Thần Thám: Từ Cảnh Sát Học Viện Bắt Đầu

Chương 325: Câu cá lão cùng thảm án diệt môn (1)

Chương 325: Lão già câu cá và thảm án diệt môn (1)
"Tổ điều tra vụ án hình sự đặc biệt?"
"Đúng!"
Chu Dũng và Hồ Trường Vũ liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về phía La Duệ đang ngồi dưới ô che nắng.
Ngụy Quần Sơn không xen vào, mà mắt không chớp nhìn chằm chằm cái phao trên mặt nước.
Nơi này là một hồ nước tự nhiên ở ngoại ô thành phố Quảng Hưng.
Xung quanh hồ nước thảm thực vật xanh tươi tốt, cảnh sắc tú lệ.
Đối diện hồ nước có một kiến trúc làm bằng tre, từ cửa trước xây một cây cầu tàu bằng tre bắc ngang qua hai bờ hồ.
Gió thu thổi làm mặt sông gợn sóng, có con chim ruồi từ bụi cỏ bay lên, bay lượn trên mặt sông.
Hồ Trường Vũ hỏi: "Trực thuộc cục huyện Sa Hà à?"
Không đợi La Duệ trả lời, Chu Dũng gật đầu: "Chắc chắn phải trực thuộc, nếu không thì thành tổ chuyên án rồi. Theo quy định, chúng ta không được phép có loại tổ như vậy tồn tại, chỉ khi xảy ra vụ án đặc biệt mới điều động nhân viên phá án từ các khu vực khác đến điều tra."
La Duệ nhíu mày, sờ lên chiếc mũ giáp trên đầu, hỏi: "Vậy là không được à?"
Chu Dũng lắc đầu: "Cũng không phải là không thể, nếu ở thành phố cấp địa khu thì còn được, dù sao án nhiều, tài nguyên trong cục cũng nhiều. Huyện Sa Hà địa phương quá nhỏ, án cũng ít, tập hợp người lại chẳng phải là đại tài tiểu dụng sao?"
"Không phải đâu lãnh đạo, tổ hình sự đặc biệt của chúng ta không chỉ giới hạn phá án ở một nơi. Tỉnh Hải Đông của chúng ta diện tích lãnh thổ bao la, dân số đông, án nhiều như vậy, chúng ta có thể phá án liên khu vực mà."
Hồ Trường Vũ cười ha hả một tiếng, chỉ vào La Duệ nói: "Tiểu tử, ngươi nghĩ đơn giản quá rồi. Ngươi muốn lập tổ hình sự đặc biệt này thì cũng chẳng khác gì tổ chuyên án.
Ngươi nghĩ mà xem, chỉ khi xuất hiện vụ án không giải quyết được, hoặc là vụ án có ảnh hưởng xã hội rất xấu, người ta mới báo lên trên tìm người, cấp trên phái người xuống hỗ trợ điều tra. Còn những vụ án thông thường khác, đó là chuyện trên địa bàn của người ta, không ai cam tâm tình nguyện để người ngoài nhúng tay vào.
Trừ phi, cục huyện ở đó không giải quyết được, tìm người vác nồi. Ngươi làm việc này, chính là chuyên đi cõng hắc oa cho người ta."
Chu Dũng cũng phụ họa: "Lão Hồ nói không sai đâu. Trừ phi ngươi là cảnh sát trưởng cấp cao của tỉnh thính hoặc của bộ, mà cho dù như vậy, người ta cũng không để ngươi dẫn cả đội vào đâu."
Lúc này, Ngụy Quần Sơn nãy giờ không lên tiếng mới chậm rãi nói: "Đừng nghĩ nữa. Chờ sau này ngươi thăng tiến thêm chút nữa, năng lực ngưu bức hơn một chút, rồi hãy nói chuyện này cũng không muộn. Dù sao ngươi vẫn còn trẻ như vậy."
Nghe xong lời của ba vị đại lão, La Duệ chỉ vào ngực mình, oang oang nói: "Chẳng lẽ bây giờ ta không ngưu bức sao? Ta đã phá liên tiếp mấy vụ án lớn, nhất đẳng công cũng nhận rồi, hơn nữa còn có mấy cái huân chương công lao đang chờ trao cho ta nữa kìa."
Ngụy Quần Sơn liếc hắn một cái: "Ngươi ngưu bức, thế sao ngươi lại đội mũ giáp?"
"Không phải để đề phòng ngài sao?"
"Ngươi cũng biết mình làm chuyện thất đức à? Muốn đào cả trưởng phòng kỹ thuật hình sự, phó đại đội trưởng cảnh sát hình sự, cả sinh viên ưu tú trường cảnh sát vừa bồi dưỡng của ta đi hết. Tiểu tử ngươi thâm hiểm thật!"
Đội mũ giáp đúng là khó chịu thật, La Duệ dứt khoát cởi ra, cầm trong tay.
Không bao lâu, Ngụy Quần Sơn hô lên một tiếng, mông lập tức nhấc khỏi ghế đẩu.
La Duệ nhanh trí, vội vàng nhấc cái vợt cá bên cạnh lên.
Ngụy Quần Sơn cười hì hì, dùng sức kéo mạnh cần câu.
Mặt hồ lập tức nổi lên mấy đám bọt nước, sau đó cần câu cong thành hình bán nguyệt.
Hồ Trường Vũ chậc chậc hai tiếng: "Lão Ngụy, con cá này của ngươi không nhỏ đâu!"
Chu Dũng cũng nói: "Trưa nay món canh chua cá có rồi đây."
Ngụy Quần Sơn không để ý trả lời, hắn vừa siết chặt vừa nới lỏng dây câu, khẽ động cần câu, một con cá lóc đen nặng gần chục cân bị kéo lên khỏi mặt hồ, quẫy đuôi trong nước.
La Duệ đứng bên hồ, ân cần nói: "Ngụy cục, đừng kéo mạnh quá, dùng sức quá, dây cước sẽ đứt mất."
Nói xong, hắn đưa vợt cá ra, đợi con cá lóc đen vào gần bờ, hắn nhanh tay lẹ mắt, vươn vợt ra, một phát vợt nó lên.
Con cá lóc đen nặng chục cân bị vợt vào lưới, giãy đành đạch.
Ngụy Quần Sơn cười hì hì: "Hôm nay đúng là may mắn thật, cá to thế này, ta nhiều năm rồi chưa câu được con nào như vậy!"
La Duệ quay đầu nhìn hắn, nịnh nọt: "Vẫn là Ngụy cục lợi hại, càng già càng dẻo dai, con cá này mà không bị ngài câu lên thì đúng là không có thiên lý!"
Ngụy Quần Sơn đang vui trong lòng, thấy La Duệ còn định nịnh nọt tiếp, liền tiện thể nói: "Nhanh, mang đi cân xem nặng bao nhiêu, xem có phá kỷ lục không?"
"Được!"
La Duệ xách về phía sau, ai ngờ con cá lóc đen dùng sức quẫy một cái, nhảy thẳng ra ngoài.
"Nguy rồi!"
Hắn vứt vợt cá ra, vội vàng lao tới, nhưng con cá lóc đen đã xuống nước, nhẹ nhàng quẫy đuôi một cái rồi lặn vào vùng nước sâu.
Mắt thấy con cá lớn đã tuột mất, Ngụy Quần Sơn ngẩn người tại chỗ, toàn thân ngứa ngáy khó chịu như có kiến bò.
Chu Dũng xoa xoa mặt, trong lòng thầm cười khoái trá.
Hồ Trường Vũ ho khan hai tiếng, cố nén cười.
La Duệ lúng túng đứng đó, lòng hoảng hốt. Làm mất con cá lớn sắp câu được của Ngụy Quần Sơn, việc này chẳng khác nào giết cha mẹ người ta. Lão Ngụy mà nhớ lại chuyện này vào đại thọ tám mươi tuổi thì có khi tức đến lật bàn mất.
"Ờ..."
La Duệ xoa xoa tay, nói: "Cái đó... Ngụy cục, nếu ngài thích con cá đó, hay để ta ra chợ mua một con y hệt về cho ngài nhé? Ta đảm bảo giống y như đúc..."
"Cút!"
"Thật sự không được... Hay để ta treo nó lên móc câu, cho ngài kéo lại một lần nữa nhé?" La Duệ vừa nói vừa nhặt chiếc mũ giáp dưới đất lên, cẩn thận đội lên đầu.
"Cút!"
"Được..."
Xế trưa, mọi người ngồi quây quần quanh hai chiếc bàn tròn lớn bên trong thủy tạ.
Ngoài mấy vị đại lão, Trần Hạo, Thái Hiểu Tĩnh, Liêu Khang và Đỗ Phong cũng đều tới.
Hôm nay là Chủ Nhật, thời tiết đẹp hiếm có.
Nếu là ngày thường, mấy vị đại lão sẽ không tùy ý như vậy, bên người đều có thư ký và tài xế, mỗi lời nói cử chỉ đều khá gò bó.
Buổi tụ tập lần này vẫn là do La Duệ tổ chức, đã đặc biệt tìm một nơi tương đối yên tĩnh, đầu bếp cũng mời người từng làm quốc yến đến.
Nông Sơn làm món thịt nướng là nhất tuyệt, cũng bị kéo tới giúp. Hắn mặc một bộ đồ bếp trắng tinh, trên đầu còn đội chiếc mũ đầu bếp cao.
Hắn bưng một thố Phật nhảy tường vừa nấu xong lên bàn, cười ha hả nói: "Món này tốn không ít thời gian đâu, riêng nguyên liệu đã mấy chục loại rồi. Chân giò hun khói là Kim Hoa chân giò hun khói, ăn vào mềm mại non mịn, hương vị đậm đà, mặn mà không ngấy. Các nguyên liệu thấm đẫm hương vị của nhau, vị trung có vị."
Chu Dũng cười ha hả nói: "Đúng là tốn công phu thật đấy, nhưng không ngon bằng canh chua cá!"
Hồ Trường Vũ cũng gật gù: "Đúng thật, vẫn là cá ngon hơn!"
Nông Sơn nhíu mày, thầm nghĩ mấy vị đại lão này hẳn là ăn sơn hào hải vị quen rồi, muốn đổi món dân dã đây mà. Hắn liền nhìn lão bản của mình là La Duệ, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tôi bảo đầu bếp làm một món nhé? Cá đều có sẵn, nuôi trong chum kia kìa, bắt sống làm luôn, đảm bảo tươi ngon."
La Duệ cảnh giác liếc Ngụy Quần Sơn một cái, nói: "Ờ... hôm nay không ăn cá, xương nhiều lắm, cứ làm theo thực đơn là được."
Lão bản đã lên tiếng, Nông Sơn cũng không nói gì thêm, kẹp cái đĩa dưới nách, chạy vào bếp sau.
"Cái đó... Ngụy cục, nào, miếng bào ngư này béo mà không ngấy, ngài nếm thử đi." La Duệ cầm đũa, gắp cho hắn một miếng, đặt vào trong đĩa ăn của ông.
Ngụy Quần Sơn hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt đi, không thèm để ý.
Mấy người vừa mới đến không rõ đầu đuôi ra sao, nhưng cũng nhìn ra được là La Duệ đã đắc tội lão lãnh đạo.
Ở đây Chu Dũng có chức vị cao nhất, sau khi ông cầm đũa lên, những người khác cũng bắt đầu động đũa.
La Duệ giới thiệu: "Lát nữa còn có vây cá, sườn cừu non kho tàu, và cả món nước sôi cải trắng nữa. Món nước sôi cải trắng này ngon không kém Phật nhảy tường đâu, hương vị thanh đạm, ngọt thơm, là món ăn nổi tiếng của Xuyên Thục. Chính món này, mấy năm trước, hễ có quốc yến là đều phải có. Cũng chính món này chứng minh ẩm thực Xuyên Thục không chỉ có đồ cay tê, mà những món không cay không tê người ta làm vẫn ra dáng lắm. Mấy vị Xuyên trù này đúng là lợi hại thật!"
Chu Dũng đặt đũa xuống, vừa nhai nuốt vừa dùng khăn ẩm lau tay. "Món bào ngư này mềm mà lại dai!"
"Chân giò hun khói cũng không tệ! Món Phật nhảy tường này làm chuẩn vị thật, xem như ngon nhất ta từng ăn rồi!" Hồ Trường Vũ cũng tấm tắc khen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận