Thần Thám: Từ Cảnh Sát Học Viện Bắt Đầu

Chương 365: Ôm cây đợi thỏ (1)

Chương 365: Ôm cây đợi thỏ (1)
Tòa nhà Hưng Nguyên, mười giờ đêm khuya.
La Duệ đi thang máy, vừa đến tầng hầm một, xe trinh sát liền lái đến ngay chân hắn.
"Tổ trưởng!"
Tô Minh Viễn hô một tiếng, hai tay hắn cầm vô lăng, chân đạp trên chân ga.
Sở Dương ngồi ở ghế sau mở cửa xe, La Duệ lập tức lên xe.
"Đến bệnh viện!"
"Ta minh bạch!"
Tô Minh Viễn đáp một tiếng, quay đầu xe, lái về phía lối ra.
"Lái nhanh một chút!" La Duệ thúc giục.
Sở Dương mím môi, mở miệng nói: "Tổ trưởng, ta vừa liên lạc với Phương Vĩnh Huy, Thái đội được đưa đến phòng cấp cứu, ngài yên tâm, nàng sẽ không có sự tình!"
"Chỉ hy vọng là như vậy."
La Duệ dựa người vào lưng ghế sau, hơi nhắm mắt lại, tim hắn cứ treo lơ lửng.
Nếu Thái Hiểu Tĩnh xảy ra chuyện, cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Hơn hai năm trước, lúc mình vẫn còn là học sinh trung học, có thể đăng ký vào trường cảnh sát, trở thành một cảnh sát, là nhờ nghe theo đề nghị của Thái Hiểu Tĩnh.
Mà bây giờ, thời gian như nước chảy, một khi trôi qua thì không bao giờ trở lại.
Người sống, đều đang trong quá trình đi đến tử vong, nhưng mọi người lại gọi đó là nhân sinh.
Làm cảnh sát lâu như vậy, La Duệ đã đối mặt với nguy hiểm chết người rất nhiều lần, giống như hơn một giờ trước, nếu Minna bắn trúng đầu mình, hắn khẳng định phải đi gặp Mã Khắc Tư ngay tại chỗ.
Đây chính là cảnh sát, đây chính là sự nguy hiểm mà cảnh sát không thể không đối mặt.
Sợ chết sao? La Duệ tự hỏi trong lòng.
Hắn cảm thấy mình không sợ, bởi vì dù là nhân gian hay địa ngục, đều có người mình quen thuộc.
Thành phố Tiền Giang, bệnh viện nhân dân số một.
Hành lang phòng cấp cứu, Phương Vĩnh Huy và Dương Ba đứng ngoài cửa, lo lắng đi đi lại lại.
Nhìn thấy La Duệ, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
"La Đại, Thái đội được đưa vào trong đã nửa tiếng rồi, bác sĩ vẫn chưa ra."
La Duệ gật đầu: "Mọi người đều mệt rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, chỗ này có ta trông là được."
Mọi người lắc đầu.
Phương Vĩnh Huy dựa lưng vào tường, nhìn mấy người ở đây, hắn thở dài một hơi thật sâu.
"La Đại, lần này hỗ trợ 'tập độc chi đội' phá án, chúng ta tổn thất quá lớn. Đầu tiên là lão Tề hi sinh, lão Điền bị thương nặng, bây giờ Thái đội cũng... Cũng chỉ còn lại chúng ta..."
"Đừng nói nữa!" Dương Ba giật giật tay áo hắn. "Ngươi nếu không chịu ngồi yên thì cùng ta ra ngoài mua đồ ăn đi."
Phương Vĩnh Huy biết mình lỡ lời, hắn tự vỗ vào miệng mình: "La Đại, ta và Dương Ba đi mua chút đồ ăn khuya."
La Duệ ngồi trên ghế dài, lưng tựa vào ghế, nhắm mắt lại, mặt đầy lo lắng.
Sở Dương cũng lập tức nói: "Tổ trưởng, ta ra xe đây, vẫn chưa thông báo cho bên Ngụy cục."
"Đi đi." La Duệ khẽ gật đầu.
Tô Minh Viễn nhìn quanh, cũng đi theo Sở Dương.
Thời gian chậm chạp trôi qua, La Duệ vẫn luôn lo lắng chờ đợi.
Bốn người Sở Dương đi rồi quay lại, mua cà phê và mì tôm, nhưng La Duệ cũng không có tâm trạng ăn uống.
Mãi đến hai giờ sáng, cửa phòng cấp cứu mới được mở ra.
La Duệ vội bước lên trước: "Bác sĩ, tình hình bệnh nhân thế nào rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trả lời: "May mắn đưa tới kịp thời, chúng tôi đã làm 'huyết thấu' cho bệnh nhân, tính mạng của bệnh nhân, chúng tôi đã giữ được, nhưng là bởi vì liều thuốc tiêm vào hơi lớn, cho nên về sau nàng khẳng định sẽ xuất hiện 'thần kinh suy nhược', tổ chức thần kinh xảy ra thay đổi mang tính bệnh lý không thể đảo ngược, xuất hiện 'ảo giác' và 'bệnh tâm thần phân liệt hình'. Cũng có khả năng sẽ xuất hiện những bệnh trạng khác, cái này cần quan sát về sau."
Tim La Duệ chìm xuống đáy cốc.
"Bây giờ có thể gặp nàng không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Bệnh nhân vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, hơn nữa, cũng không chắc khi nào nàng tỉnh lại, tốt nhất là không nên làm phiền bệnh nhân. Mặt khác, hai vị vừa đưa bệnh nhân đến..."
Phương Vĩnh Huy và Dương Ba vội bước tới.
"Là thế này, phiền các vị xuất trình lại giấy chứng nhận một lần, tôi muốn xem số hiệu của các vị, tôi phải gọi điện thoại cho đồn công an, để bọn họ đối chiếu thân phận của các vị. Mong các vị thông cảm, vì dính đến độc phẩm, bệnh viện chúng tôi có quy định rõ ràng, nhất định phải báo cảnh sát."
La Duệ nói: "Hẳn là."
Mấy người lấy giấy tờ công tác của mình ra, đưa cho bác sĩ.
Bác sĩ mở giấy chứng nhận ra, xem xét cẩn thận một lát, sau đó trả lại cho bọn họ.
La Duệ đưa ra yêu cầu: "Bác sĩ, ta có thể nhìn bệnh nhân từ xa một lát được không?"
"Được, ngươi đi theo ta."
Từ phòng cấp cứu có lối đi nội bộ đến ICU, nên Thái Hiểu Tĩnh được đưa thẳng đến đó.
Qua ô kính trên cửa, La Duệ trông thấy Thái Hiểu Tĩnh đang đeo mặt nạ dưỡng khí, thần sắc có phần ổn định hơn một chút, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
Bác sĩ đã xem giấy tờ công tác của họ, biết họ đang phá án vượt địa bàn, và tất cả đều là cảnh sát.
Rất rõ ràng, mấy vị cảnh sát trước mắt đã gặp phải tình huống ngoài ý muốn trong cuộc chiến với bọn buôn ma túy.
Bác sĩ thở dài một hơi, an ủi: "Các vị yên tâm, chúng tôi sẽ dốc toàn lực chăm sóc tốt cho nàng. Các vị 'làm việc vì dân', tôi chỉ đại diện cho bản thân mình, nói lời cảm ơn đến các vị."
La Duệ gật đầu. "Ngài khách khí rồi, đây là việc chúng ta nên làm."
Hắn nhìn về phía Phương Vĩnh Huy và Dương Ba: "Hai người các ngươi canh giữ ở đây, 24 giờ luân phiên, đừng cho bất cứ ai lại gần phòng bệnh này."
Phương Vĩnh Huy vội vàng gật đầu: "La Đại, ngài yên tâm, ta và Dương Ba sẽ 'một tấc cũng không rời' trông coi Thái đội."
"Sở Dương, Minh Viễn, chúng ta đi, vẫn còn việc chưa làm xong."
...
Thành phố Tiền Giang, Cục Công an thành phố, phòng thẩm vấn dưới tầng hầm của 'tập độc chi đội'.
La Duệ đi vào phòng quan sát bên cạnh, Gấu Trúc trông thấy hắn thì khẽ gật đầu ra hiệu.
"Tình hình hiện tại thế nào?"
Gấu Trúc trầm ngâm, không nói gì.
Cuối cùng, nàng vẫn mở miệng: "Nghi phạm không chịu hợp tác, hỏi gì nàng cũng không trả lời."
La Duệ hiểu rõ, đã hơn một canh giờ trôi qua, việc thẩm vấn không có chút tiến triển nào.
Điểm này có thể nhìn ra từ nét mặt của Gấu Trúc, nàng làm vậy là để giữ thể diện cho Liêu Khang.
La Duệ nhìn về phía phòng thẩm vấn, Minna ngồi trên ghế thẩm vấn, hai tay và hai chân đều bị trói lại, nàng hơi ngẩng đầu, nhắm mắt, vẻ mặt trông rất bình tĩnh.
Liêu Khang và Bổng Tử chủ trì thẩm vấn, Liêu Khang không ngồi trên ghế mà đứng trước mặt Minna.
Hai tay hắn chống nạnh, tức tối nói: "Hang ổ của các ngươi chính xác là ở đâu? Đầu Rắn đang ở đâu? Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi không nói thì chúng ta không tra ra được..."
Minna 'bất vi sở động', khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
La Duệ nhìn về phía Gấu Trúc: "Có tài liệu chi tiết về người phụ nữ này không?"
"Có!" Gấu Trúc lấy một tập tài liệu từ trên bàn đưa cho La Duệ.
"Đây là chúng ta vừa tra được."
Họ tên: Minna Tuổi: 28 Nghề nghiệp: Không Quốc tịch: Trung Hoa Địa chỉ nhà: Số 221, đường Phú Lực, thành phố Tiền Giang.
Cha là người Hoa, mẹ là người di dân đến Malaysia.
Nàng lúc nhỏ sống ở nước ngoài, học trung học thì theo cha về nước, sau đó ở lại trong nước luôn. Vì là con lai, vóc người cao ráo, ngoại hình nổi bật, nên sau khi tốt nghiệp đại học, nàng từng làm người mẫu và hoạt động trong ngành giải trí trong thời gian ngắn.
Xem xong tài liệu, La Duệ hỏi: "Đã cho người đến nhà nàng điều tra chưa?"
Gấu Trúc gật đầu: "Đã cử người đi rồi."
"Gọi hết người về!"
"A?" Gấu Trúc sững sờ, hơi luống cuống tay chân.
La Duệ nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu không cho phép nghi ngờ: "Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Mau gọi người về, không nên 'khinh cử vọng động'!"
Gấu Trúc bị giọng điệu của hắn làm giật mình: "Ta phải báo cho sư phụ ta biết trước đã."
"Vậy phiền ngươi nhanh lên."
Gấu Trúc cũng không dùng micro để thông báo, mà đi thẳng ra khỏi phòng quan sát, gõ cửa phòng thẩm vấn bên cạnh.
Liêu Khang đang lúc tức giận, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn càng không kiềm chế được cơn tức.
"Chuyện gì?"
Hắn mở cửa ra, thấy Gấu Trúc có vẻ ngập ngừng muốn nói.
Lúc này, La Duệ quay sang dặn dò Sở Dương sau lưng vài câu, Sở Dương gật đầu, hắn đi đến trước máy quay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Sau đó, La Duệ đi ra khỏi phòng quan sát.
Trông thấy hắn, giọng Liêu Khang hơi dịu đi một chút: "Tình hình Thái đội hiện giờ thế nào?"
"Đã qua giai đoạn nguy hiểm." La Duệ cầm tập tài liệu của Minna trong tay, giơ lên.
Giọng hắn rất lớn, Liêu Khang định đóng cửa phòng thẩm vấn lại, nhưng La Duệ hơi liếc mắt ra hiệu cho hắn.
"Ý của ta là, nếu đã không cạy được miệng nàng, thì cứ theo cách cũ, chúng ta chơi trò 'ôm cây đợi thỏ'!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận