Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc

Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc - Chương 73: Lại là nguyệt lão (length: 8764)

Vị hòa thượng tuấn nhã ngồi tại đài rút quẻ.
Lặng lẽ quan sát bốn người đang vui vẻ trò chuyện dưới gốc cây, mỉm cười.
Lập tức, không nhìn bọn họ nữa, bắt đầu tiếp đón vị khách rút quẻ tiếp theo.
Mà Ôn Hâm Hâm lại chú ý đến ánh mắt của vị hòa thượng này.
Cũng hiểu rõ mà cong môi.
Nàng trước đó cũng thật sự tò mò, Thanh Dương tự này rốt cuộc là vì cái gì có thể linh nghiệm như thế.
Trên thực tế, chùa miếu linh nghiệm trên đời này nhiều vô số kể.
Nhưng có thể linh nghiệm đến trình độ như Thanh Dương tự này thì thật sự không nhiều.
Giờ gặp mặt một lần mới rốt cuộc rõ ràng.
Vị hòa thượng tuấn nhã kia, lại là Nguyệt Lão!
Nguyệt Lão này đích thân xuống khiên tuyến, không linh nghiệm mới là lạ!
Về phần những thẻ trong ống kia, hoàn toàn chỉ là vật bày biện.
Thực tế, Nguyệt Lão sẽ trò chuyện trước với ngươi.
Sau đó quan sát tướng mạo, kết hợp với dây đỏ trên tay ngươi.
Hiện trường trực tiếp viết văn thẻ.
Về phần tại sao không cho người ta giải văn thẻ.
Cũng bởi vì, hắn đã coi như vi phạm quy tắc đem tương lai của ngươi viết ra.
Ngươi lại để hắn giải, đến lúc đó bị thiên đạo phát giác, vậy hắn còn muốn sống hay không.
Ngay khi Ôn Hâm Hâm vừa chuẩn bị thu hồi ánh mắt của mình.
Một nữ tử dáng người nhỏ nhắn, tướng mạo đáng yêu đi đến trước bàn.
Sau khi nhìn thấy nữ tử, nàng dừng mắt một chút, sau đó lại cười cười, không để lại dấu vết thu hồi ánh mắt.
Tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh.
Thời gian sau đó.
Các nàng đi đến thác nước to lớn hiếm thấy kia.
Sau đó đổi đường khác xuống núi.
Lại đi dạo một vòng xung quanh.
Đem toàn bộ quà vặt xung quanh ăn một lần.
Vẫn luôn dạo đến khi sắc trời dần tối.
Mấy người mới bắt xe đi hướng khách sạn Đường Hữu Hạ đặt.
Chỉ có điều, Đường Hữu Dân và Ôn Kiều Dương nhìn tiểu tỷ tỷ ở quầy cười đến xán lạn.
Khó hiểu.
Năm tháng này, quầy lễ tân cũng có thể vui sướng như vậy sao?
Mãi cho đến khi vào thang máy.
Bọn họ đều không biết vị tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân kia, vì sao lại cười đến hèn mọn như vậy.
Nhưng mà, chờ Đường Hữu Dân vào phòng, cắm thẻ.
Trong nháy mắt liền hiểu rõ ra.
Nội tâm yên lặng khen ngợi sư muội nhà mình.
Sau đó lại quay đầu chững chạc đàng hoàng nói với Ôn Kiều Dương.
"Này... Gần đây là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, phỏng chừng là không còn phòng."
"Ân... Vậy sao..."
Ôn Kiều Dương cũng biết ngày nghỉ phòng khó đặt.
Nhưng là... Hắn nhìn phòng tắm trong suốt và chiếc giường tròn nhỏ.
Lần này cái gian phòng này, có thể hay không có chút vượt quá giới hạn...
Nhưng ván đã đóng thuyền, hắn vẫn là cùng nhau vào phòng.
Ngồi ở mép giường chỉnh lý quần áo thay giặt.
Không nhịn được ngẩng đầu, nhìn phòng tắm trong suốt kia.
Lại quay đầu nhìn Đường Hữu Dân cũng đang chỉnh lý quần áo.
Có chút xoắn xuýt.
Mặt cũng không nhịn được hơi hơi nóng lên.
Nhưng quay đầu lại nghĩ tới, một ngày trước hai người cũng đều cùng nhau tắm suối nước nóng.
Việc này hình như cũng không có gì không thể nhìn.
Dứt khoát, hắn liền hướng Đường Hữu Dân mở miệng hỏi.
"Hữu Dân, bồn tắm này rất lớn... Muốn cùng nhau ngâm tắm không?"
Nghe hắn nói, động tác trên tay Đường Hữu Dân đột nhiên cứng đờ.
Hắn là có ý định chờ chút có thể lặng lẽ nhìn lén.
Kết quả không ngờ Ôn Kiều Dương ngốc nghếch hoàn toàn không kiêng dè, trực tiếp mời hắn cùng tắm.
Việc này nếu là không đồng ý...
Vậy thật không thể nào nói nổi!
"Ngươi không ngại... Có thể. Phòng tắm này không có phòng tắm vòi sen, cùng nhau sẽ tương đối tiết kiệm thời gian."
"Không ngại nha, chúng ta hai ai cùng ai ~ "
Ôn Kiều Dương thấy hắn đồng ý, liền đi về phía phòng tắm.
Bắt đầu xả nước vào bồn tắm lớn.
Chờ thấy nước thêm không sai biệt lắm, mới đi ra cởi quần áo.
Hắn quay lưng về phía Đường Hữu Dân cầm quần áo từng cái cởi ra.
Làm đến khi chỉ còn lại một cái quần lót.
Hắn cảm thấy sau lưng tựa như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng quay đầu lại, chỉ phát hiện, Đường Hữu Dân đang cúi đầu nghiêm túc xem điện thoại.
Chờ hắn quay lại chuẩn bị tiếp tục cởi, lại cảm giác được ánh mắt nóng rực kia.
Nhưng lại lần nữa quay đầu, nhưng vẫn như cũ là không có gì cả.
Sau đó hắn đột nhiên nhớ lại chuyện diễm quỷ trước kia, không hiểu rùng mình một cái.
Không lẽ trong phòng này có quỷ gì đang nhìn trộm hắn đi...
Run rẩy chuyển đến bên cạnh Đường Hữu Dân.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm chặt ống tay áo hắn.
Thần sắc bối rối nhìn xung quanh.
"Phù hộ... Hữu Dân, ngươi có cảm thấy cái gì, không đúng không..."
Hơi nóng phả vào mặt, làm Đường Hữu Dân tâm thần rung động.
Lập tức thấy hắn có chút run rẩy thân thể, cho là hắn lạnh, ôm hắn vào lòng.
Nhưng mà, tiếp đó hắn lại nghe được Ôn Kiều Dương nói, có chút khó hiểu.
Nhưng vẫn là, nhắm mắt lại yên lặng cảm ứng một chút.
Qua hai giây sau mới mở mắt nói.
"Kiều Dương, gần đây không có đồ vật kỳ quái."
"Này... Vậy sao."
Mặc dù nhận được câu trả lời khẳng định của Đường Hữu Dân.
Nhưng, nội tâm hắn vẫn có chút bỡ ngỡ.
Thu mình trong ngực Đường Hữu Dân, lại cảnh giác nhìn nhìn xung quanh.
Chẳng lẽ là lần này quỷ quá lợi hại, Đường Hữu Dân không có phát giác ra được sao.
Nhưng mà, ánh mắt này hình như cũng không có ác ý gì.
Còn... Vẫn là nhanh chóng tắm rửa xong mặc quần áo vào đi!
Quái dọa người...
Nghĩ đến đây, hắn lui ra khỏi ôm ấp của Đường Hữu Dân.
"Hữu Dân, chúng ta đi ngâm tắm đi! Một hồi nước lạnh!"
Nói xong, cũng không quản Đường Hữu Dân quần áo còn chưa cởi, vừa muốn kéo hắn về phía phòng tắm.
Bất quá Đường Hữu Dân cũng không phản kháng, mặc cho Ôn Kiều Dương kéo hắn vào phòng tắm.
Chờ Ôn Kiều Dương ngồi vào bồn tắm lớn, mới làm hắn đứng dậy bắt đầu cởi quần áo trên người.
Ôn Kiều Dương co lại ngồi trong bồn tắm lớn.
Xem quần áo trên người Đường Hữu Dân từng cái cởi.
Xem dáng người tam giác ngược của hắn.
Không khỏi tâm sinh hâm mộ.
Bình thường cũng không thấy Đường Hữu Dân có vận động a.
Sao đường cong cơ bắp trên người còn hoàn mỹ hơn hắn!
Chờ đến khi Đường Hữu Dân cũng ngồi vào bồn tắm lớn.
Hắn còn mang theo hiếu kỳ, đưa tay chọc chọc, lại sờ sờ.
Bất ngờ không kịp đề phòng một chút, suýt chút nữa làm Đường Hữu Dân phá công.
Vội vàng bắt lấy bàn tay đang làm loạn.
Sau đó hai tay vịn vai Ôn Kiều Dương, trực tiếp đổi mặt hắn.
""
Đột nhiên xoay người, làm Ôn Kiều Dương ngây ngốc một chút.
Cho đến khi đằng sau truyền đến thanh âm hơi khàn khàn của Đường Hữu Dân.
"Ta giúp ngươi kỳ lưng."
"Tốt ~ "
Nghe Đường Hữu Dân nói.
Ôn Kiều Dương còn tri kỷ xê dịch về phía sau.
Đường Hữu Dân xem xương bướm đột nhiên đến gần, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Sau đó ánh mắt dần dần dời xuống eo thon, rồi đến giữa đùi của thiếu niên.
Mắt sắc tối sầm.
Hướng lòng bàn tay đổ chút sữa tắm, vò ra bọt.
Sau đó hai tay xoa lên cổ vai thiếu niên.
Một bên giúp hắn bôi sữa tắm.
Một bên không để lại dấu vết xoa bóp huyệt vị trên thân thể hắn.
Không bao lâu, Ôn Kiều Dương cũng đã thoải mái, buồn ngủ.
Mãi cho đến khi, tay Đường Hữu Dân ấn đến chỗ eo.
Đột nhiên một cỗ tê dại theo thân thể lan tràn ra.
Miệng phản ứng còn nhanh hơn đầu.
"Ân ngô ~ "
Vừa phát ra âm thanh, hắn liền dùng tay che miệng lại.
Gương mặt đỏ bừng, nói chuyện đều bắt đầu lắp bắp.
"Hữu... Hữu Dân, chỗ... Chỗ đó sẽ... Ngứa..."
"Xin lỗi."
"Chỗ... Chỗ đó, được..."
Ôn Kiều Dương mặt đều đỏ thấu, chỉ muốn nhanh chóng tắm xong đi lên.
Nhưng lời còn chưa nói xong lại bị Đường Hữu Dân đánh gãy.
"Còn chưa được, kế tiếp ta sẽ chú ý một chút."
Nói xong, hắn lại xoa lên sống lưng Ôn Kiều Dương, bắt đầu xoa bóp.
Theo động tác của hắn.
Rất nhanh, Ôn Kiều Dương lại buông lỏng xuống.
Bất tri bất giác liền nhắm hai mắt lại trong xoa bóp của Đường Hữu Dân.
Xem thiếu niên ngủ say không chút đề phòng tựa vào ngực mình.
Hắn khẽ nhếch cánh môi, như hả giận, nhẹ nhàng cắn lên sau cổ thiếu niên.
Lại khi thiếu niên nhíu mày, chậm rãi buông ra miệng.
Đem thiếu niên ôm vào ngực hồi lâu, cảm thụ được nhiệt ý trên người mình rút đi.
Hắn mới ôm Ôn Kiều Dương đứng lên khỏi nước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận