Thả Câu Chi Thần

Chương 91: Ngư Long bang

Gần chạng vạng tối, Vương Kiệt tìm được Hàn Phi.
Khoảnh khắc Vương Kiệt leo lên thuyền câu, sắc mặt hắn đại biến, boong tàu khắp nơi trên đất nhuốm máu, còn có vài mảnh thịt vụn, côn đao của Lý Tuyệt vẫn còn lại trên boong tàu.
"Hàn Phi, Hàn Phi..."
Hàn Phi biết Vương Kiệt tới, nhưng không hề mở mắt, thật sự quá mệt mỏi, vừa mới khôi phục được chút khí lực, hắn không muốn động đậy.
"Lão sư, ta không sao."
Vương Kiệt thở phào một hơi, lập tức hỏi: "Lý Tuyệt... đâu?"
Hàn Phi chỉ chỉ boong thuyền nói: "Ném xuống biển cho cá ăn rồi."
Vương Kiệt: "..."
Đầu óc Vương Kiệt lúc ấy trống rỗng, Lý Tuyệt chết rồi? Lý Tuyệt hoành hành bá đạo nhiều năm đã chết rồi sao? Hàn Phi có thực lực gì mà có thể giết chết Lý Tuyệt?
Vương Kiệt: "Ngươi làm sao giết chết hắn?"
Hàn Phi duỗi lưng một cái ngồi dậy: "Ta dùng bảo mệnh phù Đường Ca để lại cho ta."
Vương Kiệt trợn trắng mắt, ngươi cứ khoác lác tiếp đi, còn bảo mệnh phù, thật sự có thứ đó ngươi còn cần phải dính một thân máu huyết thế này à? Thật sự có bảo mệnh phù mà ngươi còn mệt thành cái dạng này sao?
Nhưng Vương Kiệt vẫn bị rung động sâu sắc, mặc kệ Hàn Phi làm được bằng cách nào, mấu chốt là hắn đã làm được, điều này có nghĩa Hàn Phi đã có thực lực chém giết Câu Sư đỉnh phong. Hơn nữa Lý Tuyệt không phải là Câu Sư đỉnh phong bình thường, hắn đã nửa chân bước vào cảnh giới Đại Câu Sư rồi!
Vương Kiệt: "Ngươi đột phá?"
Hàn Phi: "Ừm!"
Vương Kiệt lúc ấy chỉ muốn chửi thề, lúc này mới bao nhiêu tuổi? Một đứa trẻ 12 tuổi, một đứa trẻ vừa mới trải qua thí luyện thả câu, vậy mà đã là Câu Sư rồi? Mấy tháng trước hắn vẫn là Ngư Phu cấp hai thôi mà, cái loại yếu gà một tay cũng có thể bóp chết mấy mạng.
Vương Kiệt: "Tiếp theo tính thế nào?"
Hàn Phi: "Hắc hắc..."
...
Cuối cùng Hàn Phi vẫn cùng Vương Kiệt quay về thôn, thuyền câu vừa cập cảng Ly Không liền bị thôn trưởng cho người lấy đi.
Nhưng khi thôn trưởng nhìn thấy Hàn Phi, liền kinh hãi hô lên: "Ngươi đột phá thành Câu Sư rồi?"
Theo tiếng hô kinh ngạc của thôn trưởng, rất nhiều người đều nhìn về phía Hàn Phi, cái gì thế? Đứa trẻ nhỏ tí thế này mà đã là Câu Sư rồi sao?
Có người nói: "Đây không phải là Hàn Phi hạng nhất của thí luyện thả câu đó sao? Mới có mấy ngày mà đã thành Câu Sư rồi?"
Có người lặng thinh: "Ta sống vô ích nửa đời người, đến bây giờ còn chưa đột phá được Ngư Phu cấp bảy, một đứa trẻ như hắn vậy mà đã là Câu Sư, ta thật sự là..."
Có người bên cạnh vỗ vai hắn: "Thôi đi huynh đệ, người với người là không thể so sánh được. Ngươi Linh mạch gì chứ, nhất cấp hạ phẩm, ngươi còn muốn thế nào nữa, có thể sống sót đã là không tệ rồi."
Có người cũng cảm thán: "Nghĩ đến thằng nhóc nhà ta, Linh mạch nhất cấp thượng phẩm, giờ này mới là Ngư Phu cấp 6, thật hổ thẹn a!"
"Ngọa Tào, nhà ngươi Linh mạch nhất cấp thượng phẩm mà đã là Ngư Phu cấp 6 rồi á? Nhà ta cấp hai hạ phẩm cũng mới cấp 6 thôi."
"Cái gì! Nhà các ngươi đều lên cấp 6 rồi sao? Sao nhà ta mới cấp 5 vậy?"
Nhất thời, chủ đề liền bị lái đi chỗ khác, mọi người đối với loại sinh vật gọi là thiên tài này đều kính nhi viễn chi, không còn ai nhắc đến dáng vẻ phế vật trước kia của Hàn Phi nữa.
Trong đám người, Trương Hán làm rơi hết cả vốc hạt dưa đang cầm trong tay xuống đất, hắn hoàn toàn sững sờ.
Trước đây, chính mình còn từng lừa gạt Hàn Phi, còn đến quầy đồ nướng của hắn gây sự nữa. Quan trọng nhất là, sáng hôm nay hắn nghe nói Hàn Phi trộm thuyền ra biển, bang chủ Hổ Đầu bang là Lý Tuyệt đã đuổi theo, bây giờ Hàn Phi đã trở về, vậy Lý Tuyệt đâu rồi?
Trong lòng Trương Hán nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, Lý Tuyệt... lẽ nào đã chết rồi?
Tại cảng Ly Không, Lý Cương và Lý Thanh hai người vội vàng chạy ra đón.
Lý Cương: "Thiếu gia, người trở về là tốt rồi, thật làm ta sợ muốn chết, sao người có thể trộm thuyền ra biển được chứ? Lý Tuyệt có tìm thấy người không? À mà thôi, hắn chắc chắn không tìm được rồi, thiếu gia, lần sau không thể tùy hứng như vậy nữa nha!"
Miệng Lý Thanh giật giật mấy cái, không nói gì, vậy mà còn có thể sống sót trở về, thật là may mắn quá!
Hàn Phi cười cười, vỗ vai Lý Cương nói: "Cương tử, ghé sát tai lại đây."
Lý Cương vội vàng ghé tai sát vào, tuy không biết có chuyện gì, nhưng ghé lại gần thì chắc chắn không sao.
"Cái gì!"
Lý Cương kinh hãi tột độ nhìn Hàn Phi, hắn sợ đến mức suýt tè ra quần, vô cùng hoảng sợ.
Hàn Phi: "Hốt hoảng như vậy làm gì? Mau đi đi."
Lý Cương nhất thời cả người phấn chấn hẳn lên: "Vâng, thiếu gia."
Nhìn Lý Cương hùng hổ rời đi, Hàn Phi nói với Lý Thanh: "Thanh thúc, đến quầy đồ nướng thôi, hôm nay chúng ta khai trương lại, cung cấp miễn phí."
"A?"
Không đợi Lý Thanh kịp phản ứng, đã thấy Hàn Phi ngửa mặt lên trời hô to: "Tất cả mọi người nghe cho rõ đây, bang chủ Hổ Đầu bang là Lý Tuyệt đã chết! Hôm nay quầy đồ nướng Thiên hạ đệ nhất ăn ngon khai trương trở lại, bán miễn phí, miễn phí..."
Đám đông đều ngây người, nhất thời không kịp phản ứng, Hàn Phi đã đi mất.
Có người gãi đầu: "Khoan đã, hắn vừa nói gì vậy?"
"Hình như nói là Lý Tuyệt bang chủ Hổ Đầu bang chết rồi thì phải?"
"Chuyện đó sao có thể?"
"Đó chính là cường giả Câu Sư đỉnh phong, sao có thể nói chết là chết được?"
"Không đúng! Nghe nói Lý Tuyệt đuổi theo giết Hàn Phi mà, truy sát một cách trắng trợn, Hàn Phi làm sao có thể là đối thủ của Lý Tuyệt được?"
"Không hiểu! Hay là qua quầy đồ nướng chờ xem thế nào, nhỡ đâu là thật thì sao?"
Có người ha hả cười nói: "Nếu là thật, vậy thì đúng là tạ ơn trời đất, Lý Tuyệt kẻ này hại người không ít, hắn chết thật mới khiến người ta hả lòng hả dạ."
"Cùng đi, cùng đi."
"Chờ ta một chút, ta cũng đi."
Vương Kiệt nhìn bộ dạng phách lối của Hàn Phi, thật không biết Hàn Phi này là thế nào nữa, trước đây cũng không phát hiện Hàn Phi còn có mặt này, cơ mà tiểu tử này muốn làm gì nhỉ? Tuy nhiên, đồ nướng miễn phí ngược lại là có thể đi lãnh một phần, ngu sao không lấy!
...
Nửa canh giờ sau.
Quầy đồ nướng Thiên hạ đệ nhất ăn ngon.
Lý Cương cùng Tiểu Hồng và Lý Thanh ba người đang bận túi bụi. Từ khi Lý Thanh tới, diện tích quầy đồ nướng đã được mở rộng thêm một chút, hắn cũng gia nhập vào đội quân nướng đồ, quầy còn dựng cả một cái lều.
Lúc này Hàn Phi đang đứng trên nóc lều, trước mắt trên đường đã đông nghịt người, tất cả đều đến xem náo nhiệt, bao gồm cả người từ hai con phố lớn khác của Đông Thị, thậm chí cả Nam Thị, Bắc Thị, Tây Thị nghe tin Lý Tuyệt chết cũng đều có người kéo đến xem xét hư thực.
Vừa rồi, Lý Cương đã đi gọi bang chúng Hổ Đầu bang tới. Khi Lý Cương báo tin Lý Tuyệt chết, người của Hổ Đầu bang không tin, nhưng dù tin hay không, Hàn Phi đã trở về, đến xem một chút chắc cũng không xảy ra chuyện gì, thế là kéo đến một đám đông, lúc này đang cảnh giác nhìn Hàn Phi đang đứng trên nóc lều.
"Chư vị, xin hãy yên lặng..."
Hàn Phi hít sâu một hơi nói: "Chư vị, đảo Huyền Không chính là nơi chúng ta an thân lập mệnh. Hổ Đầu bang, cha con Lý Tuyệt và Lý Hổ, hung hăng càn quấy, tác oai tác quái, khi dễ lương dân đã từ lâu, sớm đã khiến dân chúng lầm than, người người oán trách. Ta Hàn Phi, không phụ lòng mong đợi của chư vị, tháng trước đã chém giết con trai của Lý Tuyệt là Lý Hổ trên biển. Lần này, ta Hàn Phi lại tiếp tục chém giết Lý Tuyệt trên biển, đưa cha con bọn họ xuống dưới đoàn tụ, thật đáng mừng biết bao..."
"Ngươi nói bậy! Bang chủ của chúng ta có chiến lực Câu Sư đỉnh phong, sao có thể bị một kẻ như ngươi chém giết được?"
Ánh mắt Hàn Phi trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía kẻ vừa nói, hàn ý trong mắt trực tiếp khiến kẻ đó sợ đến ngậm chặt miệng lại.
Hàn Phi hừ lạnh một tiếng, lôi cây gậy của Lý Tuyệt ra nói: "Đây là chiến côn tùy thân của Lý Tuyệt, tách ra chính là hai thanh đao, cũng rất đặc sắc đấy... Nhưng dù đặc sắc đến đâu, cũng không thể ngăn cản bước chân vì dân trừ hại của ta! Việc này là thật trăm phần trăm, nếu không tin mọi người có thể hỏi Tuần Tra Sứ của ngư trường phổ thông, Vương Kiệt đại nhân."
Vương Kiệt cũng đang ở trong đám đông, lúc này thấy rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, trong lòng thầm nhủ ta chỉ đến để lãnh một phần đồ nướng miễn phí thôi mà. Tiểu tử này lại dám lôi cả tên mình ra làm lá chắn, không biết định giở trò gì đây.
Nhưng nghĩ đến Hàn Phi là học trò của mình, Vương Kiệt vẫn trầm giọng nói: "Lúc ta đuổi tới nơi, Lý Tuyệt đã chết rồi."
"Oa!"
"Thật hay giả?"
"Ha ha ha, tốt quá rồi, Lý Tuyệt cái tên cá mắm thối tha đó cuối cùng cũng chết rồi!"
"Hải Thần đại nhân phù hộ, Lý Tuyệt chết rồi, thật hả hê lòng người quá!"
Trong phút chốc, đám đông bên dưới trở nên xôn xao, rõ ràng cái chết của Lý Tuyệt đã khiến rất nhiều người kích động, đặc biệt là những người từng bị Hổ Đầu bang chèn ép, lúc này khỏi phải nói là vui mừng đến mức nào.
Còn đám tay chân của Hổ Đầu bang thì tất cả đều sững sờ, bang chủ chết rồi? Toang rồi toang rồi, chỉ dựa vào chúng ta thì làm sao giữ được Hổ Đầu bang đây?
"Yên lặng!"
Đợi sự hỗn loạn trong đám đông lắng xuống, Hàn Phi mới lên tiếng: "Hổ Đầu bang không chuyện ác nào không làm, mọi người đều thấy rõ trong mắt, ghi tạc trong lòng. Nhưng nay Lý Tuyệt đã bỏ mạng, Hổ Đầu bang cũng kể từ đây tuyệt tích. Hôm nay, ta Hàn Phi, có một việc đại sự muốn tuyên bố với tất cả mọi người."
"Ừm?"
"Đại sự gì vậy?"
Có người hỏi, tỏ ra vô cùng tò mò.
Hàn Phi thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nói: "Đảo Huyền Không của thôn Thiên Thủy chúng ta, nên có một bầu không khí yên tĩnh và an lành. Trước đây Hổ Đầu bang chuyên thu phí bảo kê, làm những chuyện giết người cướp của. Nhưng ta Hàn Phi, chuẩn bị thành lập một bang phái hoàn toàn mới, một bang phái có thể để các Ngư Phu an thân lập mệnh, một bang phái có thể cải thiện chất lượng cuộc sống cho mọi người... Ta Hàn Phi, muốn thành lập Ngư Long bang! Từ nay về sau, tuyệt đối không làm chuyện ức hiếp bá tánh! Hiện tại, Ngư Long bang chính thức thu nhận thành viên, yêu cầu nhập bang là phải có thực lực từ Ngư Phu cấp tám trở lên, có ai nguyện ý gia nhập không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận