Thần Thám: Từ Cảnh Sát Học Viện Bắt Đầu

Chương 08: Năm vạn khối tiền thưởng

Chương 08: Năm vạn khối tiền thưởng
Làm xong bữa sáng, liền phải bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi trưa.
Trong thời gian này, La Sâm cùng thê tử Phùng Bình không nghỉ ngơi một khắc nào.
La Duệ cũng đi theo hỗ trợ, tháng sáu đang lúc nóng bức, hắn mệt đến đầu đầy mồ hôi, uống mấy ly nước đá lớn.
Hai vợ chồng trông thấy nhi tử bỏ công như vậy, nhìn nhau mấy cái, cả hai đều rất kinh ngạc.
Đổi lại trước kia, nhi tử hoặc là ngủ nướng, hoặc là trốn cùng Trương Bác trong phòng game đánh máy thùng đường phố, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây rồi sao?
Chịu khó không giống như là thằng nhóc nhà mình.
Giữa trưa đúng là thời điểm khách đông nhất, đến dùng cơm đều là dân đi làm ở khu phụ cận, cùng với công nhân xây dựng làm việc trên công trường.
Trong góc nhà hàng đặt một cái TV cũ, loại có cái mông to phía sau, trên màn hình đang chiếu bản « Tây Du Ký » năm 86.
Bình thường, cha vì tiết kiệm tiền điện nên rất ít khi mở, chỉ mở một lúc vào giữa trưa và buổi tối, để cho khách đến ăn cơm xem.
Mười một giờ trưa là đã có người đến, bởi vì có La Duệ hỗ trợ, nên Phùng Bình vào bếp phụ giúp lão công.
Nhà hàng vào mùa hè lợi nhuận tương đối cao, chủ yếu là nhờ bán rượu và đồ uống.
Công nhân làm việc nặng, bất kể là lúc nào, thế nào cũng phải làm một chai bia.
Sau khi « Tây Du Ký » chiếu xong, đài truyền hình địa phương bắt đầu phát tin tức:
【 Thành phố chúng ta vào chiều ngày 21 tháng 6 đã triển khai hành động chuyên án càn quét tệ nạn và trấn áp xã hội đen, cảnh sát đã tiến hành kiểm tra đột xuất khách sạn Thiên Long, hội sở Kim Phú Hào, phát hiện những địa điểm kinh doanh kể trên tồn tại vi phạm pháp luật và tội phạm nghiêm trọng... 】 Nghe xong tin tức này, các thực khách lập tức có tinh thần hẳn lên.
"Đêm qua thật là lợi hại nha, mười mấy chiếc xe cảnh sát bao vây cả khách sạn Thiên Long..."
"Chứ còn gì nữa, một huynh đệ của ta vừa mới vào không bao lâu, quần còn chưa kịp cởi đã bị bắt!"
"Lão La, sau này việc buôn bán của các ngươi khó làm rồi..."
La Sâm thở dài một hơi.
Phùng Bình nói tiếp: "Không chỉ chúng ta khó làm, mà các cửa hàng trên đường Phượng Tường này đều gặp xui xẻo theo!"
"Cũng không biết là cái thằng chó hoang nào báo cáo!" La Sâm tức giận xen vào một câu.
La Duệ đang bưng bát, tay không kìm được run lên, suýt nữa làm đổ canh trong chén ra ngoài.
"Chắc là cảnh sát đã chuẩn bị sẵn từ sớm rồi, ta nghe nói các phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Lâm Giang đều bị quét mấy lần, ngay cả khu ổ chuột ở phía bắc thành phố cũng không tha, sau này không còn chỗ nào mà chơi bời nữa."
"Xàm! Bạn của ta làm việc ngay tại khách sạn Thiên Long, hắn nói là một người trẻ tuổi báo cáo..."
La Duệ càng nghe càng hoảng sợ, hận không thể đuổi đám người này đi.
. . .
Qua hai giờ chiều, nhà hàng bắt đầu vãn khách, đồ ăn bán buổi trưa và buổi tối đều giống nhau, nên không cần tốn thêm thời gian chuẩn bị nguyên liệu.
Phùng Bình lấy từ trong tủ lạnh ra một miếng dưa hấu, cắt thành khối nhỏ, đưa cho La Duệ và ba hắn.
"Ngươi mau đi tra điểm thi đại học đi!"
La Sâm vừa gặm dưa hấu, vừa thúc giục hắn.
La Duệ gật đầu, nhận lấy dưa hấu, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài.
Lúc này, có người từ bên ngoài đi vào, hắn ngẩng mắt nhìn, hận không thể lập tức đóng cửa lại.
Bởi vì là cửa kính, có đóng cũng vô dụng, trừ phi động tác đủ nhanh, kéo cửa cuốn xuống.
Vợ chồng La Sâm sớm đã nhìn thấy Cố Đại Dũng cùng mấy nhân viên cảnh sát đứng ở bên ngoài.
Hắn vội đặt miếng dưa hấu lên bàn, lau tay, rồi đi ra đón.
"Cảnh quan, các ngài đến đây là có việc gì ạ?"
Hắn không nhận ra Cố Đại Dũng, nhưng vị cảnh sát trị an nhân dân bên cạnh thì hắn lại thường xuyên thấy.
"Lão La, không có việc gì lớn đâu, ngươi không cần căng thẳng." Vị cảnh sát trị an nhân dân trả lời, rồi bắt đầu giới thiệu Cố Đại Dũng.
Dân chúng bình thường làm gì thấy qua Đồn trưởng đồn công an bao giờ, chức quan này vào năm 06 đã là rất lợi hại rồi.
Vợ chồng La Sâm mặt đầy nghi hoặc, để xua tan lo nghĩ của bọn hắn, Cố Đại Dũng vội kể lại chuyện tối hôm qua một lần.
La Duệ vốn định chạy trốn, nhưng trốn cũng vô dụng, đành phải núp ở trong góc, hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.
" ... Sự tình chính là như vậy, dưới sự giúp đỡ của La Duệ, công việc của cảnh sát chúng ta đã đạt được đột phá to lớn!"
Cố Đại Dũng vỗ vai La Duệ: "Nhi tử nhà các ngươi thật sự rất tốt!"
La Sâm và Phùng Bình càng nghe, sắc mặt càng tối sầm lại, hóa ra nhà mình lại có một "phản đồ" sao?
Ngược lại Phùng Bình thì thận trọng hơn, nàng vội vàng chạy tới đóng cửa kính lại, sau đó kéo cửa cuốn xuống một nửa.
Chuyện này nếu để hàng xóm láng giềng biết được, không phải họ sẽ mắng chết thằng nhãi con nhà mình sao.
La Duệ cũng rất cạn lời, các ngươi tới thì tới, lại còn mặc đồng phục cảnh sát? Làm người thế này thật không đàng hoàng!
Cố Đại Dũng biết cả nhà này đang nghĩ gì, hắn không vòng vo nữa, lấy một cuộn cờ thưởng từ tay cấp dưới rồi mở ra.
Đó là một tấm cờ thưởng, phía trên viết:
Vung thanh kiếm chính nghĩa Trả lại Phượng Tường an bình Dưới góc phải cờ thưởng còn có tên và con dấu của đồn công an.
"Vì để trao cờ thưởng, chúng ta mới mặc cảnh phục tới." Cố Đại Dũng giải thích, rồi kéo La Duệ đứng vào giữa.
Một cảnh sát nhân dân đã sớm lấy máy ảnh kỹ thuật số ra, ngay lúc La Duệ vừa định che mặt thì ảnh đã được chụp xong.
Động tác nhanh chóng, khiến La Duệ cảm thán không biết trước đây đối phương có phải là thợ quay phim động vật hoang dã hay không.
Vợ chồng La Sâm suốt quá trình đều đen mặt, vinh dự này cũng không thể mang lại lợi ích thực tế gì cho gia đình, ngược lại sẽ khiến người khác ghen ghét căm hận.
"Ngoài ra, còn có năm vạn khối tiền thưởng, đây là ta xin được trong đêm qua." Cố Đại Dũng móc từ trong túi ra một phong bì lớn.
La Duệ định đưa tay nhận ngay, nhưng lại bị đối phương kéo đến trước người.
"Tách!"
Máy ảnh lại chụp thêm một tấm hình, vừa vặn chụp được động tác La Duệ đưa tay nhận tiền.
Cố Đại Dũng không đưa tiền cho hắn, mà đưa thẳng về phía La Sâm.
La Duệ trông thấy cha mình đã trợn mắt há mồm, lão mụ cũng sững sờ trong giây lát, nhưng nàng phản ứng nhanh, lập tức nhận lấy phong bì, mở ra xem, trời ạ, toàn là những tờ trăm tệ mới tinh!
Thời đại này, người bình thường làm gì thấy qua nhiều tiền như vậy bao giờ!
Ngay cả Cố Đại Dũng là Đồn trưởng đồn công an, một tháng lương cũng chỉ khoảng hai ngàn đồng, thu nhập một năm không quá hai vạn rưỡi, huống chi dân thường?
Nhà hàng nhà La Duệ, một tô mì bán ba khối, một bát cơm chân heo bán bảy khối.
Trừ đi tiền thuê, tiền điện nước, nguyên liệu và các chi phí khác, tiệm ăn nhỏ một năm thu nhập cũng chưa tới hai vạn.
Năm vạn khối tiền, đó là thu nhập hơn hai năm trời!
"Cái này..." Tay Phùng Bình run lên: "Cố Đồn trưởng, cho nhiều quá, thế này không ổn lắm đâu ạ?"
La Sâm vội vàng gật đầu theo, dân thường ít khi tin chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, nếu gặp phải chuyện như vậy, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
La Duệ ngược lại cảm thấy số tiền này đến rất đúng lúc, nếu không có tiền này, phụ mẫu sẽ còn vất vả nhiều lắm, chẳng lẽ sau này thật sự phải đi bán hàng rong sao?
Hắn đưa tay đẩy tiền về phía lão mụ: "Mụ, ngươi cứ nhận lấy đi, người ta Cố Sở cũng là có ý tốt mà!"
Cố Đại Dũng liếc nhìn La Duệ, tiểu tử này thật đúng là tính tình lông bông tùy hứng, khiến người ta không hẳn là ghét, mà cũng chẳng ưa gì cho lắm.
"Cầm lấy đi, đại tẩu, số tiền này là cấp trên phê duyệt rồi, các ngươi không nhận, chúng ta cũng không biết làm sao."
"Vậy xin đa tạ!"
Phùng Bình vội cất tiền vào bao gạo sau bếp, sau đó đi rót mấy chén nước mời khách.
Cố Đại Dũng xua tay, kéo La Duệ ra một góc.
"Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi phải lanh lợi một chút!" Cố Đại Dũng ghé vào tai hắn dặn dò nhỏ giọng.
La Duệ chớp mắt mấy cái: "Ý của ngươi là có người sẽ trả thù ta?"
"Ai bảo tối hôm qua ngươi làm cao như vậy? Còn xông lên phía trước nhất, ngươi không thấy Trần Hạo vừa vào khách sạn đã vội vàng ngăn ngươi lại sao?"
La Duệ đột nhiên nhớ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy, Trần Hạo này tuy mặt lạnh nhưng tâm nóng, nói năng cũng thú vị, không ngờ tâm tư lại tỉ mỉ như vậy, vẫn rất biết nghĩ cho mình.
"Khách sạn Thiên Long và hội sở Kim Phú Hào là do hai lão bản khác nhau kinh doanh, một người từ nơi khác đến, một người địa phương.
Người nơi khác đến thì dễ xử lý, chỉ sợ thằng nhóc Vương Thiên Long này giở trò làm loạn. Ngươi không có việc gì thì đừng đi ra ngoài lang thang, con đường chỗ nhà các ngươi, ta sẽ bảo cấp dưới tăng cường tuần tra, đợi qua đợt này, sự tình lắng xuống, chắc là sẽ không sao."
Cái tên Vương Thiên Long này, La Duệ đương nhiên đã nghe qua, là đại lão bản có tiếng trên đường Phượng Tường, trước kia là côn đồ đường phố, sau này dựa vào công trường mà phất lên, rồi mở cái khách sạn này.
La Duệ vừa rồi cũng thấy kỳ lạ, tại sao cảnh sát lại cho năm vạn khối tiền thưởng, bây giờ xem ra, cái này có chút ý tứ giống như phí an gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận