?"
"Để ta nghĩ nghĩ a... Ký ức trước khi ta tỉnh lại, là trên đường đi tới bệnh viện!"
"Có thể nhớ rõ là đoạn đường nào không? Đại khái là thời gian nào, nhớ không?"
"Hẳn là vào khoảng bảy giờ ba mươi phút sáng... Ta nhớ rồi! Ta vì tiết kiệm thời gian, vừa đi vừa ăn bữa sáng, kết quả không biết có phải là đồ ăn không vệ sinh, ta đến trạm tàu điện ngầm liền cảm thấy đau bụng, liền đi phòng vệ sinh, sau đó liền không có ký ức!"
Đường Hữu Hạ ngồi bên cạnh Ôn Hâm Hâm nghe xong lời của nàng.
Lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho cục trưởng thành phố A.
Ôn Hâm Hâm nhìn sang bên cạnh, sau đó lại quay tầm mắt lại trên người y tá.
Tiếp tục hỏi.
"Vậy gần đây ngươi có gặp người nào, chiều cao cân nặng xấp xỉ ngươi, sau đó đột nhiên rất thân thiết với ngươi không?"
Đối với vấn đề này, y tá tỷ tỷ ngẩng đầu bắt đầu suy nghĩ.
Tính cách của nàng cởi mở, cho nên quan hệ tốt với nhiều bạn bè.
Suy tư trong đầu hồi lâu.
Nàng mới miễn cưỡng khóa chặt một người.
"Hình như có một người, ta là thực tập sinh mới vào tháng trước. Sau đó có một tiểu tỷ tỷ có chiều cao không sai biệt lắm với ta, nàng là vào làm trong tháng này."
Nói đến đây, nàng dừng một chút, sau đó nhíu mày lại tiếp tục nói.
"Sau đó nàng này người rất kỳ quái, nàng vừa đến bệnh viện, không đi theo bác sĩ và y tá chính thức học tập, ngược lại cả ngày bám lấy ta."
"Lúc bắt đầu, ta cho rằng nàng muốn tìm bạn cùng thực tập, cho nên thường xuyên dẫn theo nàng."
"Nhưng mà đến sau này, nàng lại đột nhiên bắt chước cách ăn mặc của ta, còn gọi mỹ miều là đồ đôi, ta ban đầu còn tin. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng có khi nào là vì giả mạo ta cho nên cố ý bắt chước ta không?"
Y tá tỷ tỷ càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
"Đúng rồi! Nàng cùng ta ở cùng một tiểu khu, cửa hàng bữa sáng kia còn là nàng giới thiệu cho ta!"
"Ân? Vậy sao nàng không cùng ngươi đi làm?"
Ôn Hâm Hâm phản ứng nhanh, lập tức hỏi.
"Thỉnh thoảng cũng sẽ cùng đi làm, nhưng mà bởi vì nàng đêm trước bị giữ lại trực ca đêm, cho nên hôm đó chúng ta liền không đi làm cùng nhau."
Nghe xong toàn bộ câu trả lời của y tá tỷ tỷ.
Ôn Hâm Hâm hiểu rõ gật gật đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận