Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc

Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc - Chương 45: Đặc thù cảnh sát hình sự (length: 10480)

Sau khi cơn bão cát tan đi, mọi người mới nhìn rõ mọi chuyện.
Đứng trước mặt bọn họ là hai đặc cảnh hình sự thuộc đội linh dị.
Hai người mặc bộ đồ đặc công màu đen tuyền, nhưng không giống với những bộ đồ bình thường.
Ngay cả phù hiệu cảnh sát và chữ viết trên quần áo của họ cũng đều là màu đen.
Thoạt nhìn, ngươi sẽ chỉ cho rằng hắn đang "cosplay" đặc công bình thường.
Ai mà ngờ được, bọn họ thật sự là cảnh sát hình sự đặc biệt có quyền chấp pháp.
Hai người đáp xuống đất, rất nhanh liền hội hợp cùng Đường Hữu Hạ bọn họ.
Sau khi xác nhận giấy tờ của hai bên, liền tiến hành bắt giữ Bằng Hi đang cuộn tròn trên mặt đất.
Chỉ là, Bằng Hi lăn thành cái bộ dạng kia, ngược lại khiến bọn họ trong lúc nhất thời khó xử.
Hai người này ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu, vậy mà không tìm được vị trí thích hợp để ra tay.
Về sau, vẫn là Hạo Cường tiểu lão đầu không nhìn nổi nữa.
Đem lá bùa định thân trước đó đã dùng qua trên người Bằng Hi, ném lại cho hắn.
Dù sao thứ đồ chơi đã dính đồ bẩn thỉu, hắn cũng không muốn.
Theo lá bùa rơi xuống, Bằng Hi liền bị định lại trên mặt đất với một tư thế hết sức hèn mọn.
Nhưng thân thể bị định trụ, đau khổ lại vẫn còn.
Đau đớn khiến cho biểu tình của hắn càng phát dữ tợn.
Tròng mắt điên cuồng trợn ngược, phảng phất giây sau liền sẽ quy tiên.
Nhưng căn bản không ai để ý đến hắn.
Trong đó, một đặc cảnh hình sự áp giải hắn lên máy bay trực thăng trước.
Một cảnh sát hình sự khác thì tạm thời ở lại phía dưới nói gì đó với Đường Hữu Dân bọn họ.
Chỉ thấy, cảnh sát hình sự nhíu chặt lông mày, nhìn xung quanh một mảnh hỗn độn.
Biểu tình ngưng trọng mở miệng: "Các ngươi, cái này, không phải là còn muốn gọi hậu cần tới chứ. . ."
"Hậu cần Tiểu Phương, lần trước làm cái trường học cho Đường Hữu Hạ, liền tức chết rồi. Các ngươi lần này làm cái này, một hòn đảo nhỏ. . . Hoắc! Kia là cái gì, cây liễu kia sao lại bị đổ rồi? !"
Lời này hắn vừa nói ra, không khí yên tĩnh trong nháy mắt.
Chỉ có một cô gái mặt loli, đột nhiên đỏ mặt, lén lút lùi về phía sau.
"Không phải ta nói, các ngươi lần này làm quá khoa trương đi, kia cái pho tượng! Kia cái! Cánh quạt của cái cối xay gió đâu rồi! ? . . ."
Theo cảnh sát hình sự chỉ ra từng món đồ hư hại, số người lùi về sau ngày càng nhiều.
Cuối cùng, hắn đi dạo một vòng tại chỗ cảm thán nói.
"Trời đất ơi, các ngươi làm như vậy, lão Vương bên bộ tài chính cũng sẽ phát điên mất. . ."
Chỉ là Thái Tinh quan ba người, nghe tiểu ca lải nhải dường như đã quen.
Hoàn toàn không phản ứng, cứ đứng im lặng.
Rõ ràng, tái phạm. . .
Ôn Hâm Hâm xem đều cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn là nhanh chóng đứng dậy.
"Đại ca, tất cả thiệt hại trên hòn đảo này của ta, đều do Bằng Hi vừa bị bắt kia bồi thường, trong biệt thự có camera, có ghi lại những lời hắn hứa hẹn."
"Về phần những thiệt hại khác, bên ta sẽ tìm người tới sửa chữa, ngài cứ yên tâm."
"Thật sao! Vậy thì tốt quá, vậy lát nữa, Hữu Dân các ngươi đem video giám sát và kim ngạch bồi thường cần thiết thống kê lại cho ta. Ta báo cáo lên tài chính xin điều chỉnh, có thể trực tiếp chuyển tiền bồi thường từ tài khoản của hắn cho các ngươi."
"Vậy cứ như thế, chúng ta đưa hắn đi trước. A! Đúng rồi, tìm thời gian, bảo quỷ vương kia tới trong đội làm bản ghi chép a. Tạm biệt!"
Dứt lời, hắn liền phất phất tay, bay lên không trung, trở về máy bay trực thăng.
Rất nhanh, chiếc máy bay trực thăng toàn thân màu đen liền biến mất khỏi tầm mắt của đám người.
Một trận đại tái, cứ như vậy kết thúc một cách kịch tính.
May mà, Bằng Hi sau khi trận đấu kết thúc, liền phát phần thưởng cho mọi người.
Không thì hắn đột nhiên bị bắt, có lẽ phần thưởng liền tan thành mây khói.
Mà quán quân lần này.
Không nghi ngờ gì là Đường Hữu Hạ, rốt cuộc trên tay nàng có điểm số của hai quỷ vương.
Chỉ là nàng xem pháp khí phàm phẩm trên tay, biểu tình có chút ghét bỏ.
Mà tên thứ hai là nhị đệ tử của Thanh Hòa quan, Dương Nhân.
Mặc dù hắn đem tất cả lệ quỷ bắt được giao cho Vi Minh Dương.
Nhưng thân là đại đệ tử, hắn sao có thể nuốt riêng điểm số của sư đệ mình.
Cuối cùng vẫn là cộng điểm số cho Dương Nhân, còn hắn, thì là người thứ ba.
Đại tái, xem như kết thúc viên mãn.
Đám người liền cùng nhau đi đến bến tàu, chuẩn bị trở về khách sạn, bắt đầu kỳ nghỉ Quốc Khánh hạnh phúc của mình.
Mà đám đệ tử Phong Nguyệt quan, đều cúi gằm mặt đi theo sau đại bộ đội.
Cả đám đều cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác.
Quan chủ nhà mình, làm ra loại chuyện kia, bị bắt.
Mà bọn họ, mặc dù không tham dự vào những chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Đặc biệt là mấy vị trước đó chen ngang kia.
Đã triệt để không ngóc đầu lên được, xem bộ dáng quan chủ của mình, lại ngẫm lại những việc mình từng làm.
Bọn họ đều muốn xuyên không trở về, cho mình hai bạt tai.
Lúc trước các đạo hữu, lại lần nữa leo lên du thuyền Ôn gia.
Mà Phong Nguyệt quan đệ tử, hâm mộ nhìn bọn họ một chút, sau đó nhấc chân định đi về phía thuyền nhỏ bên cạnh.
Nhưng, đột nhiên bị Ôn Hâm Hâm chặn lại.
Bọn họ có chút nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mặt.
Chần chờ một chút, bọn họ lùi lại hai bước, định vòng qua nàng tiếp tục đi về phía thuyền nhỏ.
Nhưng mà một giây sau, giọng nói của Ôn Hâm Hâm, liền truyền vào tai bọn họ.
"Lên đi."
"Ân?"
Mấy tên đệ tử, mờ mịt nhìn về phía nàng.
Nhưng nàng chỉ, hơi nghiêng đầu về phía du thuyền nhà mình, tiếp tục nói: "Lên đi."
"Đều bận bịu cả ngày, đi chơi một chút đi."
Theo giọng nói của nàng, mấy tên thuyền viên cũng chạy tới, chuẩn bị hướng dẫn bọn họ lên thuyền.
"Thật. . . Thật sự có thể sao? Quan chủ của chúng ta hắn làm những chuyện đó. . ."
Bọn họ xem du thuyền trước mặt, nói không muốn đi lên chơi đều là giả, bọn họ sớm đã bị ảnh chụp của giới huyền học làm thèm nhỏ dãi.
Nhưng nghĩ đến quan chủ của bọn họ, bọn họ liền cảm thấy mình không có mặt mũi ở lại.
Mấy người bọn họ thậm chí còn tính toán, chờ sau khi trở về liền hoàn tục về nhà. . .
Ôn Hâm Hâm tự nhiên cũng nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, nên mới muốn để bọn họ lên thuyền thả lỏng một chút.
Ý định ban đầu của nàng cũng không phải muốn làm khó những đệ tử này, chẳng qua là lúc đó xác thực cũng bị cách làm của Bằng Hi làm cho buồn nôn.
Vì thế vì buồn nôn Bằng Hi, chỉ có thể tiện thể làm khó mấy tên đệ tử đáng thương này.
Khẽ thở dài.
"Không cần vì sai lầm của Bằng Hi, mà phủ định sự kiên trì bao năm nay của các ngươi."
"Nói, với các ngươi mà nói, đạo rốt cuộc là cái gì. Là vì hư vinh, hay là vì chúng sinh."
"Đương nhiên là vì chúng sinh! Ta từ nhỏ bát tự đã yếu, thường xuyên sẽ bị quỷ quái để ý, đều là nhờ có đạo sĩ giúp đỡ, mới có thể khỏe mạnh lớn lên. Cho nên ta mới lựa chọn trở thành đạo sĩ, chỉ vì có thể giúp cho càng nhiều người giống như ta."
"Ta cũng vậy. . . Mặc dù ta chỉ là xem tivi, nhưng lúc đó liền cảm thấy bọn họ bắt quỷ thật ngầu! Cảm thấy bọn họ cứu vớt thương sinh thật vĩ đại! Cho nên mới không để ý người nhà phản đối bái nhập Phong Nguyệt quan môn hạ. Chỉ là. . ."
Thiếu niên, giọng nói nghẹn ngào: "Rất xin lỗi, chúng ta lúc trước còn chen ngang, còn nói năng lỗ mãng với các ngươi, thật sự rất xin lỗi. . . Chúng ta sao lại biến thành như vậy chứ. . ."
"Thật xin lỗi!"
Mấy người tham dự chen ngang cũng hướng Ôn Hâm Hâm bọn họ, cúi người.
Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, mặc dù chịu ảnh hưởng của Bằng Hi dẫn đến có những suy nghĩ lệch lạc.
Nhưng bản chất vẫn là tốt, đồng thời tư chất của bản thân cũng không tệ.
Không cần thiết phải vì vậy mà hủy hoại những nhân tài này của quốc gia.
"Một người thầy tốt, sẽ mang lại cho đệ tử năng lượng tích cực, rõ ràng, Bằng Hi không phải. Cho nên các ngươi chịu ảnh hưởng của hắn, khó tránh khỏi sẽ nhất thời đi sai đường."
"May mà, các ngươi có thể kịp thời tỉnh ngộ. Tiếp theo, chỉ cần giữ vững sơ tâm của mình, các ngươi liền có thể trên con đường này càng đi càng xa."
Lập tức, Ôn Hâm Hâm quay đầu nhìn Đường Hữu Hạ bọn họ.
Thấy bọn họ gật đầu với mình, cười nói.
"Tốt, lời xin lỗi chúng ta nhận, lát nữa ta cũng sẽ xóa tên các ngươi khỏi sổ đen. Hiện tại, có thể cùng nhau đi chơi rồi."
Giọng nói Ôn Hâm Hâm vừa dứt, một đám đạo hữu ở bên cạnh quan sát hóng chuyện.
Tất cả đều nhún nhảy chạy tới, hai ba người kéo một người lên thuyền.
"Ta đã bảo với các ngươi rồi, Ôn cô nương là người tốt nhất! Chúng ta biết sai có thể sửa, "thiện lớn lao" ở đâu!"
("Biết sai có thể sửa, thiện lớn lao" là thành ngữ, ý nói biết nhận lỗi và sửa chữa lỗi lầm là điều rất tốt) "Thật xin lỗi, lúc trước chen ngang, chúng ta biết sai rồi."
"Không có gì, không có gì, đây đều là chuyện nhỏ!"
"Đúng vậy, nói đi cũng phải nói lại, sai lầm lớn nhất là tên Bằng Hi kia, nói ra thì các ngươi cũng thật thảm, có một quan chủ như vậy. Nhưng mà không sao, cũ không đi thì mới không tới! Quan chủ tiếp theo của các ngươi chắc chắn sẽ rất tuyệt!"
"Ân!"
"Kỳ thật lúc trước, chúng ta sở dĩ bỏ phiếu cho Bằng quan chủ, mà không phải Chí Phó quan chủ, chính là bởi vì hắn bình thường đối với chúng ta quá mức nghiêm khắc. Mà Bằng Hi quan chủ, không! Là Bằng Hi hắn, chỉ là bình thường đối với chúng ta dễ nói chuyện hơn một chút. Xin nghỉ phép hắn đều duyệt, lười biếng hắn cũng không mắng, làm sai chuyện cũng giúp chúng ta che giấu. . . Bây giờ nghĩ lại, hắn làm như vậy, có lẽ căn bản là không hề suy xét đến tương lai của chúng ta. . ."
"Thôi được rồi, thôi được rồi! Cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, mau đi chơi đi, ta nói cho các ngươi biết, bên trong con thuyền này có rất nhiều trò vui!"
"Tới tới tới! Ta tới dẫn các ngươi chơi!"
"Ngươi là đồ ngốc trò chơi, có thể dẫn được sao! Vẫn là cùng ta chơi đi! Ta chính là người được giang hồ xưng tụng là tiểu vương tử trò chơi!"
"Ngươi thì dẹp đi!"
". . ."
Xem đám người ồn ào kéo mấy tên đệ tử Phong Nguyệt quan lên thuyền khoa tay múa chân.
Mấy vị quan chủ đứng sau lưng Ôn Hâm Hâm, cũng không khỏi bật cười.
Đây mới là thiếu niên.
Sao có thể cho phép bọn họ bị kẻ ác nhuộm đen...
Bạn cần đăng nhập để bình luận