Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc

Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc - Chương 116: Cảnh khuyển Tiểu Lục (length: 8268)

"Được, vậy đại khái ta đã biết. Nhưng vì an toàn của ngươi, ta đề nghị ngươi trước tiên xin phép bệnh viện cho nghỉ, sau đó ở lại trong cục cảnh sát."
Ôn Hâm Hâm dứt lời liền lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho tài xế riêng.
Hiện tại thân phận y tá này đã bị người khác mạo danh, trực tiếp thả nàng trở về, rất dễ gặp bất trắc.
Vẫn là đặt ở cục cảnh sát tràn đầy dương khí an toàn hơn một chút.
"A? Này... Đây là muốn bắt ta đi vào sao?"
Chỉ là y tá tỷ tỷ không biết nàng lo lắng, nghe xong đến việc phải vào cục cảnh sát liền không hiểu sao lại lo lắng, nhìn sang Ôn Hâm Hâm đang đi sang một bên gọi điện thoại.
Đường Hữu Hạ giải thích với y tá trước mặt.
"Không phải bắt ngươi, chỉ là ngươi hiện tại không tiện để lộ trước mặt công chúng, đây là vì an toàn của ngươi, ngươi bây giờ trở về rất có thể sẽ bị diệt khẩu."
"Diệt... Diệt khẩu!"
"Đúng vậy, bên ngoài bây giờ tin tức đều đã bị chúng ta giấu đi, đối phương còn không biết chúng ta đã phát hiện có người giả mạo ngươi."
"Cho nên sau khi bọn họ làm xong mọi chuyện, để đảm bảo không có bất kỳ sơ suất nào, đại khái sẽ diệt khẩu. Hiện tại, ngươi ở trong cục cảnh sát mới là an toàn nhất."
Nghe Đường Hữu Hạ giải thích.
Y tá tỷ tỷ cả người đều bắt đầu phát run.
Đối mặt với nỗi sợ tử vong làm nàng không nói thêm được một chữ nào, chỉ có thể ôm chờ mong, gật đầu với Đường Hữu Hạ.
Mà Ôn Hâm Hâm sau khi gọi điện thoại xong quay lại nhìn thoáng qua nữ tử đang run rẩy, an ủi mở miệng.
"Đừng lo lắng, các anh cảnh sát ở A thành phố đều rất đẹp trai, lại ôn nhu, bọn họ sẽ bảo vệ tốt ngươi."
Chỉ là, y tá tỷ tỷ đang chìm đắm trong sợ hãi, cũng không có nghiêm túc nghe lời nàng nói.
Một lúc sau, tài xế Ôn gia lái xe chở hai danh vệ sĩ đến dưới lầu kiểm tra sức khỏe.
Ôn Hâm Hâm đứng ở cửa sổ nhìn xuống một chút, sau đó xoay người nói với y tá.
"Tiểu tỷ tỷ, tài xế Ôn gia đến rồi. Hiện tại ngươi cần phải cởi áo blouse trắng ra, sau đó xõa tóc, chúng ta ngụy trang một chút rồi xuống."
"Đúng rồi, ta nhắc ngươi một chút, trong xe còn có hai danh vệ sĩ, bọn họ có thể lớn lên tương đối khôi ngô hung hãn. Nhưng mà ngươi không cần phải sợ, bọn họ tới là để bảo hộ ngươi."
Y tá tỷ tỷ có chút tỉnh táo lại, luống cuống tay chân cởi áo khoác trên người.
Sau khi nghe được câu sau, nàng ngẩn người, lập tức đột nhiên gật đầu, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Chờ y tá tỷ tỷ ngụy trang đơn giản xong, nàng đeo khẩu trang, cùng Đường Hữu Hạ xuống lầu trước.
Ôn Hâm Hâm đứng ở cửa sổ, nhìn Đường Hữu Hạ đưa người lên xe xong, nàng mới thong thả xuống lầu.
Lần này nàng thật chủ quan.
Con mắt nàng trời sinh đặc thù, cái gì cũng có thể nhìn thấy, nhìn thấu.
Nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý có năng lực này.
Rốt cuộc có thể nhìn thấu tất cả mọi người trên thế gian, cảm giác thật đáng sợ.
Cho nên bình thường trừ phi cần thiết, nàng cũng không muốn dùng đường đường chính chính nhìn chằm chằm vào mặt người ta mà xem tướng.
Hơn nữa, nàng cũng tin tưởng bằng vào năng lực của mình, cho dù có người muốn hãm hại nàng, nàng cũng có thể phòng được.
Chỉ là...
Trong trường học quá nhiều người, nếu như nàng xem một lần, e rằng không thể.
Xem ra vẫn là phải nghĩ biện pháp khác.
Nghĩ nghĩ, nàng đi tới lầu một.
Cũng lúc này, chuông điện thoại của nàng vang lên.
Cúi đầu xem ghi chú, rồi bắt máy.
"Alo? Bác sĩ Lâm?"
"Là ta, Ôn đồng học không biết các ngươi hiện tại đã tìm được hàng mẫu chưa?"
"Còn chưa có, làm sao?"
"Là thế này, hiện tại đã sắp đến giờ tan học. Bảo vệ có đến hỏi, trường học có cần tiếp tục chặn lại hay không?"
Nghe được trong ống nghe tra hỏi.
Ôn Hâm Hâm nhíu mày dừng một chút, tại chỗ suy tư một hồi, mới tiếp tục mở miệng.
"Có thể chậm lại một đoạn thời gian được không, ta hiện tại đi mượn một con chó nghiệp vụ. Đến lúc đó để nó ở cửa trường học kiểm tra toàn bộ giáo viên, học sinh ra vào."
"Được, vậy ta ở đây giúp ngươi đem tin tức truyền xuống."
Nói xong, bác sĩ Lâm liền cúp máy điện thoại.
Trong ống nghe âm thanh biến thành tiếng tút tút.
Ôn Hâm Hâm mới nhấc chân đi lên phía trước.
Vừa đi vừa gọi điện cho cục cảnh sát A thành phố.
Đem sự tình nói đơn giản một chút, đối diện rất nhanh liền đáp ứng.
Sau đó một anh cảnh sát, lái xe tiện lợi, mặc thường phục mang theo một con chó nghiệp vụ, lặng yên không một tiếng động chạy tới trường học.
Để chó nghiệp vụ có thể nhớ kỹ mùi máu của mình.
Ôn Hâm Hâm còn nhịn đau cắn một cái vào ngón tay, để máu vào trong bát nhỏ, cho chó nghiệp vụ quen mùi.
Con chó đen lưng gụ có dáng dấp oai phong, thấp đầu ngửi một lát, sau đó một mặt ngạo khí ngẩng đầu, hướng bọn họ sủa một tiếng "uông".
Sau đó, bọn họ bật chuông báo tan học.
Chuông reo một lúc, mới lục tục có học sinh đeo cặp sách đi về phía cửa ra vào trường học.
Chỉ là, khi thấy cánh cửa di động đóng chặt, một đám đều lộ vẻ nghi hoặc.
Mà khi thấy học sinh đến gần, bảo vệ mới mở cánh cửa sắt nhỏ chỉ vừa một người ra vào, ý bảo học sinh đi theo cửa sắt.
Mà cạnh cánh cửa sắt rỗng này, đứng một con chó nghiệp vụ lưng đen tên là Tiểu Lục.
Mấy học sinh kia vốn dĩ còn nghi hoặc vì sao không mở cổng lớn, nhưng khi thấy Tiểu Lục, trong nháy mắt liền quên mất nghi hoặc, một đám đều ngạc nhiên nhìn Tiểu Lục mặc đồng phục cảnh sát.
"Oa tắc, chó nghiệp vụ! Đẹp trai quá!"
"Thật đẹp trai nha! Đây là chó săn đi! Lớn thật!"
"Lông xù! Muốn sờ!"
"Ai nha, chó nghiệp vụ không thể sờ! Cẩn thận cáo ngươi đánh lén cảnh sát a!"
"A ~~ không thể sờ, vậy thì thôi đi. Mà sao chỗ này lại có chó nghiệp vụ vậy?"
"A, đúng rồi, vì sao ở cổng trường học lại có chó nghiệp vụ."
Liền tại bọn họ lấy lại sự nghi hoặc.
Bảo vệ cầm loa đã ghi âm sẵn, treo ở bên cửa sổ.
"Bởi vì trong trường có bạn học bị mất đồ vật quý giá, cho nên để nhanh chóng loại bỏ hiềm nghi, nhân viên nhà trường đã tìm chó nghiệp vụ trợ giúp. Hiện tại mời mọi người xếp hàng có thứ tự ra khỏi trường, chó nghiệp vụ Tiểu Lục đã được huấn luyện, sẽ không cắn người, xin mọi người đừng sợ!"
Rõ ràng từ đầu đến cuối, vì để nhanh chóng rời khỏi trường học, các học sinh đều rất phối hợp.
Cho dù có học sinh sợ chó, nhưng nhìn con chó ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích, dáng vẻ rất oai phong.
Treo lơ lửng tâm, không tự chủ cũng buông xuống.
Rất nhanh toàn bộ học sinh khối trung học cơ sở đã đi gần hết.
Mà học sinh trung học phổ thông vẫn còn nửa giờ nữa mới đến giờ tan học.
Trong lớp học cao nhất của khối 12, Củng Phàm đang dạy các bạn học làm toán, điện thoại đột nhiên vang lên.
Nàng xin lỗi, cười với các bạn, rồi cầm điện thoại, đi ra ngoài.
Một lúc lâu, nàng mới trở lại phòng học, chỉ là lúc này, trên mặt không có nụ cười.
Bạn cùng bàn còn tưởng trong nhà nàng có chuyện không giải quyết được, vội vàng hỏi thăm.
"Phàm Phàm làm sao vậy? Trong nhà vẫn chưa xử lý tốt sao? Ngươi nếu thực sự lo lắng, hay là về trước đi."
"Đúng vậy, nếu thật sự rất quan trọng, thì về trước đi. Tuy rằng việc học rất quan trọng, nhưng không cần vội vã như vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, trong lòng mà cứ lo lắng thì hiệu suất học tập cũng sẽ giảm xuống a."
Thấy mọi người xung quanh lo lắng hỏi han và an ủi.
Nàng cố nén bực bội trong lòng, miễn cưỡng vui cười.
"Được rồi, ta bây giờ về trước, những đề này... Đợi mai lên lớp ta lại giảng giải cho các ngươi."
"Ai nha vào lúc này, không cần lo lắng cho chúng ta, ngươi mau trở về đi thôi!"
Lời tuy nói như thế, nhưng Củng Phàm vẫn nở nụ cười áy náy.
Miệng nói không tiện, sau đó cầm ba lô trên sàn, quay người rời khỏi phòng học.
Mà khi nàng đến gần cửa trường học.
Nàng liếc mắt một cái liền thấy Tiểu Lục uy phong lẫm liệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận