Thần Thám: Từ Cảnh Sát Học Viện Bắt Đầu

Chương 46: Đó là cái gì? (cầu cất giữ, truy đọc, nguyệt phiếu, bái tạ! ! ! )

Chương 46: Đó là cái gì? (cầu lưu truyện, theo dõi, vé tháng, xin cảm ơn!!!)
La Duệ thấy hắn gật đầu, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh, sau đó buông hắn ra.
Chu Trọng Côn lập tức co quắp ngồi bệt xuống đất, giống như bị dọa ngốc đi vậy, miệng hơi há ra.
Đây chính là kẻ từ nhỏ chưa từng chịu thiệt thòi, được bảo bọc rất kỹ, một khi gặp phải sói, chỉ có nước bị ăn thịt.
La Duệ nhìn thêm hai người bạn cùng phòng của Chu Trọng Côn vài lần, thấy bọn họ không dám lên tiếng, hắn lúc này mới mở cửa, đi ra khỏi ký túc xá.
Bên ngoài sớm đã tụ tập không ít người.
Lúc trước, khi La Duệ đạp cửa, người ở các phòng ký túc xá bên cạnh không nén được tò mò, nhao nhao tụ tập trước cửa, nghe lén tình hình bên trong.
Trên hành lang chen chúc đông nghịt, mọi người hỏi thăm nhau xem vừa xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi người đều ở độ tuổi hai mươi, cái tuổi huyết khí phương cương, hormone cùng dopamine đang dồi dào, không phải đang yêu đương thì cũng đang tìm người yêu.
Tiếng tăm của Chu Trọng Côn trước nay không tốt, ỷ vào gia thế, làm mưa làm gió trong trường, ai cũng có chút bất mãn với hắn, nếu không cũng chẳng có người lén lút đập xe của hắn.
Thấy có người gây chuyện ở ký túc xá của hắn, ai nấy đều có chút phấn khích, căn bản không có ai gọi điện báo cho cán bộ quản lý sinh viên.
Có thể thấy, quan hệ thường ngày của Chu Trọng Côn tệ đến mức nào.
Để phòng ngừa chuyện bé xé ra to, La Duệ sau khi ra ngoài liền nhẹ nhàng khép cửa ký túc xá lại.
Cánh cửa này cũng thật chắc chắn, vừa rồi vậy mà không bị đạp hỏng.
"Mọi người giải tán cả đi, không có chuyện gì đâu, ta vừa rồi có chút hiểu lầm với Chu sư huynh, hiện tại đã giải thích rõ ràng rồi."
Thấy bộ dạng cười tủm tỉm của La Duệ, đám người bên ngoài này làm sao mà tin được!
Chu Trọng Côn là người thế nào, bọn họ còn không rõ sao?
Tên khốn này nếu chiếm thế thượng phong, chắc chắn đã huênh hoang trước mặt mọi người rồi.
Lúc này, hắn giống như cô dâu mới chờ gả, trốn trong ký túc xá không hé răng, chắc chắn có vấn đề.
Có điều bọn họ rất vui lòng nhìn thấy Chu Trọng Côn bị lép vế.
Sau khi La Duệ rời đi, đám người này lập tức giải tán, nhưng lời đồn thì không ngăn được, chuyện này trở thành đề tài tán gẫu trước khi ngủ.
Trong phòng.
Lông Gà vội đỡ Chu Trọng Côn dậy, thấy mặt hắn đầy máu, vội vàng lấy khăn tay ra.
Chu Trọng Côn đẩy hắn ra, hét lớn: "Chuyện này, không ai được phép nói ra ngoài!"
Lông Gà: "Vậy còn Chi Chi..."
"Chi mẹ ngươi a!"
. .
Ba ngày sau, sáu giờ sáng.
Trời vừa hửng sáng, sương mù còn chưa tan hết.
Một hàng dài dằng dặc xuất phát từ cổng trường, đón ánh bình minh chạy chậm về phía núi Đại Lâm.
Đây là ngày thứ hai mươi của kỳ huấn luyện quân sự, đã là đầu tháng Mười.
Huấn luyện quân sự ở đại học bình thường chỉ kéo dài mười lăm ngày, nhưng Học viện Cảnh sát Hình sự vì tính chất đặc thù, thời gian huấn luyện quân sự cho tân sinh viên hàng năm đều là một tháng.
Điều này khiến những sinh viên vốn không quen cực khổ thời cấp ba mỗi ngày đều kêu gào oai oái, mệt như cún vậy.
Càng về cuối, cường độ huấn luyện càng nặng, ai nấy đều chỉ cần ngả lưng xuống giường là ngủ thiếp đi, tắm cũng không buồn tắm, răng cũng không buồn đánh, chỉ muốn ngủ một giấc thiên hôn địa ám.
Tuy nhiên qua hai mươi ngày này, mọi người cũng cảm thấy thể trạng của mình trở nên cường tráng hơn, lần trước chạy năm cây số mang vật nặng mười lăm ký lô còn không nổi, bây giờ lại thấy rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn có thể vừa chạy vừa nói chuyện phiếm.
La Duệ thì tương đối không may, huấn luyện viên đã sớm nhìn ra tiềm lực của hắn, là người có thể rèn luyện được, nên cho hắn mang vật nặng tới tận hai mươi cân, xem như đối đãi đặc biệt.
Hắn cùng Triệu Tiểu Hổ, Lý Nhai ba người chạy ở cuối hàng nam sinh, theo sau là một đội nữ sinh.
Triệu Tiểu Hổ thấy huấn luyện viên chạy lên trước, không để ý phía sau nữa, liền bắt đầu nói chuyện phiếm giết thời gian.
"Này, lão La, chuyện ngươi xông vào ký túc xá đánh Chu Trọng Côn đã truyền khắp trường rồi, sao không thấy hắn đến báo thù?"
La Duệ cũng rất bực bội, Chu Trọng Côn là phú nhị đại bản địa như vậy, mình đã cho hắn một đòn hạ mã uy, hắn không nên im lặng dàn xếp ổn thỏa thế này, chưa nói đến việc báo cáo lãnh đạo trường, cho dù dùng thế lực gia đình cũng phải đấu với mình một phen chứ.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Nhà trường luôn xử lý nghiêm khắc chuyện đánh nhau ẩu đả, cho dù không đuổi học, cũng chắc chắn sẽ ghi một lỗi nặng vào hồ sơ.
Nhưng ba ngày nay, La Duệ quả thực không thấy động tĩnh gì.
Cán bộ quản lý sinh viên đã biết chuyện này, gần đây nhìn hắn bằng ánh mắt có chút khác thường.
Nhưng La Duệ không biết rằng, Chu Trọng Côn đã bị hắn dọa sợ vỡ mật, mấy ngày gần đây ở trong trường đều phải cúi đầu.
Cái loại ngoan nhân giết người không chớp mắt đó, tên phú nhị đại quen sống an nhàn sung sướng như hắn không thể tưởng tượng nổi việc gặp lại.
Lý Nhai vừa thở vừa nói: "Lão La, ngươi mạnh thật đấy, vừa vào trường đã dám đánh học trưởng năm ba, mà còn là cái thằng Chu Trọng Côn hung như chó dại vậy chứ, ngươi đúng là giúp mọi người xả giận."
Triệu Hổ: "Ai nói không phải đâu, từ lúc khai giảng đến giờ, tên tiểu tử này cứ nhìn chằm chằm nữ sinh năm nhất, lại còn định vươn tay tới lớp chúng ta nữa. Đúng rồi, La Duệ, mọi người đều nói ngươi đến xử lý Chu Trọng Côn là vì ra mặt cho Tiền Hiểu đấy."
La Duệ thở dài, nói: "Ai tung tin đồn bậy bạ vậy?"
"Cả lớp đều biết, nói là Chu Trọng Côn mời Tiền Hiểu đi xem phim, bị ngươi bắt gặp, ngươi khó chịu nên mới đánh tên tiểu tử đó. Chẳng lẽ không đúng à?"
"Dĩ nhiên không phải!"
La Duệ lập tức bác bỏ, nhưng cũng không cách nào giải thích nguyên nhân, hắn không thể nào nói ra cái tên Mạc Vãn Thu được.
Đối với Tiền Hiểu, hắn thực sự không đoán ra được.
Nguồn gốc của tin đồn này, La Duệ đoán rất có thể là từ nàng ta mà ra, cô gái này rốt cuộc muốn làm gì?
Thấy La Duệ không nói nữa, Triệu Hổ và Lý Nhai bắt đầu nói sang chuyện khác, nói được một lúc, bọn họ đột nhiên thấy huấn luyện viên chẳng biết từ lúc nào đã chạy chậm lại, đang chạy ngang hàng với họ.
Hai người giật nảy mình, vội ngậm miệng lại.
Huấn luyện viên: "Vẫn ung dung quá nhỉ, xem ra mang nặng còn nhẹ hả! Này, La Duệ, ngươi chạy lên phía trước cho ta! Lên dẫn đầu đội! Chạy nhanh hết sức có thể!"
La Duệ mặt nghệt ra: "Huấn luyện viên, nhưng ta có nói gì đâu?!"
"Nói nhảm làm gì, bảo ngươi chạy thì cứ chạy!"
"Ta..."
Huấn luyện viên chỉ vào một nữ sinh cách đó không xa phía sau: "Ngươi nếu không tuân lệnh, ta sẽ chất thêm đồ mang nặng của bạn học Tiền Hiểu lên người ngươi!"
Ngọa Tào, hóa ra vị huấn luyện viên này cũng có một trái tim yêu thích Bát Quái, chuyện vừa nãy đều bị hắn nghe thấy hết rồi sao?
La Duệ quay đầu lại, thấy Tiền Hiểu đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt mở to.
Nữ sinh mang vật nặng mười ký lô, cũng không nhẹ, trán nàng lấm tấm mồ hôi mịn.
Người xung quanh nghe thấy lời này của huấn luyện viên, lập tức mắt tròn mắt dẹt, huấn luyện viên đâu phải chỉ yêu thích Bát Quái đâu, rõ ràng là thất khiếu linh lung!
Huấn luyện viên cũng biết cách gây chuyện thật, đây chẳng phải rõ ràng là để La Duệ bày tỏ lòng mình sao?
Nếu hắn đồng ý gánh vác, vậy thì khỏi phải nói, cặp đôi đầu tiên trong lớp sắp thành rồi!
Thế nhưng, La Duệ lại sầm mặt, hô lớn: "Báo cáo huấn luyện viên, ta lập tức lên dẫn đội!"
Nói xong, hắn tách khỏi hàng ngũ, vội vàng chạy lên phía trước.
Các nam sinh thổn thức không thôi, tên tiểu tử này thật không phải người, đúng là đáng chết! Cây cải trắng tốt nhất mà cũng không thèm hái!
La Duệ chạy lên đầu hàng, đã kéo giãn một khoảng cách với đội ngũ.
Núi Đại Lâm là công viên rừng cấp thành phố, phong cảnh tươi đẹp, nhưng vị trí địa lý hơi hẻo lánh, ít người đến du ngoạn.
Chỉ vào ngày nghỉ mới có thể thấy người đến đây cắm trại dã ngoại, ngày thường không gặp được bóng người nào.
Lúc này, ánh nắng vừa phải, gió sớm nhẹ thổi.
La Duệ nghe thấy tiếng chim hót trong rừng.
Cách đó không xa phía trước, thảm thực vật bắt đầu rậm rạp hơn, cành cây ven đường đan xen vào nhau trên không, ánh nắng vụn vặt xuyên qua cành lá, rải rác trên mặt đất.
La Duệ thấy đội ngũ phía sau còn chưa đuổi kịp, liền đi chậm lại, hắn hít sâu vài hơi không khí trong lành.
Sau khi tâm trạng vui vẻ hơn một chút, hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa, phát hiện cách đó không xa phía trước có một bóng đen, treo lủng lẳng từ trên cành cây xuống.
Hắn nghi ngờ nháy mắt mấy cái.
Mãi cho đến khi đi tới dưới gốc cây đó, thấy rõ vật kia, con ngươi hắn hơi co lại, máu toàn thân như chảy ngược.
Chỉ thấy thứ treo trên cành cây lại là một thi thể!
Một người đàn ông bị dây thừng trói chặt hai cổ tay, đầu kia của dây thừng vòng qua một nhánh cây lớn, rồi buộc chết vào một cành cây bên cạnh.
Ánh nắng ban mai khá chói mắt.
La Duệ trong ánh sáng phản chiếu, dường như nhìn thấy trên miệng người đàn ông có dán một tờ tiền giấy màu hồng mệnh giá trăm tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận