Thần Thám: Từ Cảnh Sát Học Viện Bắt Đầu

Chương 85: DVD trên máy quốc huy (cầu phiếu nguyệt phiếu, tạ ơn. )

Chương 85: Quốc huy trên máy DVD (cầu phiếu tháng, tạ ơn.)
Dương Kiền cầm điện thoại di động, cẩn thận so sánh nhiều lần.
Người trong thang máy cũng không phải là nghi phạm, hắn bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu.
"Sao thế? Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Ta nhìn ngươi đẹp trai!" Dương Kiền đáp lại hắn.
Đối phương liếc mắt một cái: "Đây là đi xuống bãi đậu xe ngầm, lão đại."
Dương Kiền ngượng ngùng, đi ra khỏi thang máy, nhìn dãy hành lang dưới lầu.
Năm phút sau, bọn họ đi vào tầng mười một, Dương Kiền liếc qua căn phòng số 2 ở giữa, sau đó vẫy vẫy tay với thuộc hạ phía dưới.
Mấy người lập tức lần lượt gõ cửa các căn hộ sát vách.
"Bác ơi, chúng tôi là cảnh sát!"
Dương Kiền giơ giấy chứng nhận: "Xin hỏi, căn phòng số 2 ở giữa có ai ở không?"
Đối phương là một lão đầu, nhìn thấy một đám người đứng chặn ở hành lang, ông ta đưa một túi rác cho Dương Kiền.
Dương Kiền rất tự nhiên nhận lấy.
"Ý anh nói là căn đối diện hả? Căn phòng đó đã hai năm không có người ở, ta nhớ trước kia là một cô gái ở."
"Bây giờ thì sao?"
"Để trống đó chứ."
Dương Kiền gật gật đầu, đưa lại túi rác cho lão đầu.
"Cảm ơn."
"Không khách khí."
Lão đầu cũng rất tự nhiên nhận lại túi rác, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại.
Vì tò mò, cửa cũng không đóng kín hẳn, mà chừa lại một khe hở bằng ngón tay.
Căn hộ thứ hai là một người phụ nữ trẻ tuổi, do cảnh giác, nàng cũng không mở cửa hoàn toàn.
Dương Kiền cũng làm tương tự, cho xem thân phận, nói rõ mục đích đến.
Đối phương trả lời: "Cũng không hẳn là không có người ở, thỉnh thoảng có một người đàn ông đến ở vài ngày, nhưng ở không lâu."
Dương Kiền mở màn hình điện thoại di động, đưa đến trước mắt người phụ nữ.
"Có phải là hắn không?"
"Đúng là hắn, không sai."
"Lần trước hắn trở về cách đây bao lâu rồi?"
Người phụ nữ nghĩ nghĩ, rồi nói: "Mấy ngày trước thì phải, ta gặp hắn trong thang máy, hình như là về lấy đồ gì đó."
Dương Kiền hỏi tiếp: "Thời gian cụ thể là khi nào?"
"Để ta nghĩ xem nào, hôm đó hình như là thứ mấy ấy nhỉ? Ta vừa đón con tan học về..."
"Ngày mùng 8 tháng 10, mụ mụ."
Một cái đầu trẻ con ló ra từ khe cửa: "Cảnh sát thúc thúc, các ngươi đang bắt tội phạm sao?"
"Đúng vậy, không sai."
Dương Kiền nhìn về phía người phụ nữ: "Cảm ơn ngươi đã cung cấp thông tin, nếu không phiền, sau này chúng tôi có thể sẽ còn hỏi thăm ngươi."
Người phụ nữ gật đầu, rồi đóng cửa lại.
Xác định Phùng Cường không có ở đây, tinh thần Dương Kiền hơi thả lỏng một chút.
Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lại Quốc Khánh, nói rõ tình hình.
Sau đó, hắn gọi thợ mở khóa tới, đối phương cho biết nếu không phá lõi khóa thì hắn cũng không mở được cửa.
Hết cách, Dương Kiền tìm một tay trộm cắp cao thủ từ trại tạm giam nào đó, đối phương chỉ mân mê vài cái là cửa liền mở ra.
Dương Kiền cũng không quá ngạc nhiên, làm nghề này ai cũng là nhân tài cả, câu nói này không sai.
...
Ba giờ sau, La Duệ và Trần Hạo chạy tới.
Hai người vừa đi vào hành lang tầng trên, cửa căn hộ 106 liền mở ra.
"Này, bên này!"
La Duệ kinh ngạc nhìn Dương Kiền, đối phương miệng đang ngậm điếu thuốc, dường như đã chiếm phòng của người khác, tỏ ra rất tùy tiện.
"Chúng tôi đã thương lượng với chủ hộ, bảo họ tạm thời ở khách sạn một thời gian, cục sẽ thanh toán chi phí cho họ."
Trần Hạo tương đối lanh trí, hắn ngẩng đầu nhìn camera giám sát trên cửa, chẳng trách mình vừa ra khỏi thang máy là Dương Kiền liền lập tức mở cửa.
Trong phòng khách của căn hộ này có hai cảnh sát hình sự đang ngồi, trên bàn trà đặt một chiếc Laptop, màn hình hiển thị hình ảnh giám sát trong hành lang.
Trần Hạo vừa định nói chuyện, Dương Kiền đã nói trước: "Bên quản lý tòa nhà cũng có người của chúng ta, chỉ cần Phùng Cường xuất hiện, hắn không chạy thoát được đâu."
Sau đó, Dương Kiền kể lại toàn bộ sự việc một cách chi tiết.
Việc bọn họ cần làm bây giờ là ôm cây đợi thỏ.
Cách làm này rất bị động, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Phùng Cường ẩn náu nhiều năm, xuất thân là trẻ lang thang, tính cảnh giác chắc chắn rất cao.
"Ta muốn vào phòng số 2 xem một chút?"
Dương Kiền nhìn về phía La Duệ: "Chúng tôi vào rồi, đã kiểm tra cả rồi, bên trong không có gì đâu, chẳng có gì đáng xem cả."
La Duệ vẫn kiên trì, hắn đành nhún vai, lấy ra một chiếc chìa khóa.
"Chúng tôi đã điều tra, chủ hộ căn phòng này là Hình Y Đan, chìa khóa vừa mới nhờ thợ làm thêm, ngươi vào trong đó, tuyệt đối đừng động lung tung vào đồ đạc bên trong."
La Duệ gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, với tính cách của Dương Kiền, chỉ cần Phùng Cường vừa lộ mặt, hắn sẽ lập tức bắt người ngay, làm sao có thể để đối phương vào nhà mà phát hiện ra điều bất thường được.
...
La Duệ mở cửa, đeo bao giày vào, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi vào từ huyền quan.
Một căn phòng thì đúng là không có gì đáng xem.
Nhưng cách bài trí bố cục bên trong lại có thể tiết lộ chủ nhân căn phòng là người như thế nào.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ.
Mới được trang trí lại vài năm trước, trông không quá cũ kỹ.
Đồ điện gia dụng, đồ dùng trong nhà đều còn mới đến chín phần, Hình Y Đan mới vào ở không bao lâu thì nàng đã vào tù.
Trong tủ lạnh chỉ có một quả chanh khô quắt, lẻ loi nằm trong góc.
Đã rất lâu không nổi lửa nấu nướng, trong bếp có mùi ẩm mốc.
La Duệ cầm các lọ gia vị lên, phát hiện tất cả đều đã quá hạn, hầu như đều được mua từ hai năm trước.
Nếu Phùng Cường có quay về, e rằng cũng chỉ là ở tạm qua đêm, căn phòng này không có một chút hơi ấm sinh hoạt nào.
Phòng ngủ cũng vậy, không thấy dấu vết có người ở, ga giường, chăn nệm đều được cất đi.
Ngoài ra, trong phòng cũng không có tấm ảnh nào của Hình Y Đan và Phùng Cường, dường như đã bị cố tình xử lý.
Thấy thực sự không tìm được manh mối gì, La Duệ chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng khách, hắn liếc nhìn phía dưới TV.
Trên tủ TV đặt một đầu máy phát DVD.
Loại máy này thời đó vẫn còn rất phổ biến, La Duệ cũng không thấy quá bất ngờ.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, trên máy DVD lại đặt một cái quốc huy.
Lúc này, Trần Hạo cũng đi tới, thấy La Duệ đang ngẩn người.
"Sao vậy?"
La Duệ không lên tiếng, hắn đi đến trước TV.
Theo thói quen nghề nghiệp, Trần Hạo định nhắc hắn phải đeo găng tay, nhưng La Duệ đã cầm quốc huy trên tay rồi.
"Có gì lạ sao?"
La Duệ vẫn không trả lời, vì hắn phát hiện trong phòng, phích cắm điện của tủ lạnh, điều hòa đều đã được rút ra, chỉ có phích cắm của DVD và TV là còn cắm.
Phía sau máy DVD còn đang nháy đèn đỏ.
Hắn cúi người xuống, nhấn nút mở khay đĩa, một chiếc đĩa CD đột ngột bật ra.
La Duệ đưa tay, dùng ngón tay giữ lấy lỗ tròn giữa đĩa CD, lấy ra xem xét.
Trên mặt đĩa không có chữ hay hình ảnh gì, xem ra là loại đĩa chuyên dùng để ghi.
Trần Hạo cũng nhận thấy có điều không ổn: "Đây là?"
"Hẳn là Phùng Cường cố ý để ở bên trong!"
La Duệ cho đĩa CD vào, sau đó nhấn nút đóng khay đĩa.
"Tìm điều khiển từ xa!"
Trần Hạo vội lấy hai cái điều khiển từ xa trên bàn trà, đưa cho La Duệ.
"Cái thứ này dùng thế nào?"
Trần Hạo hiếm khi liếc mắt một cái: "Ngươi đến cái này cũng không biết à?"
La Duệ bĩu môi, hắn thật sự không phân biệt được cách dùng điều khiển TV và điều khiển DVD, thời gian quá lâu rồi, hắn đã quên sạch.
Trần Hạo rất thành thạo bật TV, sau đó dùng chiếc điều khiển còn lại nhấn nút trên đầu DVD.
Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Lúc mới bắt đầu, trên màn hình là một màn tuyết lấm chấm.
Vài giây sau, khuôn mặt một người phụ nữ xuất hiện.
Gương mặt này, bọn họ đã gặp qua.
Nàng trần truồng, bị đè chặt xuống giường.
Đầu nàng thả thõng xuống mép giường, nghiến chặt răng, nước mắt trào ra trong hốc mắt, cả khuôn mặt nàng đều biến dạng.
Trong màn hình duỗi ra hai cánh tay, siết chặt lấy cổ tay nàng.
Một người đàn ông khác xuất hiện trong khung hình.
Hắn đi đến mép giường, túm lấy tóc người phụ nữ...
"Đừng, đừng mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận