Thả Câu Chi Thần

Chương 43: Ngụm nước đều rớt xuống

Trương Hán rẽ đám đông ra, hắn thật sự quá tò mò, rốt cuộc là cái gì có thể phát ra mùi thơm quyến rũ người như vậy.
Đám người hơi tản ra, Trương Hán đã nhìn thấy mấy chữ to "Thiên hạ đệ nhất ăn ngon", mà Hàn Phi giờ phút này đang đứng trước quầy đồ nướng phết dầu cá, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, còn Lý Cương, người trước đó bị Hàn Phi đánh gục, đang làm trợ thủ cho hắn.
Trương Hán há to miệng, phong cách này có chút không đúng! Ngươi không đi thả câu sao lại chạy tới đây mở sạp vậy? Mấy ngày nữa ngươi không phải tham gia thí luyện thả câu sao? Ngươi bây giờ đã bắt đầu từ bỏ rồi à?
Ngay lập tức, Trương Hán nhìn thấy bảng giá "nhìn mà giật mình" kia: Tiểu Bạch Ngư, mười viên hạ phẩm trân châu một con; Trai biển lớn, 20 viên hạ phẩm trân châu một con?
"Hít!"
Trương Hán hít vào một hơi khí lạnh, hắn vốn cho rằng mình đã đủ đen tối rồi, bình thường lừa người ta mười mấy hải tệ, nhiều nhất là một hai viên hạ phẩm trân châu, đó là chuyện thường. Bây giờ xem ra, chính mình quả thực là thương nhân có lương tâm, nhìn cái này xem, giá trai biển lớn lật gấp mấy trăm lần, thế mà vẫn có người mua.
Mấu chốt là người mua còn rất đông, có người còn đang tranh giành.
"Nhóc con, cho ta một con trai biển lớn."
"Thằng nhóc, ta muốn mười con tôm bự."
"Tiểu lão bản, ta muốn hai con đại hải xoắn ốc."
...
Trương Hán kinh ngạc, quả thực là siêu lợi nhuận mà.
Hàn Phi đã sớm nhìn thấy Trương Hán, giờ phút này thấy hắn đi tới, không khỏi hỏi: "Trương tổng quản, muốn dùng chút gì không? Hôm nay sạp nhỏ vừa khai trương, toàn bộ giảm nửa giá, không thể bỏ lỡ nha!"
Trương Hán lại hít vào một hơi khí lạnh: "Ngươi cái này... Tiểu Bạch Ngư, 10 viên hạ phẩm trân châu?"
Hàn Phi: "Hôm nay chỉ cần 5 viên."
Trương Hán: “...”
5 viên thì sao chứ, ngươi còn chê ít à? 5 viên hạ phẩm trân châu là 500 hải tệ đấy, đủ mua mấy chục con Tiểu Bạch Ngư rồi.
Hàn Phi ngược lại rất hào phóng, trực tiếp đưa ba con tôm bự cho Trương Hán.
Trương Hán mơ hồ nhận lấy, nhìn thịt tôm vàng óng ánh kia cùng với thứ bột phấn rắc bên trên cực kỳ hấp dẫn, cắn một miếng, nhất thời ngây người, tại sao trên đời này lại có món ăn ngon như vậy?
Có trời mới biết trong đầu Trương Hán đang nghĩ gì, giờ phút này vậy mà lại nói: "Phí quản lý quầy hàng của ngươi đã nộp chưa?"
Không chỉ Hàn Phi, giờ phút này rất nhiều người kinh ngạc nhìn Trương Hán, vào lúc thế này mà ngươi còn đang nghĩ đến chuyện đó sao? Chẳng lẽ ngươi không định thưởng thức mỹ vị bậc này một chút à?
Hàn Phi cười cười vỗ vỗ lên bảng giá của mình, Trương Hán nhìn một cái, tôm bự một viên hạ phẩm trân châu một con. Hắn lúc này thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hóa ra ta ăn một miếng là mất một viên hạ phẩm trân châu?
Trương Hán tiến lên: "Hàn Phi à! Sao ngươi bán cái này đắt như vậy?"
Lý Cương và Trương Hán vốn không ưa nhau, giờ phút này đắc ý nói: "Ngươi biết cái gì, ba loại Linh quả dùng làm phụ liệu, ngươi còn chê đắt? Ngươi nghĩ sao vậy?"
"Cái gì?"
Trương Hán thiếu chút nữa thì ném con tôm bự trong tay ra ngoài, Linh quả dùng làm gia vị, Hàn Phi này điên rồi sao?
Nhưng khi Trương Hán nhìn thấy quả ớt đỏ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức im lặng nói: "Linh quả ngươi nói không phải là lấy từ chỗ lão đầu ở vườn trồng trọt bên kia đấy chứ?"
Trương Hán đương nhiên biết vườn trồng trọt, hắn không chỉ biết, mà còn từng đến đó, thậm chí từng dùng tiền mua, một viên trung phẩm trân châu một quả Linh quả. Ngon thì đúng là ngon thật, nhưng hoàn toàn vô dụng! Ăn xong linh khí gia tăng còn không bằng một con Đại Hoàng Ngư nữa.
Hàn Phi: "Linh quả có ngàn vạn loại, có loại Linh quả có thể hỗ trợ đột phá, có loại Linh quả trợ giúp tu luyện, còn có loại Linh quả lại là gia vị trời sinh có thể mang đến khoái lạc cho người ta."
Trương Hán sa sầm mặt, khoái lạc cái Thiết Đầu Ngư nhà ngươi!
Hàn Phi: "Trương tổng quản, còn muốn chút gì không?"
Trương Hán không nói một lời, hừ lạnh một tiếng, mặt mày xám xịt rời đi. Trong đầu suy nghĩ muôn vàn, từ lúc Hàn Phi được thiên sứ nhận làm đồ đệ, Hàn Phi cũng đã thay đổi, lời nói và việc làm đều hoàn toàn khác trước kia, chẳng lẽ Hàn Phi cũng bị thiên sứ tiện tay cải tạo rồi sao? Nếu là như vậy, Hàn Phi này thật sự là không thể động vào được.
...
Trong một ngày ngắn ngủi, Hàn Phi bận tối mắt tối mũi, số hải sản qua tay không có 1000 cũng phải 800. Cứ như vậy, các loại nguyên liệu mới miễn cưỡng dùng hết chưa tới một nửa, mà thu nhập hạ phẩm trân châu cộng lại đã vượt qua 5000 viên, tương đương với 50 viên trung phẩm trân châu.
Lý Cương càng vui đến không khép được miệng, trước kia gia nhập Hổ Đầu bang, hoàn toàn là vì để cho Tiểu Hồng được sống cuộc sống tốt, nhưng cho dù gia nhập Hổ Đầu bang, lúc nào kiếm được nhiều tiền như vậy chứ, đây là 50 viên trung phẩm trân châu đó! Người bình thường không ăn không uống mấy chục năm cũng chưa chắc tích góp được nhiều tiền như vậy.
Bỗng nhiên, Hàn Phi gọi: "Cương Tử, ngươi tới thay đi, ta mệt chết rồi."
Lý Cương nghe xong, lại còn để chính mình động thủ?
Lý Cương: "Cái này, cái này sao tiện được?"
Hàn Phi sa sầm mặt: "Ngươi muốn ta mệt chết hả? Mau tới tiếp nhận đi."
Nói xong, Hàn Phi liền buông tay, tự mình ngồi sang một bên nghỉ ngơi. Nhìn từng thùng Tiểu Bạch Ngư, Đại Hoàng Ngư, tôm bự, đại hải xoắn ốc phía sau, chỉ cảm thấy linh khí cuồn cuộn kéo đến. Chỉ trong một ngày, hắn đã hấp thu gần 4000 điểm linh khí, cộng thêm tồn kho của mình, đã vượt qua 5000 điểm linh khí.
Mấu chốt là, cũng không lỗ vốn, hắn chẳng qua chỉ tốn chút tiền mua 100 cân rượu đầu cá mà thôi, tổng cộng mới năm sáu viên trung phẩm trân châu.
Lý Cương trước đó đã nhìn nhiều nên sớm đã học được, thao tác việc này kỳ thực rất đơn giản, phết phết dầu cá, phết phết nước ớt, rồi rắc chút tỏi băm, không thể đơn giản hơn.
Hàn Phi nghỉ ngơi một lát, hỏi: "Cương Tử, đám tiểu đệ trước kia của ngươi đâu rồi?"
Lý Cương nghe lời này, có chút khó trả lời, dù sao đám côn đồ của mình lúc này đã sớm tan rã hết rồi.
Lý Cương: "Chắc là đã biến thành phân cá cả rồi?"
Hàn Phi: “...”
Hàn Phi: "Vậy ngươi còn tiểu đệ nào khác không?"
Lý Cương: "Không có! Trong thôn vốn không nhiều lưu manh, những côn đồ khác ta không quản được, đều là người trong bang."
Hàn Phi: "Tiểu Hồng nhà ngươi để ở nhà làm gì?"
Lý Cương nhất thời sắc mặt biến đổi: "Thiếu gia, Tiểu Hồng là mạng của ta đó! Tiểu Hồng..."
Hàn Phi: "Phi! Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ý của ta là ngươi có thể gọi Tiểu Hồng tới giúp quầy đồ nướng Thiên hạ đệ nhất ăn ngon của chúng ta không, ta chia cho ngươi một thành lợi nhuận."
Lý Cương nhất thời sững sờ: "Thiếu, thiếu gia... Thật sao?"
Chuyện này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Lý Cương, lần này bị Hổ Đầu bang phế bỏ xong, hắn đã sớm có ý định ẩn lui, chỉ cần sơ sẩy một chút là mạng liền mất. Nhưng hắn vốn không ngờ Hàn Phi sẽ giúp mình, không chỉ chữa khỏi vết thương cho hắn, lại còn muốn chia cho mình một thành lợi nhuận của quầy đồ nướng.
Lý Cương lại hỏi lần nữa: "Thiếu gia, thật, thật chứ?"
Hàn Phi: "Ta lừa ngươi làm gì, thiếu gia của ngươi là ta đây bây giờ không thèm để mắt tới chút tiền lẻ này."
Lý Cương nhất thời mừng rỡ ra mặt, ngươi không để ý nhưng ta để ý mà! Dù chỉ là một thành lợi nhuận, cứ theo lượng tiêu thụ hôm nay mà tính, cũng đã được năm viên trung phẩm trân châu rồi, đây là còn đang giảm nửa giá, vậy nếu không giảm giá chẳng phải gấp đôi sao? Cái này còn kiếm được nhiều hơn so với lúc mình ở Hổ Đầu bang a!
Hàn Phi thỉnh thoảng lại đưa một con cá hoặc một xiên tôm cho Lý Cương, mỗi lần đến tay hắn, con cá này cơ bản đã lạnh ngắt, linh khí bị hút khô, Hàn Phi làm việc này không biết mệt.
Buổi tối, gần đến lúc dọn hàng.
Vương Kiệt và Hà Minh Đường tới.
Vương Kiệt thấy Hàn Phi quả nhiên ở đây, nhất thời trong mắt tóe lửa giận: "Hàn Phi, ngươi đang làm gì vậy? Bây giờ đã coi mình là ngư dân hạ đẳng rồi sao? Sắp đến kỳ thí luyện thả câu rồi, ngươi không tranh thủ thời gian tu luyện, lại chạy tới đây bày sạp bán hàng?"
Lý Cương nhất thời tức giận nói: "Vương Kiệt Câu Sư, không thể nói như vậy, thiếu gia nhà ta chính là người có bản lĩnh lớn, chỉ là thí luyện thả câu thì có là vấn đề gì đâu."
"Ngươi câm miệng cho ta."
Vương Kiệt sa sầm mặt: "Hàn Phi, tự ngươi nói."
Hàn Phi nghiêm túc nói: "Lão sư, căn cơ của người tu hành chúng ta yếu kém, lúc này chính là thời điểm đặt nền móng căn cơ, chỉ có đủ tiền tài mới có thể cung cấp cho nhu cầu tu luyện..."
Vương Kiệt: "Nói tiếng người."
Hàn Phi: "Ta cảm thấy sắp đột phá, cần kiếm ít tiền mua chút Linh dịch phụ trợ."
Vương Kiệt: "Hả! Ngươi bày sạp bán hàng thì kiếm được mấy đồng? Vừa nghe nói học trò của ta vậy mà bây giờ đã bắt đầu bày sạp bán hàng, ta còn không tin, không ngờ ngươi lại thật sự ở đây."
Hàn Phi: "Lão sư, kiếm được rất nhiều tiền đó! Ta đã kiếm được 50 viên trung phẩm trân châu rồi."
Vương Kiệt: "Im miệng, 50 viên trung phẩm trân châu thì ghê gớm lắm sao?... Khoan đã nào, ngươi nói bao nhiêu viên trung phẩm trân châu?"
Hàn Phi: "50 viên ạ!"
Hà Minh Đường: "Hàn Phi, ngươi coi trung phẩm trân châu là Đại Hoàng Ngư hả? Còn 50 viên..."
"Soạt..."
Chỉ thấy Lý Cương đổ hộp hạ phẩm trân châu kia ra, còn gảy gảy một chút: "Đã nói thiếu gia nhà ta rất lợi hại mà, cái hộp này sắp chứa không nổi nữa rồi."
Vương Kiệt: “...” Hà Minh Đường: “...”
Vương Kiệt và Hà Minh Đường lúc này mới chú ý tới bảng giá đồ nướng của Hàn Phi.
"Hít..."
Cả hai người đều hít một hơi khí lạnh.
Vương Kiệt: "Cái này, đắt như vậy, có người mua sao?"
Hàn Phi lập tức nói với Lý Cương: "Cương Tử, lát nữa dọn hàng, nướng ít tôm bự, trai biển lớn cho Vương lão sư và Hà lão sư mang về."
Lý Cương: "Có trả tiền không?"
Hàn Phi im lặng, sao lại không có chút nhãn lực nào thế? Lão sư của ta mà ta có thể đòi tiền sao?
Một lát sau, Hàn Phi thấy nước miếng của Vương Kiệt và Hà Minh Đường dường như sắp chảy xuống, mùi thơm nồng đậm kia quả thực khiến cả hai người đều kinh ngạc.
Khi Vương Kiệt biết được món Trai biển nướng của Hàn Phi vậy mà lại thêm ba loại Linh quả, cả người đều không còn gì để nói, ngươi là thổ hào hả?
Thế nhưng khi ăn một miếng tôm bự vào miệng, Vương Kiệt im bặt.
Hà Minh Đường: "Hàn Phi, ngươi... Làm thêm mấy con tôm bự đi, ta mang một ít về cho Hà Tiểu Ngư."
"Mỗi loại cũng cho ta một ít."
Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận