Thả Câu Chi Thần

Chương 27: Dùng tiền nhất thời thoải mái

**Chương 27: Tiêu tiền nhất thời thoải mái**
Vương Bạch Ngư sở dĩ đưa Hàn Phi đi trước là vì không muốn để Hàn Phi biết mục đích chuyến đi này của mình.
Hàn Phi dĩ nhiên cũng không muốn biết, dù sao được cứu đã là một chuyện tốt trời ban, điều duy nhất không hoàn mỹ chỉ là nợ một món nhân tình.
Ly Không cảng.
Lúc Hàn Phi xuất hiện trở lại, nữ nhân viên đăng ký rất kinh ngạc.
Nữ nhân viên đăng ký: "Năm ngày năm đêm, ngươi vậy mà vẫn còn sống?"
Hàn Phi: "Cầm tỷ, chuyện nói ra dài dòng lắm, thuyền câu của ta bị người ác ý phá hủy..."
Chỉ nghe Hàn Phi thao thao bất tuyệt kể lại ngọn nguồn sự việc, khiến nàng cau mày, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ chút tâm tình nào.
Nữ nhân viên đăng ký: "Việc này ta sẽ phái người đi điều tra, nếu tình huống đúng sự thật, Giám sát Bộ sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Quả nhiên như lời Vương Bạch Ngư nói, Ly Không cảng không thu thuế cá, bởi vì chuyện của Hàn Phi còn cần kiểm chứng, nếu là giả, Hàn Phi sẽ không chỉ đơn giản là nộp thuế cá thôi đâu. Nhưng nếu là thật, Ly Không cảng tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua, lại có kẻ cố ý phá hoại thuyền câu, không muốn sống nữa sao?
Lúc Hàn Phi rời khỏi Ly Không cảng, trên người có tất cả bảy viên trung phẩm trân châu, sáu viên trong số đó là của Vương Bạch Ngư.
Hàn Phi trở về không gây chú ý cho bất kỳ ai, hắn không về nhà ngay, cũng không đến trường học. Từ lúc Vương Bạch Ngư nói có cao thủ Ngư Phu đỉnh phong nhắm vào mình, Hàn Phi đã nghĩ đến việc phải nâng cao thực lực.
Vốn dĩ hắn không cấp bách như vậy, nhưng Ngư Phu cấp năm dù mạnh hơn nữa, vũ khí dù tốt đến đâu, cũng không thể nào vượt qua mấy cảnh giới nhỏ để đối địch với Ngư Phu đỉnh phong, thậm chí kẻ địch này còn có thể là Câu Sư.
Hàn Phi đi mất nửa canh giờ, tới khu cửa hàng phía tây của hòn đảo lơ lửng trên trời thuộc Ly Không cảng, lúc này mới vừa đi vừa ngoái lại tìm một tiệm rèn.
Một tráng hán chất phác cởi trần cánh tay cười nói: "Tiểu ca, muốn rèn cái gì?"
Hàn Phi: "Có thể phủ một lớp tinh thiết lên cây gậy này của ta không?"
Hàn Phi không phải Hà Tiểu Ngư, nhà có cha là Câu Sư, nên có thể tùy tiện vác Trúc Mộc côn đi nghênh ngang. Tuy nói Đường Ca xem như một bước lên trời, nhưng Đường Ca dù sao cũng là Đường Ca, từ lúc Đường Ca bị Phương Trạch mang đi, Hàn Phi cảm thấy muốn gặp lại hắn một lần cũng không dễ dàng nữa.
Đại hán thợ rèn nhìn thấy Tử Trúc côn của Hàn Phi, thần sắc lập tức căng thẳng, vội chộp lấy, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Cây gậy này... cây gậy này... từ đâu ra vậy? Trời ạ, tay nghề phi phàm thế này, nói là khéo léo tuyệt vời cũng chưa đủ."
Hàn Phi vẻ mặt cảnh giác: "Đây là trưởng bối của ta cho, nhưng ta thấy nó quá phô trương, đại thúc, ngươi có phủ được không? Không được thì ta đi nhà khác!"
Đại hán thợ rèn: "Được, đương nhiên là được, chỉ là, đáng tiếc quá! Cây gậy tốt như vậy, ít nhất cũng là cấp Phàm khí đó! Trưởng bối của ngươi là Câu Sư à?"
Hàn Phi híp mắt: "Cao hơn chút nữa."
Thợ rèn áp lực: "Câu Sư đỉnh phong?"
Hàn Phi: "Đại thúc, suy nghĩ của ngươi chỉ giới hạn ở cấp Câu Sư thôi sao?"
Thợ rèn chấn kinh: "Thôn trưởng? Không thể nào, thôn trưởng làm gì có con cháu thế hệ như ngươi?"
Hàn Phi: "Đại thúc, ngươi nghĩ Thiên Thủy thôn chúng ta thật sự chỉ có một Đại Câu Sư thôi sao?"
"Hít..."
Sắc mặt thợ rèn đại biến, đúng vậy, vẫn thường có người lén lút bàn tán rằng vị lão tổ kia của Vương gia đã sớm là Đại Câu Sư. Còn có vị kia của Hổ Đầu bang, nghe nói cũng đang trùng kích Đại Câu Sư, nhưng việc này thì liên quan gì tới tiểu tử này? Lẽ nào Thiên Thủy thôn còn có cao thủ ẩn tàng nào khác?
Hàn Phi: "Đại thúc, có một số chuyện, biết quá nhiều ngược lại không tốt, hiểu chưa?"
Thấy Hàn Phi mặt không đỏ tim không đập, thần sắc còn có chút kiêu ngạo, thợ rèn khẽ gật đầu, ít nhất khí chất Hàn Phi thể hiện ra quả thật không tầm thường.
Thợ rèn: "Được, việc này rất nhanh, một lát là xong."
Hàn Phi đợi một lát, mang theo cây gậy đen nhánh toàn thân rất hài lòng, không để ý ánh mắt quái dị của thợ rèn, nhanh như chớp biến mất vào đám người.
Nhưng Hàn Phi không biết rằng, sau khi hắn đi, gã thợ rèn lập tức vội vàng khóa cửa tiệm rồi đi ra ngoài.
Trong đám người, Hàn Phi luồn lách qua lại giữa nhiều cửa hàng ven đường, đi không biết bao nhiêu vòng, mới ra khỏi chợ phía tây Ly Không cảng, đi nửa ngày lại vòng về chợ phía đông Ly Không cảng.
Đến khu chợ phía đông quen thuộc, Hàn Phi mới lẩm bẩm chửi thề, thật con mẹ nó đắt, chỉ mạ một lớp tinh thiết thôi mà lấy 18 viên hạ phẩm trân châu, chết tiệt.
Tiệm của Vương Kiệt, Quan lão đầu chưởng quỹ đang tính sổ sách, chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc xuất hiện, nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là đồ đệ của gia chủ sao?
"Quan tiên sinh, ngài đang bận à?"
Quan lão đầu: "Ồ! Là tiểu tử ngươi à? Sao thế, lại có tiền rồi, muốn tới mua gì?"
Hàn Phi lén lút nói: "Quan lão, chỗ ngài có thứ gì tốt hơn đầu cá luyện thể dịch không ạ?"
Quan lão đầu nhất thời kinh ngạc thốt lên: "Tốt hơn đầu cá luyện thể dịch, lẽ nào ngươi muốn Bổ Linh Đan sao? Ngươi có tiền mua không?"
Hàn Phi nghe xong, thật sự có sao? Nhất thời hứng thú: "Quan lão, lần này ta lại kiếm được một chút tiền mọn, Bổ Linh Đan giá bao nhiêu?"
Quan lão đầu: "Bổ Linh Đan có thể nhanh chóng bổ sung 300 điểm Linh khí, chủ yếu bán cho những người Ngư Phu đỉnh phong dùng để bảo mệnh, ngươi muốn thứ này làm gì? Hơn nữa thứ này cần đến 2 viên trung phẩm trân châu một viên, ngươi mua nổi không?"
Hàn Phi nghe xong, 300 điểm Linh khí mà cần 2 viên trung phẩm trân châu, cái này mẹ nó cũng đắt quá đi chứ?
Nhưng Hàn Phi vẫn hỏi: "Quan lão, Bổ Linh Đan bổ sung Linh khí nhanh cỡ nào ạ? Mà lại đắt như vậy?"
Quan lão đầu cười nói: "Chỉ cần mười hơi thở là có thể bù đắp Linh khí, 2 viên trung phẩm trân châu là rẻ lắm rồi."
Hàn Phi ngượng ngùng cười: "Vậy Quan lão, còn có thứ tốt hơn nữa không ạ? Ví dụ như loại luyện thể, ôn dưỡng kinh mạch, tăng linh khí ấy!"
"Ồ! Ngươi lại dám nghĩ ghê, mấy thứ đó nếu trong tiệm có, tự nhiên là giữ lại cho chủ nhân... À! Nhưng mà sắt cá luyện thể dịch thì lại có một bình, chủ nhân không cần dùng nữa, ngược lại là có thể bán, có điều giá tiền không thấp đâu, ít nhất sáu viên trung phẩm trân châu, đây là nể mặt ngươi là học trò của chủ nhân rồi đấy."
Hàn Phi mắt sáng lên: "Chính nó, Quan lão, ta muốn nó."
Hàn Phi trực tiếp móc sáu viên trung phẩm trân châu sáng lấp lánh từ trong túi ra.
Quan lão đầu nhất thời giật mình: "Cái này... Ngươi một học sinh, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Hàn Phi không cần suy nghĩ đáp ngay: "Huynh đệ của ta cho đó! Huynh đệ của ta Thất phẩm Linh mạch, được thiên sứ thu làm đồ đệ, tiện tay cho ta bảy tám viên trung phẩm trân châu."
"Hít... Đường Ca là huynh đệ của ngươi?"
Hàn Phi: "Quan lão, ngài biết huynh đệ của ta?"
Quan lão đầu: "Vậy dĩ nhiên rồi, bây giờ cả Thiên Thủy thôn ai mà không biết Đường Ca? Tuyệt thế thiên kiêu Thất phẩm Linh mạch, ngay cả trong trấn cũng không chứa nổi thiên tư tuyệt thế của hắn, chậc chậc... Khoan đã, không đúng, nếu ngươi là huynh đệ của hắn, sao không trực tiếp xin hắn? Lại phải đến tiệm mua?"
Hàn Phi giả vờ cười khổ: "Nếu bây giờ ta gặp được hắn thì đã không đến mua rồi, hắn bị thiên sứ Phương Trạch mang theo bên người, không có thời gian về. Nhưng thí luyện thả câu sắp đến rồi, ta không thể cứ ngồi chờ được!"
Quan lão đầu gật đầu: "Nói cũng đúng, đã ngươi là huynh đệ của Đường Ca, bình sắt cá luyện thể dịch này có thể giảm giá 10% cho ngươi."
Hàn Phi: "Ây! Vậy cảm tạ Quan lão rồi..."
Quan lão đầu nhìn chằm chằm Hàn Phi nói: "Ta biết ngươi sốt ruột tu luyện, nhưng chuyện tu luyện tuyệt đối không thể nóng vội. Sắt cá luyện thể dịch quá bá đạo, vốn là loại luyện thể dịch cho Ngư Phu đỉnh phong dùng, đối với ngươi, mỗi lần nhiều nhất chỉ được dùng một chút xíu. Cho nên nếu ngươi còn dư tiền, tốt nhất nên mua thêm hai bình đầu cá luyện thể dịch để dùng quá độ, chờ lên cấp sáu rồi hãy thử dùng một chút xíu sắt cá luyện thể dịch. Phải nhớ kỹ tuyệt đối không được dùng sắt cá luyện thể dịch để đột phá, đây là thuốc tu thân, không phải thuốc đột phá."
Hàn Phi: "Biết rồi, đa tạ Quan lão quan tâm, tiểu tử nhất định ghi nhớ... Vậy mua thêm hai bình đầu cá luyện thể dịch nữa ạ."
Ra khỏi cửa hàng, Hàn Phi khóc không ra nước mắt, tu luyện thật con mẹ nó tốn tiền! Vừa rồi còn cảm thấy mình dắt lưng vạn vàng, kết quả trong nháy mắt, trên người chỉ còn lại 42 viên hạ phẩm trân châu, ngay cả một cây đao cũng mua không nổi.
Nhưng trên người không còn nhiều tiền, Hàn Phi cũng thoáng hơn, đi chợ cá mua hai con đại hải loa, mua mười con trai biển lớn, lại mua mấy loại nguyên liệu được gọi là làm tương cá, trên người nhất thời chỉ còn lại 6 viên hạ phẩm trân châu.
Trên đường.
Hàn Phi lẩm bẩm.
Nếu không phải vì chúc mừng Đường Ca nhận được đại cơ duyên, mình cũng sẽ không mua thứ đắt đỏ như đại hải loa, hai con đã tốn mất 24 viên hạ phẩm trân châu, quả thực khiến trái tim hắn rỉ máu.
"Đại hải loa thôi mà, sau này ta tùy tiện mò vài trăm con chẳng phải là phát tài sao? Dưới đáy biển đâu đâu cũng có, chẳng đáng tiền."
Đang lúc Hàn Phi vừa lẩm bẩm vừa đi về nhà, thì thấy mấy người đang đứng ở cửa nhà mình phía xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận