Thần Thám: Từ Cảnh Sát Học Viện Bắt Đầu

Chương 108: Nàng nghe thấy được tiếng bước chân của hắn! (cầu nguyệt phiếu)

Chương 108: Nàng nghe thấy được tiếng bước chân của hắn! (cầu nguyệt phiếu)
Đội Ngân kiểm đến rất nhanh, tổng cộng bốn người, mặc đồng phục màu lam, trên đầu đội mũ, trong tay xách theo vali kim loại.
Người dẫn đội đeo kính, vóc dáng rất cao, La Duệ không quen biết.
Thái Hiểu Tĩnh giới thiệu: "Đây là lão Triệu, Triệu Minh, chúng tôi đều gọi là Triệu ca."
La Duệ bắt tay với hắn.
Người thanh niên trước mắt này, Triệu Minh mấy ngày trước đã gặp ở biệt thự Vọng Cảnh, nghe nói là hắn tìm thấy thi thể hai cô gái, vì vậy liền đặc biệt chú ý một chút.
Thấy hắn ở đây, Triệu Minh có chút bất ngờ.
Thái Hiểu Tĩnh lại giải thích một lần nữa, e rằng sau này còn phải tiếp tục giúp La Duệ giới thiệu thân phận.
Nghe vậy, Triệu Minh tuy có giật mình, nhưng trên mặt không có nhiều biến đổi lớn, hắn đúng là một người rất chững chạc.
La Duệ nói: "Triệu ca, ta muốn biết hai điểm, thứ nhất: Vết máu trên tường có phải là của chính người thuê trọ không? Thứ hai, dấu vân tay và lông tóc trong phòng này, ngoại trừ gã chủ nhà kia, còn có của người nào khác không?"
Triệu Minh gật đầu: "La tổ trưởng, kết quả phải đến tối mới có được."
"Cần lâu vậy sao? Cũng đâu phải hiện trường giết người gì."
Triệu Minh cười cười, không nói gì.
La Duệ lập tức hiểu ra, đối phương tự có phương pháp làm việc của mình.
Dân kỹ thuật đều như vậy, đã là chuyên môn sở trường, tốt nhất là không nên nói nhiều, chỉ cần có kết quả, thế nào cũng được.
Chủ nhà cung cấp số điện thoại di động của Tiết Xảo, sau khi Thái Hiểu Tĩnh gọi thì nghe thấy thông báo đối phương đã tắt máy.
Nếu xác nhận đúng là mất tích, có thể yêu cầu nhà mạng định vị điện thoại di động, nhưng điều kiện tiên quyết là Tiết Xảo không dùng sim rác (hắc thẻ).
Năm 06, người dùng sim rác rất nhiều, hết tiền điện thoại, vứt đi, đổi sim khác, không giống tương lai, tất cả đều là đăng ký chính chủ, tra một cái là ra ngay.
La Duệ và Thái Hiểu Tĩnh đi vào tiểu khu.
Muốn nói nơi nào trong tiểu khu là trung tâm tình báo?
Nơi đặt máy tập thể dục chắc chắn là một trong số đó.
Hai người đến nơi này, ôi chao, người đông như kiến; có người cằm treo trên xà ngang, vung vẩy cơ thể; hai lão gia thì xoay mông nhảy múa; đáng kinh ngạc nhất là một đại gia dùng cả hai tay và hai chân bò sát trên mặt đất.
Động tác kia nhanh chóng, giống như một con nhện tinh cực lớn.
Nếu là nửa đêm mà bị người trông thấy trong khu dân cư, đoán chừng phải doạ người ta phát bệnh tim.
La Duệ nhìn say sưa, suýt nữa quên mất mình đến để làm việc chính.
Thái Hiểu Tĩnh tìm một bác gái, lấy ra bản sao căn cước của Tiết Xảo đưa cho đối phương xem: "Bác gái, người phụ nữ này sống ở tiểu khu này, bác từng gặp qua chưa?"
Bác gái còn chưa kịp nhìn kỹ, đã đứng dậy, vẫy tay với mấy lão đầu lão thái thái xung quanh: "Này, mọi người lại đây, có ai từng gặp người phụ nữ này chưa?"
Mấy người này đều rảnh rỗi, không có chuyện gì làm nên thích tham gia náo nhiệt.
Quả nhiên, một đám người vây lại.
"Cô là ai vậy? Sao lại dò hỏi người trong tiểu khu chúng tôi?"
"Chào các vị đại gia, chúng tôi là cảnh sát."
"Cảnh sát?"
Một đại gia nghe xong, đẩy lão đầu bên cạnh: "Tiểu tử nhà ông có phải làm ở viện kiểm sát không? Cảnh sát kiếm nhiều hay con của ngươi kiếm nhiều?"
"Đương nhiên là tiểu tử nhà ta rồi, cảnh sát bắt được tội phạm, có phải là phải đưa lên viện kiểm sát không?"
"Thế thì không sai, vẫn là thằng ranh con nhà ta bất tranh khí, thi công chức bao nhiêu năm như vậy rồi mà đều không có vận may đó, chỉ đành làm chân hợp đồng lao động."
...
La Duệ thấy chủ đề bị lạc đi, có chút bó tay, đúng là toàn kéo chuyện tào lao.
Hắn cầm lấy bản sao từ tay Thái Hiểu Tĩnh, nói lớn: "Các đại gia đại mụ, các ngươi có thấy qua người phụ nữ này không? Nàng là chị gái ta, mấy ngày gần đây bị mất tích, có lẽ bị đàn ông lừa đi rồi, cha mẹ ta bảo ta tới tìm người!"
Nghe xong lời này, đám đại gia đại mụ này lập tức tỉnh táo tinh thần.
Con người đều bị Bát Quái hấp dẫn.
Bọn hắn vội vàng vây tới, quan sát bản sao, mấy người đều lắc đầu, nói chưa từng thấy.
Chỉ có một hai người nói hình như đã gặp qua, nhưng lại không chắc chắn.
Cuối cùng, có một đại gia ở cùng tòa nhà với Tiết Xảo nói rằng đã từng thấy, nhưng người phụ nữ này, bất kể nóng lạnh, đều đội mũ, nên không nhớ rõ mặt mũi.
La Duệ nói một tiếng cảm ơn, sau đó cùng Thái Hiểu Tĩnh đến phòng bảo vệ.
Bảo vệ cũng không nhận ra người, vì vậy chỉ có thể trích xuất camera giám sát.
Camera giám sát thời đó đều rất mờ, hơn nữa cũng cần thời gian xem lại.
Tiểu khu có hai cửa trước sau, La Duệ vì tiết kiệm thời gian, đã chuyên xem lại camera giám sát vào ban đêm và buổi sáng mấy ngày gần đây nhất, một bên cầm ảnh chân dung trên bản sao để so sánh.
Loại công việc này rất buồn tẻ, nhưng muốn xác định Tiết Xảo có phải bị bắt đi từ trong tiểu khu hay không, hoặc là nói bị cưỡng ép đi, thì đây là chứng cứ duy nhất.
Công việc hình sự trinh sát không thể có một chút sai sót nào, nếu làm việc qua loa đại khái thì không thể đảm đương được.
Thái Hiểu Tĩnh ngồi trên ghế, mắt không chớp lấy một cái.
Người ra vào tiểu khu rất đông, phải so sánh từng người một, nên mắt rất dễ mỏi.
Mắt của nàng nhìn mờ đi, liền đổi cho La Duệ xem.
Hai người đổi nhau mấy lượt, cuối cùng tìm ra một người phụ nữ nghi là Tiết Xảo, thời điểm là ba ngày trước.
Khoảng hơn bảy giờ ba mươi phút sáng, nàng đi ra từ cửa trước, trên người đeo ba lô hai quai màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu vàng, không thấy rõ mặt.
Để có thể xác nhận, La Duệ vội vàng tìm đến lão đại gia vừa nói chuyện lúc nãy.
Đối phương nhìn vào, lập tức gật đầu.
"Không sai, chính là nàng."
Không phải bị cưỡng ép, dường như cũng không phải bị bắt cóc, nàng đi ra ngoài rất bình thường.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy có phải Tiết Xảo đã rời nhà mấy ngày, trùng hợp chủ nhà vào nhà, nhìn thấy chữ trên tường, sau đó báo cảnh không?
Thái Hiểu Tĩnh nhìn về phía La Duệ: "Còn tra nữa không?"
La Duệ hiện tại là tổ trưởng, Thái Hiểu Tĩnh với tư cách cánh tay phải, nàng lập tức chấp nhận sự thay đổi thân phận này, cho nên mọi việc đều răm rắp nghe theo sự sắp xếp của đối phương (như thiên Lôi sai đâu đánh đó).
"Tra!"
La Duệ trả lời không chút do dự. "Tuy đi ra ngoài rất bình thường, nhưng không có hình ảnh giám sát nàng quay về tiểu khu, hơn nữa đã tròn ba ngày rồi!"
Thái Hiểu Tĩnh phỏng đoán: "Nàng có thể đã về nhà rồi không?"
"Bên đó cũng phải tra."
"Bây giờ còn chưa xác định tính chất vụ án, hay là gọi điện thoại hỏi trước một chút?"
La Duệ gật đầu, rồi lại giải thích: "Thái sir, ngươi có nghĩ tới tại sao Tiết Xảo không giao tiền đặt cọc thuê nhà không?"
"A? Cái này..."
Thái Hiểu Tĩnh đỏ mặt, lời này trả lời thế nào đây, chẳng lẽ nói nàng không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể chiều lòng cái gã chủ nhà hèn mọn kia?
La Duệ nhìn vẻ mặt xấu hổ kia, liền biết nàng đã nghĩ sai.
"Thái sir, ta phân tích nhé, Tiết Xảo này sở dĩ không giao tiền đặt cọc cho chủ nhà, không phải vì thiếu tiền."
"Vậy là vì cái gì?"
"Nàng hẳn là nghĩ rằng, nếu bản thân xảy ra chuyện, chủ nhà không nhận được tiền thuê đúng hạn, chắc chắn sẽ dùng chìa khóa mở cửa vào xem xét, sau khi nhìn thấy chữ trên tường thì sẽ báo cảnh sát thay nàng."
"Thế nhưng là cái gã LSP kia đã vào rất nhiều lần!"
"Không sai, đây là điều nàng không lường trước được. Nhưng mà, cũng đúng là hợp ý nàng, chủ nhà đã báo cảnh sát ngay lập tức. Điều này cũng chứng minh từ một khía cạnh khác rằng, Tiết Xảo có lẽ thật sự đã gặp phải chuyện gì đó."
Thái Hiểu Tĩnh không thể không thán phục, tư duy của La Duệ quả thực rất nhanh nhạy.
Bị hắn phân tích như vậy, Thái Hiểu Tĩnh hiểu ra việc Tiết Xảo dàn dựng chuyện với gã chủ nhà kia quả là có mục đích.
Nhưng La Duệ có một điểm không nói rõ, tại sao Tiết Xảo lại muốn dựa vào chủ nhà để báo cảnh sát giúp nàng?
Chẳng lẽ nàng không có người nhà? Không có bạn bè?
Nếu có người muốn hại mình, có phải nên nói chuyện này trước cho người bên cạnh biết không?
Nghi vấn này, La Duệ tạm thời giữ trong đầu, đợi thu thập manh mối kha khá rồi mới suy nghĩ tiếp.
Tiếp theo, chỉ có thể điều tra về phương diện quan hệ xã hội.
La Duệ tìm Cố Đại Dũng, cùng nhau quay lại đồn công an khu vực hắn quản lý, ba người mỗi người cầm một cuốn danh bạ điện thoại thật dày.
Hễ là bệnh viện ở thành phố Quảng Hưng, bọn họ gọi điện thoại hỏi từng nhà một.
Cuối cùng không thu được kết quả gì.
Không có bệnh viện nào có nữ y tá tên Tiết Xảo.
Cố Đại Dũng tháo kính lão trên sống mũi xuống, thở dài nói: "Có phải chủ nhà đã nhầm không, nghề nghiệp của nàng là giả?"
Thái Hiểu Tĩnh gật đầu: "Rất có thể, bình thường thuê nhà, đặc biệt là con gái sống một mình, rất ít khả năng sẽ tiết lộ thông tin cụ thể của mình."
La Duệ quăng cuốn danh bạ trong tay ra, nhắm mắt lại, chết tiệt, mình vừa mới ngồi lên chức tổ trưởng này, lập tức đã gặp phải vấn đề khó khăn.
Thời buổi này, giám sát lạc hậu, cũng không có smartphone, muốn tìm người còn khó hơn lên trời.
Nghĩ một lát, La Duệ nói: "Chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nhất thôi, in truyền đơn, dò hỏi người qua đường ở xung quanh tiểu khu và trạm xe buýt."
Cố Đại Dũng xoa xoa mi tâm: "Vậy được, ta bây giờ liền gọi mấy tiểu tử trong sở đi làm."
Thái Hiểu Tĩnh cũng định đi, nhưng La Duệ kéo nàng lại.
"Chúng ta đi các phòng khám tư nhân gần đây."
Thái Hiểu Tĩnh lập tức giật mình, phòng khám tư nhân cũng có y tá, nhưng phòng khám tư nhân lớn nhỏ khắp thành phố nhiều vô số kể, tra ra được cũng rất khó khăn.
Hai người lập tức xuất phát, đi dọc theo các khu phố để thăm hỏi.
Mãi cho đến đêm khuya, các cửa hàng trên đường đều sắp đóng cửa, vẫn không có bất kỳ kết quả nào.
Sự kiên nhẫn của La Duệ sắp cạn kiệt, vị trí hiện tại của họ đã cách đó hơn mười khu phố.
Thấy phía trước có một phòng khám sát mặt đường, La Duệ nói: "Phòng khám cuối cùng, nếu vẫn không có manh mối, chúng ta về nhà ngủ thôi."
Thái Hiểu Tĩnh đồng ý, nàng cũng đi mệt rồi, cảm thấy hai chân đau nhức dữ dội.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm.
La Duệ vừa mới đi tới cửa, cánh cửa cuốn han gỉ đột nhiên bị kéo xuống, hắn đưa một tay ra, dùng sức giữ lại.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng bên trong giật nảy mình, cúi đầu nhìn ra ngoài.
"Các vị là?"
...
Không có ánh sáng, bốn phía đều là bóng tối vô tận.
Có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, tí tách, tí tách rơi xuống đường ống sắt nào đó.
Có lẽ đã qua một ngày, có lẽ đã qua một tháng.
Nàng không biết, nàng đã mất đi khái niệm về thời gian.
Nàng rất lạnh, lạnh đến nỗi co quắp trên mặt đất, hai tay ôm lấy ngực, muốn tìm chút hơi ấm.
Gã đàn ông đã lấy hết quần áo của nàng đi, lúc này nàng không mảnh vải che thân, toàn thân trần trụi.
May mắn không phải mùa đông, nếu không nàng chắc chắn không chịu nổi qua đêm nay.
Mình đã bị bắt đi như thế nào?
Nàng chỉ có thể mơ hồ nhớ lại, một bàn tay lớn đột nhiên bịt miệng nàng lại, chưa đến vài giây sau, chính mình liền hôn mê bất tỉnh.
Nàng nhớ mùi này, trước kia trong tiết học dược lý, lão sư đã từng giới thiệu qua.
Diethyl ether, có thể làm người ta nhanh chóng ngất đi.
Sau khi đối phương làm mình mê man, đã nhanh chóng bị mang đi.
Nơi này là đâu?
Bây giờ nàng đói muốn chết, cảm thấy cả dạ dày đang thắt lại.
Nàng đã rất lâu chưa ăn gì, cơ thể vô cùng yếu ớt.
Nếu dựa theo thời gian tiêu hóa của dạ dày mà tính, nàng đoán mình bị cầm tù ở đây không quá ba ngày...
Nhưng lúc này, nàng không còn tâm trí để nghĩ nhiều nữa, bởi vì gã đàn ông kia đã xuống.
Nàng nghe thấy được tiếng bước chân của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận