Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc

Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc - Chương 114: Ký ức hỗn loạn? (length: 8780)

Nàng quả quyết quay người lại.
Hướng về phía tòa nhà dạy học đi đến.
Đợi đến khi nàng đeo túi xách trở về phòng học.
Phần lớn các bạn học trong lớp đều đã kiểm tra sức khỏe xong.
Lúc này đều đang vùi đầu tự học.
Nàng tìm tới chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, tùy ý đặt túi xách bên cạnh chân.
Lúc này, bên cạnh nàng vang lên một giọng nói.
"Phàm Phàm, cậu không phải nói trong nhà có việc phải về trước sao? Sao lại quay lại rồi?"
Lúc này bạn cùng bàn đang nghi hoặc nhìn nàng.
Củng Phàm bởi vì trong nhà có việc, cho nên đã xin được đi kiểm tra sức khỏe đầu tiên.
Vốn dĩ nên sớm kiểm tra sức khỏe xong rồi rời đi mới phải.
"A? Không, vừa rồi trong nhà gọi điện thoại cho ta, nói chuyện của người lớn bảo ta đừng lo lắng, sau đó liền bảo ta quay về học tập cho tốt, nên ta liền trở lại."
Bạn cùng bàn tra hỏi làm Củng Phàm sững sờ, nhưng là nàng rất nhanh hoàn hồn.
Có chút miễn cưỡng cười giải thích: "A a, cũng đúng, chuyện của người lớn, chúng ta lo lắng cũng không được gì. Cậu cũng thoải mái tinh thần đi, bây giờ chúng ta vẫn nên học tập cho tốt thì quan trọng hơn."
"Ừm, ta hiểu rồi, hay là ta giảng bài cho cậu nha ~ "
Hơi mất kiên nhẫn ứng phó hai câu.
Nàng từ trong ngăn kéo lấy sách vở ra, thuận thế đổi chủ đề.
"Có thể sao! Ta có một bài toán rất khó, ta vẫn luôn không nghĩ ra."
Quả nhiên, bạn cùng bàn nghe xong những lời này lập tức liền hưởng ứng.
"Được, ta giúp cậu xem xem."
"Oa, phó ban bất công! Chỉ dạy cho bạn cùng bàn! Chúng ta cũng muốn!"
"Đúng đúng đúng! Chúng ta cũng muốn, chúng ta cũng muốn!"
Ngay lúc Củng Phàm cùng bạn cùng bàn đang nói về bài tập.
Mấy bạn học trong lớp thấy vậy, cũng đều xúm lại.
Củng Phàm là phó ban cán sự lớp của lớp 12/3, thành tích học tập chỉ đứng sau lớp trưởng.
Về phần Ôn Hâm Hâm cùng Đường Hữu Hạ, không cần phải nói.
Đó là những tồn tại hoàn toàn không thể so sánh được.
Nói lại về Củng Phàm, nàng am hiểu nhất chính là toán học, đặc biệt là toán học.
Hồi trung học cơ sở, nàng từng học theo Ôn Hâm Hâm, thử vượt cấp tham gia kỳ thi Olympic Toán học trung học phổ thông.
Mặc dù cuối cùng dừng bước trước vòng tám, nhưng kết quả cuộc thi này nếu đặt ở trên người bình thường cũng là rất lợi hại.
Đồng thời cũng là ứng cử viên hạt giống cho kỳ thi Olympic Toán học năm nay.
Cho nên khi nghe được nàng muốn giảng bài toán cho bạn cùng bàn.
Những bạn học chuẩn bị tham dự kỳ thi Olympic Toán học năm nay trong nháy mắt đều xúm lại.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí học tập trong cả phòng học đều trở nên sôi nổi.
Mà ở trong phòng kiểm tra sức khỏe, Ôn Hâm Hâm.
Nhìn Lâm lão sư đang cấp cứu cho y tá tỷ tỷ mà nhíu chặt mày.
Kẻ đứng sau màn, muốn máu của nàng, rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Nói đi cũng phải nói lại, máu của nàng cũng không khó lấy.
Những năm qua, các mẫu máu sau khi Ôn Hâm Hâm kiểm tra sức khỏe đều được lưu tại bệnh viện.
So sánh với một bệnh viện mà nàng hoàn toàn không biết gì.
Nơi này có mẫu phẩm mà nàng tham gia toàn bộ quá trình kiểm tra sức khỏe, bọn họ hẳn là càng khó thu hoạch mới đúng.
Trong lúc nàng cúi đầu suy tư.
Y tá tỷ tỷ nhờ một phen thao tác của bác sĩ Lâm.
Rất nhanh đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, thấy những người vây quanh trước mặt, dọa nàng nhảy dựng.
"Ngươi. . . Các ngươi là người nào? !"
Nghe được y tá mang vẻ mặt nghi hoặc, lại kinh khủng tra hỏi.
Ôn Hâm Hâm càng nhíu chặt mày.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, lông mày nàng lại giãn ra.
Trên mặt nở một nụ cười đơn thuần, đi đến trước mặt y tá.
Trấn an mở miệng.
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, tỷ còn nhớ đến ta không? Tỷ vừa mới lấy máu cho ta."
Y tá tỷ tỷ nghe lời nàng nói xong.
Mở to hai mắt đánh giá Ôn Hâm Hâm.
Một lúc lâu, mới giật mình nhớ ra nàng.
"Ta. . . Ta biết ngươi! Ngươi là đại tiểu thư Ôn gia, nhà giàu số một!"
"Đúng, ta là tiểu thư Ôn gia, vậy tỷ còn nhớ tỷ vừa mới lấy máu cho ta không?"
Ôn Hâm Hâm thấy nàng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhẫn nại lại hỏi một lần.
"Lấy máu? Ta sao? Không đúng! Đây là đâu! ? Ta bây giờ không phải nên ở trong bệnh viện làm việc sao! ?"
Chỉ là, lần này y tá tỷ tỷ hoàn toàn mờ mịt.
Nàng không nhớ rõ mình đã lấy máu cho đại tiểu thư Ôn gia.
Sau đó, nàng lại nhìn quanh hết thảy.
Mới phát hiện, xung quanh đây là một nơi giống như ký túc xá, căn bản không phải bệnh viện nơi nàng làm việc.
"Là. . . Là ngươi. . . Các ngươi bắt ta tới đây? ! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? !"
Y tá tỷ tỷ nhìn xung quanh xa lạ, càng nhìn càng sợ hãi.
Trong giọng nói xen lẫn sự sợ hãi đối với những điều không biết.
Bác sĩ Lâm lại nhíu mày vì lời nói của nàng.
Là một người trưởng thành, hắn lập tức đứng dậy.
"Cô trước đừng hoảng hốt, đây là trường trung học Thịnh Dương, ta là bác sĩ của phòng y tế, ta họ Lâm."
"Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe của trường chúng ta, mà cô là y tá tới làm kiểm tra sức khỏe cho học sinh hôm nay."
Y tá tỷ tỷ nghe giọng nói bình thản của hắn giải thích.
Trong lòng có chút yên tâm, nhưng tiếp theo nàng càng mờ mịt hơn.
"Nhưng mà, ta không nhớ rõ ta có tới trường học các ngươi a. . . Ta rốt cuộc vì cái gì lại ở chỗ này?"
"Xem ra ký ức của cô có lẽ xuất hiện một chút hỗn loạn? Ta ở đây có danh sách các y tá được bệnh viện các cô cử tới hôm nay, cô xem xem."
Dứt lời, hắn mở điện thoại.
Trên đó là danh sách tất cả các bác sĩ, y tá tham dự kiểm tra sức khỏe lần này.
Sau đó đưa điện thoại tới trước mặt y tá tỷ tỷ.
Nàng có chút thấp thỏm cầm điện thoại.
Ngón tay lướt từng chút một tìm kiếm.
Xem từng gương mặt đồng nghiệp quen thuộc.
Vẻ mặt nàng cũng dần dần thả lỏng.
Xem ra, Lâm bác sĩ này cũng không có lừa nàng, hôm nay thật sự là ngày bệnh viện bọn họ tới kiểm tra sức khỏe cho học sinh.
Tiếp theo, nàng lại tiếp tục xem.
Lướt qua hơn phân nửa mới tìm được ảnh chụp của mình.
Trường học đối với mỗi một vị bác sĩ, y tá từ bên ngoài tới đều rất cẩn thận.
Cho nên ảnh chụp trong danh sách của mỗi người đều được chụp và ghi lại tại cổng trường.
Chỉ là, khi y tá tỷ tỷ nhìn thấy tấm ảnh này.
Cả người sửng sốt.
Nàng nhịn không được phóng to ảnh chụp của mình.
Sau đó lặp đi lặp lại quan sát nhiều lần.
Mới mờ mịt lắc đầu, miệng lẩm bẩm không đúng.
"Không đúng, không đúng, người trong ảnh này, không phải ta!"
"Cô nói cái gì! ! ?"
Lời này làm bác sĩ Lâm hoảng sợ.
Đây đều là ảnh chụp bọn họ chụp tại hiện trường, mà bây giờ bản thân người đó cũng ở đây.
Sao có thể không đúng chứ?
"Là thật! Ta bình thường có một thói quen nhỏ, khi chụp ảnh ta sẽ có thói quen chỉnh cổ áo cho ngay ngắn, bởi vì như vậy có thể che bớt phần cổ hơi dài của ta."
"Sau khi chụp xong, ta vì thoải mái nên sẽ chỉnh cổ áo lại. Từ nhỏ đến lớn, ta đều làm như vậy!"
Nói xong, nàng lại kích động chỉ vào ảnh chụp trong điện thoại.
Biểu tình không thể nói là sợ hãi.
"Nhưng mà ta trong ảnh này, phần cổ áo không có chỉnh ngay ngắn! Cái này. . . Cái này không thể nào. . ."
Mấy người bọn họ sau khi nghe y tá tỷ tỷ nói xong.
Theo bản năng cũng nhìn về phía điện thoại của bác sĩ Lâm.
Quả nhiên, trong điện thoại của hắn, trong ảnh chụp của y tá tỷ tỷ, phần cổ áo không có được chỉnh ngay ngắn.
Điều này thực sự làm nổi bật cổ của tiểu tỷ tỷ này có phần hơi dài.
Phát hiện ra điểm này xong, các nàng đều rơi vào trầm mặc.
Bác sĩ Lâm ngược lại là có chút chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu.
"Y tá tiểu thư, cô có chị em song sinh không?"
Nhưng đáp lại câu hỏi của hắn, là y tá điên cuồng lắc đầu.
"Ta không có! Ta là con một trong nhà, đừng nói song sinh, ta ngay cả anh chị em ruột cũng không có!"
Giờ khắc này, nàng cũng rất sợ hãi.
Trong ký ức của nàng, hôm nay nàng nên ở bệnh viện làm việc.
Kết quả không hiểu sao lại hôn mê, rồi tỉnh lại ở trong ký túc xá của một trường trung học cách đó rất xa.
Còn được thông báo, nàng đang ở trong trường học làm kiểm tra sức khỏe cho học sinh.
Hơn nữa còn là lấy máu cho đại tiểu thư nhà giàu số một.
Chuyện như vậy, nghĩ thế nào, nàng cũng không thể nào quên được.
Tiếp theo, nàng dường như nghĩ tới điều gì đó.
Đột nhiên nhìn về phía bác sĩ Lâm, vẻ mặt có chút kích động.
"Lâm bác sĩ, xin hỏi hôm nay là ngày mấy?"
Bác sĩ Lâm, bị nàng hỏi đến ngây người.
Nhưng vẫn theo bản năng trả lời nàng.
"Hôm nay là, thứ ba ngày 26 tháng 2."
Bạn cần đăng nhập để bình luận