Thần Thám: Từ Cảnh Sát Học Viện Bắt Đầu

Chương 90: Nhất định phải tìm tới nàng! (cầu thủ đặt trước)

Chương 90: Nhất định phải tìm tới nàng!
Xe chạy vào con đường cái đầy bùn đất, một bên là bờ ruộng, một bên là sườn núi hoang.
Nông dân cõng gùi, đang thu hoạch ngô trong ruộng.
Nông thôn năm 06, trước cửa mỗi nhà chưa hẳn đều là đường xi măng.
Mặt đường đất lồi lõm ổ gà, hơn nữa mặt đường lại nhỏ hẹp, còn có kẻ nào đó chơi ác, đặt tảng đá lớn trên đường.
Gia tộc lớn mạnh trong thôn là họ Lý, họ Hà là di cư tới từ nhiều năm trước, cho nên ruộng đồng không tốt đều để lại cho người ngụ cư.
Nhà Hà Viện nằm ở nơi sâu nhất, lưng dựa vào núi, phía bóng núi, quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời.
Phóng tầm mắt ra xa, đồng ruộng dưới bóng núi, hoa màu cũng không tốt lắm, xem chừng thu hoạch rất thấp.
Xe không thể đi tiếp, Trần Hạo đành phải đậu xe trước cửa văn phòng đội.
Thôn trưởng đã được thông báo trước, thấy có xe tới, ông ta vội vàng chạy ra đón.
Thôn trưởng dĩ nhiên họ Lý, vừa gặp mặt liền mời thuốc, trên mặt nặn ra nụ cười, để lộ hàm răng vàng khè.
La Duệ không nhận, ông ta liền đem điếu thuốc gài lên vành tai, nhìn về phía Trần Hạo: "Mấy vị lãnh đạo, trên thị trấn báo cho tôi biết, các ngài đến để điều tra chuyện của Hà Viện?"
Trần Hạo gật đầu: "Không sai, Hà Viện mấy năm nay có quay về không?"
"Ài, con bé này, đều nói nó chạy theo trai rồi, cũng thật là nhẫn tâm, bỏ mặc cha mẹ ở nhà."
"Ai đồn như vậy?"
"Mọi người trong thôn đều nói vậy mà."
Trần Hạo bất đắc dĩ: "Ông dẫn chúng tôi đến nhà nàng xem thử."
Thôn trưởng mặc dù vẫn cười cười, nhưng vẻ mặt lại rất do dự.
"Hay là, có chuyện gì, ngài cứ hỏi tôi là được rồi, nhà nàng có bà mẹ già, bị điên mấy năm rồi, hơn nữa, hoàn cảnh nhà họ cũng không tốt lắm, các ngài đến hỏi, cũng không hỏi ra được gì đâu."
Trần Hạo nhíu mày, nhìn về phía La Duệ cùng Thái Hiểu Tĩnh.
Cả ba đều cảm thấy vị thôn trưởng này dường như không muốn dẫn họ đi cho lắm.
Trần Hạo sầm mặt lại: "Đã đến đây rồi thì chắc chắn phải đi xem, thôn trưởng, dẫn đường đi!"
Thôn trưởng mặt sa sầm, trầm giọng nói: "Vậy đi theo tôi."
Băng qua một con mương nước bẩn, lại leo lên một đoạn dốc thoải khá dài, La Duệ thấy một căn nhà nông dân trên sườn núi.
Căn nhà đứng độc lập, cũng không phải là nhà gạch, nửa dưới bức tường xây bằng đá xanh thô sơ, nửa trên dùng ván gỗ chống đỡ.
Mái nhà bên trái sắp sập, ngói lợp xiêu vẹo.
Phía dưới có một cánh cửa nhỏ, cửa khép hờ, chỉ hở một khe bằng ngón tay.
Một người đàn ông ngồi trên ngưỡng cửa, đôi mắt vô hồn nhìn xuống chân núi.
Thấy có người đến, ông ấy vội vàng đứng dậy.
Thôn trưởng giới thiệu: "Ông ấy là cha của Hà Viện."
Trần Hạo lên tiếng chào: "Chào ông, chúng tôi là cảnh sát hình sự từ huyện tới."
Người đàn ông hơi ngượng ngùng, mím môi cười cười, sau đó vội vào nhà bê ra hai cái ghế dài.
La Duệ cảm thấy có gì đó không đúng: "Sao ông ấy không nói gì."
Thôn trưởng thở dài: "Ông ấy bị câm điếc."
Trần Hạo khó chịu: "Sao ông không nói sớm!"
"Cái này... tôi..." Thôn trưởng ấp úng nói: "Ông ấy cũng không hẳn là câm hoàn toàn, có thể phát ra âm thanh."
"Bị câm điếc từ trước rồi à?"
Thôn trưởng lắc đầu, vẻ mặt hơi ảm đạm: "Không phải, trước kia ông ấy không như vậy, đều là do bà vợ của ông ấy hại cả."
Người đàn ông tên Hà Khang đứng bên cạnh, mím chặt môi, ông ấy chỉ vào ghế, ý bảo họ ngồi.
La Duệ mỉm cười với người đàn ông, sau đó nhìn sang thôn trưởng: "Tại sao lại nói là do vợ ông ấy hại?"
Thôn trưởng nói: "Còn không phải vì chuyện của Hà Viện sao, con bé đó chẳng phải nói là lên huyện làm công sao, rồi bặt vô âm tín.
Gần nửa năm trôi qua, trong thôn đều đồn rằng, nó chắc chắn bị đàn ông dụ dỗ bỏ đi rồi, nhưng mẹ nó không tin, hai vợ chồng lên huyện tìm mấy lần, nhưng đều không tìm được.
Người mẹ thì nhạy cảm nhất, bà ấy cảm thấy Hà Viện chắc chắn đã gặp nguy hiểm, nên mới bảo Hà Khang ra ngoài huyện thành tìm.
Thế giới bên ngoài lớn như vậy, biết tìm người ở đâu chứ?
Hà Khang cũng đã đi, tiêu hết tiền lộ phí thì quay về, hơn nữa, mẹ của Hà Viện ngày càng điên loạn, rất cần người chăm sóc, Hà Khang cũng không dám đi nữa.
Nhưng người đàn bà này cứ đuổi ông ấy đi, bắt ông ấy nhất định phải tìm con gái về, vừa đánh vừa mắng Hà Khang.
Hà Khang không còn cách nào, đành phải nhẫn nhịn, ai ngờ người đàn bà này phát điên quá mức, lại cầm cái kẹp gắp than nung đỏ, dí vào miệng chồng mình!"
La Duệ lạnh sống lưng, Thái Hiểu Tĩnh cũng bị dọa sợ, lùi lại mấy bước.
Cầm kẹp gắp than nung đỏ, dí vào miệng chồng mình?
Sao lại độc ác như vậy!
La Duệ nhìn Hà Khang, ông ấy đứng bên cạnh, cúi đầu, hai bên khóe miệng quả thực có hai vết sẹo rất sâu!
Trần Hạo trầm mặt nói: "Đây là phạm tội hình sự rồi!!"
Nghe thấy vậy, thôn trưởng liền vội vàng xua tay: "Không, lãnh đạo, đây đều là chuyện trong nhà, không phải phạm tội gì đâu! Hơn nữa, vợ ông ấy điên rồi mà!"
Xem ra, việc thôn trưởng lúc trước không muốn dẫn họ đến là có lý do.
Hà Khang nãy giờ không nói gì, cũng vội vã xua tay, trong miệng phát ra những âm thanh ú ớ không rõ.
Mọi người có thể nghe ra, ông ấy đang nói: "Không... không..."
Thái Hiểu Tĩnh thở phào một hơi: "Chuyện này đã qua hai năm, nếu vợ ông ấy thật sự bị điên thì đúng là không có cách nào truy cứu."
Thôn trưởng cùng Hà Khang rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, mấy người ngồi xuống ghế, Thái Hiểu Tĩnh phụ trách hỏi chuyện.
Hà Khang không nói được, nhiều chuyện đều phải ra hiệu cho thôn trưởng, để ông ấy trả lời thay.
Hà Viện mười tám tuổi, bỏ học cấp ba, không có bạn trai, nó lên huyện làm công sau Tết năm 2002.
Sau đó, nó hoàn toàn bặt vô âm tín.
Đương nhiên, La Duệ và mọi người biết chuyện xảy ra sau đó với Hà Viện, nhưng chuyện này không thể nói ra.
Cuối cùng Thái Hiểu Tĩnh hỏi: "Hà Viện có điểm gì khác biệt so với những cô gái khác không?"
Hà Khang mím môi, ông ấy không biết trả lời thế nào, thật ra, là một người cha, con gái mình có điểm nào không giống người khác, sao ông ấy biết được chứ?
Thái Hiểu Tĩnh thở dài: "Nó có người bạn thân nào không? Ví dụ như bạn học nữ thời cấp ba chẳng hạn?"
Nghe vậy, Hà Khang đứng dậy, vội chạy vào nhà, không lâu sau, ông ấy lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Thái Hiểu Tĩnh.
Đây là ảnh tốt nghiệp cấp ba của Hà Viện. Trường cấp ba con bé học là một trường trên thị trấn.
Hà Khang chỉ vào một cô gái, cô ấy đứng cạnh Hà Viện ở hàng thứ hai.
"Chúng tôi muốn giữ tấm hình này, được không?"
Hà Khang vội vàng gật đầu, sau đó ra hiệu một hồi với thôn trưởng, ông ấy xem xong, quay lại nói: "Cô gái đó tên là Đỗ Phương, sống ngay trên thị trấn."
"Được, chúng tôi biết rồi."
Không còn gì để hỏi nữa, Thái Hiểu Tĩnh đứng dậy, La Duệ và Trần Hạo cũng đứng lên theo.
Hà Khang vội vàng cúi đầu cảm ơn họ, rồi lại ra hiệu với thôn trưởng.
Thôn trưởng: "Ông ấy nói, cảm ơn các vị, hai năm nay, chưa từng có cảnh sát nào tới."
Thái Hiểu Tĩnh rất áy náy, Trần Hạo sắc mặt cũng khó coi, cả hai đều liên tục gật đầu, bày tỏ rằng nhất định sẽ giúp tìm con gái ông ấy về.
Lúc này, Thái Hiểu Tĩnh phát hiện La Duệ đã đi tới trước cánh cửa nhỏ lúc nãy.
Nàng vội đuổi theo.
La Duệ đứng bên ngoài căn phòng, im lặng một lát, rồi đưa tay ra, cẩn thận từng chút đẩy cửa ra.
Một luồng ánh sáng chiếu vào trong phòng.
Hắn nhìn thấy đây là một gian bếp.
Một người đàn bà tóc tai bù xù, đang ngồi trước bếp lò.
La Duệ không nhìn thấy mặt nàng.
Nhưng trên bốn bức tường xi măng, dùng tro nồi màu đen viết chi chít ba chữ, trông mà rợn người.
Tìm tới nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận