Thần Thám: Từ Cảnh Sát Học Viện Bắt Đầu

Chương 170: Trên thuyền chiến đấu! (1)

Chương 170: Chiến đấu trên thuyền! (1)
Lưỡi búa vung xuống ngay lúc này...
Cũng vào lúc đó, một giọt mồ hôi cũng từ trán La Duệ nhỏ xuống mu giày của hắn.
Người kia đẩy cửa liếc vào trong, thấy gã lùn đang nằm, miệng hắn "Ồ" lên một tiếng.
Khóe mắt hắn quét qua, một đạo tàn ảnh xuất hiện từ hư không.
Sau đó, con ngươi hắn co chặt lại, định rụt tay về, nhưng đã quá muộn.
Lưỡi búa trực tiếp chém vào tay phải của hắn, bàn tay đứt lìa rơi xuống, giống như một đoạn củ sen màu vàng, nảy lên trên sàn nhà.
Lập tức, máu tươi phun ra, giống như vặn mở vòi nước.
La Duệ dùng sức quá lớn, đến cả tấm cửa cũng bị bổ ra một lỗ hổng lớn.
"A!"
Người kia phát ra một tiếng kêu thảm đau thấu tim gan.
Hắn vừa định che chỗ tay bị đứt, La Duệ đã giơ lưỡi búa trong tay lên, dùng sống búa đập vào cằm hắn.
Người kia ngửa mặt ngã ngửa ra sau, toàn bộ phần mô mềm ở cằm đều lún vào trong khoang họng!
Loạt động tác này xảy ra trong chớp nhoáng như điện quang hỏa thạch, đồng bạn của hắn không chạy mà lao người tới, La Duệ né người, để hắn vào trong phòng.
Sau đó, La Duệ đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa phòng, giằng co với người kia.
La Duệ nhẩm tính trong lòng, tổng cộng có bảy kẻ bắt cóc mình, đã bị mình hạ gục hai tên, bên ngoài phòng còn bốn người, bao gồm cả tên mặt thẹo cầm đầu.
Nhưng trên chiếc thuyền này tổng cộng có bao nhiêu người, La Duệ cũng không rõ.
Chỉ cần kẻ đang giằng co với mình này hét lên một tiếng, mình sẽ rơi vào hiểm cảnh bị bao vây, huống chi trong tay bọn chúng còn có súng.
Nhưng gã cao lớn trước mắt này lại không gọi người, mà vào thế chuẩn bị vật lộn.
Bọn người Bổng tử này rất quen đánh đấm tàn nhẫn, đoán chừng đã lăn lộn đầu đường khá nhiều.
Đầu đường hạ tiện đã nuôi dưỡng một đám lưu manh không sợ trời không sợ đất, bọn chúng chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện.
Khó trách bọn chúng dám ra tay với cảnh sát, đoán chừng loại chuyện này bọn chúng đã làm không ít ở Bổng Tử Quốc.
La Duệ bật cười một tiếng, cũng không buông lưỡi búa xuống.
Gã kia thấy La Duệ không muốn đánh tay không với mình, liền nhặt một cây thép ở góc phòng lên, mặt cắt ngang của cây thép là một hình tam giác nghiêng, nếu bị đánh trúng thì không khác gì bị dao sắc nhọn đâm.
Gã kia trực tiếp đánh tới, động tác hắn nhanh chóng, thanh thép đâm sượt qua sát cổ La Duệ.
Gã này quá hung ác, muốn đâm xuyên cổ họng hắn ngay lập tức.
Sau đó, thanh thép quét ngang, nếu không phải La Duệ cúi đầu tránh được, có lẽ đã đánh thẳng vào mặt hắn.
Khá lắm, mẹ nó chứ, gã này có luyện võ, nếu không đã chẳng liều lĩnh như vậy.
"Tây tám!"
Gã kia chửi một tiếng "Tây tám!", chân trái làm trụ, xoay người nhảy về phía trước, cú đá ngang quét tới như lò xo.
La Duệ lao về phía trước một đoạn, rồi quỳ xuống sàn, ngửa người ra sau, trượt tới bằng đầu gối.
Cú đá lò xo quét qua trên đầu hắn, kình khí từ cú đá làm tóc hắn bay dựng lên.
Hai người đổi chỗ cho nhau, ai nhanh hơn thì người đó chiếm thế thượng phong.
Lúc này cả hai đều đang quay lưng về phía đối phương, La Duệ xoay người lại, lưỡi búa trong tay lập tức bổ xuống.
Ai ngờ, gã kia động tác cũng rất nhanh, xoay người lại, hai tay nắm chặt thanh thép giơ lên đỡ.
"Keng!" một tiếng.
Lưỡi búa chém vào thanh thép, làm bắn ra tia lửa, thanh thép gãy làm đôi ngay chính giữa.
Nếu không phải gã này phản ứng nhanh, lưỡi búa đã bổ thẳng vào gáy hắn, khi đó thì đúng là đầu vỡ như dưa hấu.
La Duệ thấy một đòn không trúng, liền tung một cước đá tới từ dưới lưỡi búa.
Gã kia trúng một cước vào ngực, lùi lại một bước, nhưng không ngờ lại vấp phải thân thể của gã lùn.
Cơ thể hắn lảo đảo về sau, sắp ngã xuống.
La Duệ không cho hắn cơ hội, nhảy người về phía trước, tung một cú đá bay nhắm vào đầu hắn.
Gã này không thể nào né tránh, mặt lại trúng một cước, cơ thể ngửa ra sau.
Cùng lúc đó, đoạn thép gãy trong tay hắn cũng đâm mạnh xuống đùi La Duệ.
Nhưng vì tầm mắt bị cản trở, hắn nhắm không chuẩn, thanh thép sượt qua cạnh bắp chân La Duệ, chỉ đâm rách ống quần, làm xước da.
Thời gian không chờ đợi ai, cơ thể La Duệ vừa chạm đất, lưỡi búa trong tay đã bổ mạnh xuống như chẻ củi.
Mục tiêu nhắm chính là đầu gã này, nhưng La Duệ khẽ xoay cổ tay, lưỡi búa chém thẳng vào vai trái hắn.
Lưỡi búa cắm thẳng vào khớp xương vai của đối phương.
Bọn lưu manh đầu đường Bổng tử này rất lì đòn, nếu cho chúng cơ hội lấy lại sức, thì dù bị thương nặng đến đâu, chúng cũng có thể vùng dậy phản kháng.
Vì vậy, La Duệ không dừng tay, cầm lưỡi búa, lại chém tiếp vào chân gã này.
"A! Tây tám! A!"
Gã này quằn quại trên mặt đất như con giun, miệng không ngừng rên la đau đớn.
Để tránh tiếng la hét của hắn gọi người tới, La Duệ nhặt lên cục thịt xương trên mặt đất, nhét thẳng vào cổ họng hắn.
Miệng hắn phát ra tiếng ô ô, cái đùi trái bị thương không ngừng run rẩy, máu vẫn liên tục tuôn ra.
Nếu La Duệ dùng sức thêm chút nữa, có lẽ cái đùi đã bị chặt đứt lìa.
Thấy hắn đã mất khả năng hành động, La Duệ mới đặt mông ngồi xuống ghế, đặt lưỡi búa lên đầu gối, thở hổn hển từng hơi.
Mấy ngày liên tiếp hắn quá mệt mỏi, không chỉ một ngày chưa ăn gì, mà còn thức trắng hai đêm liền.
Tinh thần hắn luôn căng như dây đàn.
Thấy cả ba người trên mặt đất đều đã bất tỉnh, La Duệ lúc này mới đứng dậy khỏi ghế, hắn đi đến phía trong cùng của căn phòng, nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ thông gió.
Đập vào mắt là mặt sông gợn sóng lăn tăn, tuyết rơi lất phất từng bông, thời tiết âm u.
Bên bờ sông có thôn xóm, đã thấy bóng người.
Nơi này hắn quá quen thuộc, lúc nhỏ, hắn từng cùng cha câu cá ở đây. Vào mùa xuân hạ, trên sông có rất nhiều sà lan, còn có những người kéo thuyền khỏe mạnh cường tráng, có điều bây giờ đã không còn thấy bóng dáng của họ nữa.
Hiện tại đang là đầu mùa đông, trên sông không thấy thuyền bè qua lại, nhưng hắn biết nơi này đã sắp đến gần thành phố Quảng Hưng.
Khoảng nửa giờ nữa là có thể thấy ngọn hải đăng, sau đó chính là bến tàu của thành phố Quảng Hưng.
Bọn Bổng tử này rất có thể sẽ giao mình ra ở trên bến tàu.
Rốt cuộc là ai đã ra giá, ai muốn mạng của mình?
La Duệ nhất định phải làm rõ chuyện này, không thể ngồi chờ chết, chỉ có chủ động tấn công mới có cơ hội sống sót.
La Duệ lục soát trên người ba kẻ này một lượt, phát hiện trên người gã bị gãy tay lại có một khẩu súng.
Khẩu súng này là súng lục dùng trong ngành cảnh sát, kiểu 77, hộp đạn đầy, tổng cộng có bảy viên.
Khẩu súng này có lẽ là lục soát được từ trên người Lý Học Minh và Khương Đại Vĩ.
Tài bắn súng của La Duệ không giỏi, nhưng muốn đối phó đám người bên ngoài, nếu chỉ dựa vào lưỡi búa trong tay thì đúng là 'bọ ngựa đá xe'.
Hắn không tìm thấy bất cứ thứ gì ăn được trong phòng, đành phải chịu đói, lột bộ vest đen của gã nằm cạnh cửa mặc vào người mình.
Đám người này rất thích mặc âu phục, gần như người nào cũng thế.
Dân lăn lộn đầu đường mà cũng rất ra vẻ bề ngoài.
La Duệ mò trong túi áo trong của bộ vest, lấy ra một bao thuốc lá ngoại. Hắn thực sự quá đói.
Hắn rút ra một điếu, dùng bật lửa châm lên, rít mạnh hai hơi, cảm thấy dạ dày co thắt lại, không còn cảm giác hoảng hốt nôn nao nữa.
Hắn vực dậy tinh thần, miệng ngậm điếu thuốc, tay phải cầm súng, tay trái xách lưỡi búa, dùng sức đá tung cửa phòng, sải bước đi ra ngoài.
. . .
Trần Hạo miệng ngậm điếu thuốc vừa châm lửa, cảm thấy như mình vừa được sống lại.
Sự mệt mỏi do thức đêm liên tục đã bị quét sạch.
Hắn đẩy cửa văn phòng của Vạn Minh Hà, đi thẳng vào trong.
Hắn thấy Khang Bách Lâm cũng ở đó, hai người dường như đang bàn bạc chuyện gì.
Nhìn thấy hắn, Vạn Minh Hà và Khang Bách Lâm lập tức ngừng nói chuyện, ánh mắt Vạn Minh Hà lộ vẻ cảnh giác, lập tức hỏi: "Trần Hạo, không phải ngươi về nghỉ ngơi rồi sao?"
Thấy bộ dạng này của hắn, Khang Bách Lâm có dự cảm không lành, hắn vội rời khỏi chỗ bàn làm việc của Vạn Minh Hà, lùi về phía bàn trà.
Ý tứ như thể muốn nói: ngươi muốn gây sự thì đừng tìm ta, mọi chuyện đều không liên quan đến ta.
Trong văn phòng không có gạt tàn, Hồ Trường Vũ có hút thuốc, Trần Hạo thấy cái gạt tàn của hắn bị ném trong thùng rác.
Hắn đi tới, nhặt cái gạt tàn thuốc bằng pha lê từ trong thùng rác lên, đặt mạnh xuống bàn làm việc.
Vạn Minh Hà bị hắn làm cho giật nảy mình, vội ngả người ra sau.
Trần Hạo lấy điếu thuốc đang cháy dở từ trên môi xuống, dụi tắt vào trong cái gạt tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận