Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc
Thật Thiên Kim Nàng Lại Kéo Giả Thiên Kim Đi Bắt Quỷ Lạc - Chương 72: Thanh Dương tự (length: 8730)
Sáng sớm hôm sau, Ôn Kiều Dương đã khôi phục nguyên khí.
Sau khi ăn điểm tâm, cả đoàn người thẳng tiến đến Thanh Dương tự.
Thanh Dương tự tọa lạc tại một ngọn núi cao ở ngoại ô thành phố S, nằm ở lưng chừng núi.
Đáng lý ra, đó là một nơi rất vắng vẻ.
Nhưng bởi vì có hai minh tinh lần lượt đến đây rút quẻ.
Sau đó ứng nghiệm.
Bọn họ căn cứ theo miêu tả trên quẻ mà hướng đối phương bày tỏ.
Tiếp theo cầu hôn, kết hôn, sinh con, hạnh phúc tựa như một giấc mộng.
Thậm chí ngay cả người hâm mộ đều thập phần ủng hộ bọn họ.
Sau khi kết hôn, hai người tham gia một chương trình thực tế về phu thê, lúc này người trong hậu trường có hỏi.
Nguyên nhân nào khiến họ có dũng khí tỏ tình với đối phương.
Lúc đó cả hai mới biết, hóa ra đối phương đều từng đến Thanh Dương tự cầu quẻ.
Thế là ngay khi chương trình được phát sóng, hot search liền bùng nổ.
Vô số người hâm mộ tình yêu của họ.
Đồng thời cũng tò mò về khả năng se duyên của ngôi tự viện này.
Không ít người ôm tâm lý hiếu kỳ mà đến đây tham quan, tế bái, rút quẻ.
Lúc ban đầu, bọn họ bất quá chỉ là thử cho vui mà thôi.
Kết quả không ngờ rằng, theo chỉ dẫn trên quẻ.
Thế nhưng họ đều lần lượt tìm được một nửa sinh mệnh của mình.
Mà những đôi tình lữ không được coi trọng như trên quẻ viết.
Bất luận bọn họ có không thẹn với quẻ này như thế nào.
Nhưng cuối cùng đều nghiệm chứng theo lời quẻ đã nói theo thời gian trôi qua.
Kết cục không phải chia tay, thì là ly hôn không thể diện.
Trình độ linh nghiệm quỷ dị này, cũng triệt để khiến ngôi tiểu tự miếu vốn tầm thường này trở nên nổi tiếng.
Lại thêm phong cảnh trên núi này cũng không tệ.
Nơi đây không chỉ có nước biếc non xanh có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Kỳ thật phía sau chùa miếu còn có một ngọn thác nước có chút hùng vĩ.
Bậc thang đá xanh, rừng cây xanh um tươi tốt.
Khói hương thuốc đặc thù của chùa miếu, mông lung mà lại cổ kính, thần thánh.
Vượt qua sương mù, đập vào mắt là ngọn thác nước đâm thẳng lên trời.
Sự mềm mại hòa hợp một cách khéo léo với chùa miếu.
Tất cả đều rất tự nhiên, hài hòa.
Cho nên nơi đây, gần như đã trở thành trạm dừng chân đầu tiên khi đi du lịch của các đôi tình nhân trên cả nước.
Lúc này, bốn người bọn họ nhàn nhã đi lên trong khu rừng trên núi này.
Ôn Hâm Hâm nhìn cảnh vật xung quanh, không khỏi cảm thán.
Nơi này không hổ là địa điểm được các chủ blog điên cuồng giới thiệu trong cẩm nang du lịch.
Mặc dù phần lớn người tới đều là các đôi tình nhân.
Nhưng trên thực tế, cảnh sắc nơi đây hoàn toàn không thua kém gì so với những khu phong cảnh cấp 5A.
Thật vậy, phong cảnh ở đây, cho dù bạn là người chụp ảnh kém.
Cho dù bạn không có tay!
Thì bạn cầm điện thoại có độ phân giải ba trăm vạn pixel, cũng có thể chụp được hiệu quả của ba ngàn vạn.
Cho nên, nàng liền bắt đầu điên cuồng chụp ảnh liên tục.
Có ảnh Đường Hữu Hạ xoay đầu lại xem nàng.
Có ảnh Ôn Kiều Dương chạy quá nhanh suýt ngã, được Đường Hữu Dân ôm eo.
Còn có ảnh ba người cùng nhau ghé vào lan can nhìn dòng suối.
Đương nhiên còn có ảnh bốn người cùng nhau chụp.
Cứ chụp liên tục, chẳng bao lâu họ đã đến vị trí chùa miếu.
Ôn Hâm Hâm cùng Đường Hữu Hạ liếc nhau một cái ăn ý.
Liền bắt đầu mỗi người lôi kéo, giật dây Ôn Kiều Dương và Đường Hữu Dân đi cầu quẻ.
Ôn Hâm Hâm tìm Ôn Kiều Dương trước.
Nàng vụng trộm kéo Ôn Kiều Dương sang một bên.
Lén lút mở miệng.
"Nhị ca, nhị ca, quẻ nhân duyên ở đây siêu chuẩn, huynh có muốn đi cầu một quẻ thử xem không?"
"Hả? Ta là đại nam nhân cầu thứ đó để làm gì."
Hiển nhiên, Ôn Kiều Dương có hơi ngây ngốc vì hành động của muội muội.
Nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
"Aiya, trước đây vào ngày 11-11 không phải huynh còn xin bùa đào hoa của bọn ta sao."
"Quẻ ở đây, còn linh nghiệm hơn nhiều so với bùa đào hoa."
"Thật. . . Thật sao?"
"Đương nhiên, huynh không biết sao!? Nơi này chính là Thanh Dương tự nổi danh đó!"
"Oa, đây chính là Thanh Dương tự kia sao?!"
Lúc này, Ôn Kiều Dương mới biết thì ra đây chính là Thanh Dương tự, nơi được mệnh danh là trạm dừng chân đầu tiên của các đôi tình nhân.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt của hắn, nhịn không được nhìn về vị trí rút quẻ.
Bất quá, sau khi liếc nhìn người đàn ông tóc dài đứng cạnh thùng thẻ, hắn mím môi.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy nam nhân duỗi tay vào lấy quẻ.
Tim không hiểu sao khẽ nhúc nhích, hơi ghen tuông.
Nhưng loại cảm giác này lại bị hắn theo bản năng coi nhẹ.
Không nhịn được mà nghĩ, Hữu Dân cũng muốn yêu đương sao?
Nói ra thì, hắn là đạo sĩ, vậy mà lại đi cầu quẻ duyên trong chùa miếu!
Hắn có chút hiếu kỳ, nhưng vì giáo dưỡng, không tiện đi xem quẻ của hắn.
Hơn nữa hắn cũng biết, trong giới rút quẻ có một quy định bất thành văn.
Quẻ của mình, trước khi ứng nghiệm, tuyệt đối không được cho người khác xem.
Như vậy rất dễ dẫn đến nội dung quẻ bị mất đi hiệu lực.
Hoặc giả, nảy sinh những phát triển không cần thiết khác.
Cho nên có hiếu kỳ thế nào, hắn cũng chỉ có thể đè nén.
Sau khi thấy Đường Hữu Dân cầm quẻ rời đi.
Hắn cũng đi đến vị trí rút quẻ.
Làm theo chỉ dẫn, nói mấy câu với hòa thượng có tướng mạo tuấn nhã đứng trước ống thẻ.
Vị hòa thượng kia liền cười đẩy ống thẻ trước mặt đến trước Ôn Kiều Dương.
Ôn Kiều Dương cũng thuận theo trực giác, lấy ra một quẻ.
Nhìn số thứ tự, liền đưa quẻ gỗ trong tay, hai tay dâng cho hòa thượng trước mặt.
Hòa thượng cười nhận lấy, sau đó xoay người bắt đầu viết quẻ.
Chẳng bao lâu, tờ giấy viết quẻ, mực còn chưa khô, đã được đưa tới trước mặt Ôn Kiều Dương.
Hắn cầm lấy, cẩn thận nhìn.
Sau đó nghiêng đầu, lâm vào trầm mặc.
Chỉ thấy trên giấy viết quẻ có hai câu ngắn ngủi.
【 Người sở cầu, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Sau này, dư sinh, hậu đình hoa nở, hạnh phúc an khang. 】
Xem quẻ này.
Hắn có chút xoắn xuýt, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt?
Bên cạnh mình hình như không có nữ hài tử nào có quan hệ tốt.
Nếu cứ phải nói là nữ hài tử có quan hệ tốt, thì cũng chỉ có Ôn Hâm Hâm và Đường Hữu Hạ.
Nhưng Đường Hữu Hạ là muội muội ruột thịt, khẳng định loại bỏ.
Chẳng lẽ, lại là Kim Kim, muội muội bảo bối của mình? ? ?
Nghĩ như vậy, hắn liền đưa mắt nhìn về phía muội muội đang đứng dưới gốc cây to, nói chuyện phiếm cùng Đường Hữu Hạ.
Sau đó, tưởng tượng hình ảnh nếu mình và Ôn Hâm Hâm ở cùng nhau.
Trong nháy mắt, sống lưng hắn nổi lên một cơn ác hàn.
Điên cuồng lắc đầu.
Đè nén sự tưởng tượng kinh khủng này xuống.
Sau đó nhìn tiếp câu sau, kết cục hạnh phúc an khang, hắn hiểu.
Nhưng ý của câu "hậu đình hoa nở" là gì?
Chẳng lẽ chỉ việc sau này hắn sẽ rất đào hoa?
Hậu viện nở đầy hoa? ?
Nở đầy hoa mà còn hạnh phúc, chẳng lẽ là các nữ nhân trong hậu viện của hắn đều ở chung rất tốt? ?
Mang theo nghi hoặc này, hắn chuyển tầm mắt trở lại trên người hòa thượng.
Liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng hỏi.
"Sư phụ, có thể giải quẻ được không?"
Nhưng mà, hòa thượng chỉ mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu.
"Thí chủ, bần đạo ở đây không giải quẻ a ~ ý của quẻ văn còn cần thí chủ tự mình phỏng đoán ~ "
Nghe hòa thượng nói vậy.
Ôn Kiều Dương cũng không có cách nào, đành thu quẻ lại.
Sau đó, nói lời cảm ơn với hòa thượng rồi xoay người rời đi.
Còn Đường Hữu Dân đứng ở gốc cây.
Lúc này, cũng đang suy nghĩ về nội dung trên quẻ.
【 Cố nhiên kiếp trước yêu mà không được, kiếp này vẫn liền vừa thấy đã yêu. Thiều quang tái tạo vì thủ một người, có thể đẩy tan mây mù ngày qua ngày. 】
Hắn đang suy nghĩ xuất thần.
Luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng trong câu sau của quẻ này.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra, Ôn Kiều Dương đã đi đến trước mặt hắn.
Nhìn thiếu niên vẻ mặt mờ mịt.
Nhẹ giọng hỏi.
"Kiều Dương, cầu xong rồi? Sao lại có biểu cảm này?"
"Ngô, cầu xong rồi, nhưng mà không hiểu. . ."
Ôn Kiều Dương đứng bên cạnh hắn, thở dài buồn bã.
"Xin lỗi, ta không thể giúp cậu giải quẻ. Bất quá, Kiều Dương đừng quá xoắn xuýt, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Thấy Ôn Kiều Dương xoắn xuýt đến phồng hai má lên, Đường Hữu Dân chỉ cảm thấy rất đáng yêu.
Không nhịn được, đưa tay nhéo một cái.
Sau đó, hạ tay xuống, khẽ vuốt lưng thiếu niên.
Đẩy hắn đi về phía hai thiếu nữ ở bên kia...
Sau khi ăn điểm tâm, cả đoàn người thẳng tiến đến Thanh Dương tự.
Thanh Dương tự tọa lạc tại một ngọn núi cao ở ngoại ô thành phố S, nằm ở lưng chừng núi.
Đáng lý ra, đó là một nơi rất vắng vẻ.
Nhưng bởi vì có hai minh tinh lần lượt đến đây rút quẻ.
Sau đó ứng nghiệm.
Bọn họ căn cứ theo miêu tả trên quẻ mà hướng đối phương bày tỏ.
Tiếp theo cầu hôn, kết hôn, sinh con, hạnh phúc tựa như một giấc mộng.
Thậm chí ngay cả người hâm mộ đều thập phần ủng hộ bọn họ.
Sau khi kết hôn, hai người tham gia một chương trình thực tế về phu thê, lúc này người trong hậu trường có hỏi.
Nguyên nhân nào khiến họ có dũng khí tỏ tình với đối phương.
Lúc đó cả hai mới biết, hóa ra đối phương đều từng đến Thanh Dương tự cầu quẻ.
Thế là ngay khi chương trình được phát sóng, hot search liền bùng nổ.
Vô số người hâm mộ tình yêu của họ.
Đồng thời cũng tò mò về khả năng se duyên của ngôi tự viện này.
Không ít người ôm tâm lý hiếu kỳ mà đến đây tham quan, tế bái, rút quẻ.
Lúc ban đầu, bọn họ bất quá chỉ là thử cho vui mà thôi.
Kết quả không ngờ rằng, theo chỉ dẫn trên quẻ.
Thế nhưng họ đều lần lượt tìm được một nửa sinh mệnh của mình.
Mà những đôi tình lữ không được coi trọng như trên quẻ viết.
Bất luận bọn họ có không thẹn với quẻ này như thế nào.
Nhưng cuối cùng đều nghiệm chứng theo lời quẻ đã nói theo thời gian trôi qua.
Kết cục không phải chia tay, thì là ly hôn không thể diện.
Trình độ linh nghiệm quỷ dị này, cũng triệt để khiến ngôi tiểu tự miếu vốn tầm thường này trở nên nổi tiếng.
Lại thêm phong cảnh trên núi này cũng không tệ.
Nơi đây không chỉ có nước biếc non xanh có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Kỳ thật phía sau chùa miếu còn có một ngọn thác nước có chút hùng vĩ.
Bậc thang đá xanh, rừng cây xanh um tươi tốt.
Khói hương thuốc đặc thù của chùa miếu, mông lung mà lại cổ kính, thần thánh.
Vượt qua sương mù, đập vào mắt là ngọn thác nước đâm thẳng lên trời.
Sự mềm mại hòa hợp một cách khéo léo với chùa miếu.
Tất cả đều rất tự nhiên, hài hòa.
Cho nên nơi đây, gần như đã trở thành trạm dừng chân đầu tiên khi đi du lịch của các đôi tình nhân trên cả nước.
Lúc này, bốn người bọn họ nhàn nhã đi lên trong khu rừng trên núi này.
Ôn Hâm Hâm nhìn cảnh vật xung quanh, không khỏi cảm thán.
Nơi này không hổ là địa điểm được các chủ blog điên cuồng giới thiệu trong cẩm nang du lịch.
Mặc dù phần lớn người tới đều là các đôi tình nhân.
Nhưng trên thực tế, cảnh sắc nơi đây hoàn toàn không thua kém gì so với những khu phong cảnh cấp 5A.
Thật vậy, phong cảnh ở đây, cho dù bạn là người chụp ảnh kém.
Cho dù bạn không có tay!
Thì bạn cầm điện thoại có độ phân giải ba trăm vạn pixel, cũng có thể chụp được hiệu quả của ba ngàn vạn.
Cho nên, nàng liền bắt đầu điên cuồng chụp ảnh liên tục.
Có ảnh Đường Hữu Hạ xoay đầu lại xem nàng.
Có ảnh Ôn Kiều Dương chạy quá nhanh suýt ngã, được Đường Hữu Dân ôm eo.
Còn có ảnh ba người cùng nhau ghé vào lan can nhìn dòng suối.
Đương nhiên còn có ảnh bốn người cùng nhau chụp.
Cứ chụp liên tục, chẳng bao lâu họ đã đến vị trí chùa miếu.
Ôn Hâm Hâm cùng Đường Hữu Hạ liếc nhau một cái ăn ý.
Liền bắt đầu mỗi người lôi kéo, giật dây Ôn Kiều Dương và Đường Hữu Dân đi cầu quẻ.
Ôn Hâm Hâm tìm Ôn Kiều Dương trước.
Nàng vụng trộm kéo Ôn Kiều Dương sang một bên.
Lén lút mở miệng.
"Nhị ca, nhị ca, quẻ nhân duyên ở đây siêu chuẩn, huynh có muốn đi cầu một quẻ thử xem không?"
"Hả? Ta là đại nam nhân cầu thứ đó để làm gì."
Hiển nhiên, Ôn Kiều Dương có hơi ngây ngốc vì hành động của muội muội.
Nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
"Aiya, trước đây vào ngày 11-11 không phải huynh còn xin bùa đào hoa của bọn ta sao."
"Quẻ ở đây, còn linh nghiệm hơn nhiều so với bùa đào hoa."
"Thật. . . Thật sao?"
"Đương nhiên, huynh không biết sao!? Nơi này chính là Thanh Dương tự nổi danh đó!"
"Oa, đây chính là Thanh Dương tự kia sao?!"
Lúc này, Ôn Kiều Dương mới biết thì ra đây chính là Thanh Dương tự, nơi được mệnh danh là trạm dừng chân đầu tiên của các đôi tình nhân.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt của hắn, nhịn không được nhìn về vị trí rút quẻ.
Bất quá, sau khi liếc nhìn người đàn ông tóc dài đứng cạnh thùng thẻ, hắn mím môi.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy nam nhân duỗi tay vào lấy quẻ.
Tim không hiểu sao khẽ nhúc nhích, hơi ghen tuông.
Nhưng loại cảm giác này lại bị hắn theo bản năng coi nhẹ.
Không nhịn được mà nghĩ, Hữu Dân cũng muốn yêu đương sao?
Nói ra thì, hắn là đạo sĩ, vậy mà lại đi cầu quẻ duyên trong chùa miếu!
Hắn có chút hiếu kỳ, nhưng vì giáo dưỡng, không tiện đi xem quẻ của hắn.
Hơn nữa hắn cũng biết, trong giới rút quẻ có một quy định bất thành văn.
Quẻ của mình, trước khi ứng nghiệm, tuyệt đối không được cho người khác xem.
Như vậy rất dễ dẫn đến nội dung quẻ bị mất đi hiệu lực.
Hoặc giả, nảy sinh những phát triển không cần thiết khác.
Cho nên có hiếu kỳ thế nào, hắn cũng chỉ có thể đè nén.
Sau khi thấy Đường Hữu Dân cầm quẻ rời đi.
Hắn cũng đi đến vị trí rút quẻ.
Làm theo chỉ dẫn, nói mấy câu với hòa thượng có tướng mạo tuấn nhã đứng trước ống thẻ.
Vị hòa thượng kia liền cười đẩy ống thẻ trước mặt đến trước Ôn Kiều Dương.
Ôn Kiều Dương cũng thuận theo trực giác, lấy ra một quẻ.
Nhìn số thứ tự, liền đưa quẻ gỗ trong tay, hai tay dâng cho hòa thượng trước mặt.
Hòa thượng cười nhận lấy, sau đó xoay người bắt đầu viết quẻ.
Chẳng bao lâu, tờ giấy viết quẻ, mực còn chưa khô, đã được đưa tới trước mặt Ôn Kiều Dương.
Hắn cầm lấy, cẩn thận nhìn.
Sau đó nghiêng đầu, lâm vào trầm mặc.
Chỉ thấy trên giấy viết quẻ có hai câu ngắn ngủi.
【 Người sở cầu, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Sau này, dư sinh, hậu đình hoa nở, hạnh phúc an khang. 】
Xem quẻ này.
Hắn có chút xoắn xuýt, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt?
Bên cạnh mình hình như không có nữ hài tử nào có quan hệ tốt.
Nếu cứ phải nói là nữ hài tử có quan hệ tốt, thì cũng chỉ có Ôn Hâm Hâm và Đường Hữu Hạ.
Nhưng Đường Hữu Hạ là muội muội ruột thịt, khẳng định loại bỏ.
Chẳng lẽ, lại là Kim Kim, muội muội bảo bối của mình? ? ?
Nghĩ như vậy, hắn liền đưa mắt nhìn về phía muội muội đang đứng dưới gốc cây to, nói chuyện phiếm cùng Đường Hữu Hạ.
Sau đó, tưởng tượng hình ảnh nếu mình và Ôn Hâm Hâm ở cùng nhau.
Trong nháy mắt, sống lưng hắn nổi lên một cơn ác hàn.
Điên cuồng lắc đầu.
Đè nén sự tưởng tượng kinh khủng này xuống.
Sau đó nhìn tiếp câu sau, kết cục hạnh phúc an khang, hắn hiểu.
Nhưng ý của câu "hậu đình hoa nở" là gì?
Chẳng lẽ chỉ việc sau này hắn sẽ rất đào hoa?
Hậu viện nở đầy hoa? ?
Nở đầy hoa mà còn hạnh phúc, chẳng lẽ là các nữ nhân trong hậu viện của hắn đều ở chung rất tốt? ?
Mang theo nghi hoặc này, hắn chuyển tầm mắt trở lại trên người hòa thượng.
Liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng hỏi.
"Sư phụ, có thể giải quẻ được không?"
Nhưng mà, hòa thượng chỉ mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu.
"Thí chủ, bần đạo ở đây không giải quẻ a ~ ý của quẻ văn còn cần thí chủ tự mình phỏng đoán ~ "
Nghe hòa thượng nói vậy.
Ôn Kiều Dương cũng không có cách nào, đành thu quẻ lại.
Sau đó, nói lời cảm ơn với hòa thượng rồi xoay người rời đi.
Còn Đường Hữu Dân đứng ở gốc cây.
Lúc này, cũng đang suy nghĩ về nội dung trên quẻ.
【 Cố nhiên kiếp trước yêu mà không được, kiếp này vẫn liền vừa thấy đã yêu. Thiều quang tái tạo vì thủ một người, có thể đẩy tan mây mù ngày qua ngày. 】
Hắn đang suy nghĩ xuất thần.
Luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng trong câu sau của quẻ này.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra, Ôn Kiều Dương đã đi đến trước mặt hắn.
Nhìn thiếu niên vẻ mặt mờ mịt.
Nhẹ giọng hỏi.
"Kiều Dương, cầu xong rồi? Sao lại có biểu cảm này?"
"Ngô, cầu xong rồi, nhưng mà không hiểu. . ."
Ôn Kiều Dương đứng bên cạnh hắn, thở dài buồn bã.
"Xin lỗi, ta không thể giúp cậu giải quẻ. Bất quá, Kiều Dương đừng quá xoắn xuýt, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Thấy Ôn Kiều Dương xoắn xuýt đến phồng hai má lên, Đường Hữu Dân chỉ cảm thấy rất đáng yêu.
Không nhịn được, đưa tay nhéo một cái.
Sau đó, hạ tay xuống, khẽ vuốt lưng thiếu niên.
Đẩy hắn đi về phía hai thiếu nữ ở bên kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận